Chương 851: Linh hồn trong bức tranh (2)
Vì thế hắn nâng tay khởi động một đạo pháp quyết, vách tường hồ lô Bát Bảo trở nên càng ngày càng mỏng, cho tới khi có thể ẩn ẩn cảm thấy trong suốt, Phương Thốn lập tức nhìn vào mặt trong của hồ lô Bát Bảo, ma nữ lúc trước bị hắn bắt vào, cầm cái khăn tay co rụt lại một góc hét lớn: “Thật sự thì cái gì ta cũng không biết, ngươi muốn hỏi ta cái gì nếu biết thì ta đều đã nói, ngươi vẫn nên nhanh chóng thả ta ra ngoài đi…”
“Ta cũng chỉ là một linh hồn ở bức tranh, rời khỏi bức tranh quá lâu thì ta sẽ chết…”
“…”
Phương Thốn nghe thế tức khắc nhíu mày, hắn nói vào bên trong hồ lô Bát Bảo: “Bây giờ, ta sẽ không giết ngươi, giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi cũng chỉ để hỏi một chút bí mật mà thôi, nếu như ngươi có thể nói cho ta những thứ gì có giá trị thì ta sẽ nhanh chóng thả ngươi ra ngoài, đây cũng được xem như là mua bán công bằng, bảo ta trực tiếp thả ngươi đi, đây là đang tính toán cái gì hả?”
Ma nữ ở bên trong hồ lô Bát Bảo nghe thế, nàng ta không khỏi rưng rưng như sắp khóc: “Nhưng thật sự là cái gì ta cũng không biết…”
Phương Thốn thấy thế chỉ đành than nhẹ: “Ngươi và với tên ma kia thông đồng với nhau, không chỉ thế ngươi còn trợ giúp tên đó hại ta, bây giờ ngươi lại nói cái gì ngươi cũng không biết là sao?”
“Là do ma linh của các ngươi quá ngốc hay là do thế giới này thay đổi rồi?”
“…”
Khi hắn ta nói ra những lời này, ma nữ trong hồ lô Bát Bảo nghe vậy vừa tức vừa gấp đến mức nhảy dựng lên, khăn tay đang cầm ở trên người bị chấn động rơi xuống đất, nàng ta hét lớn: “Ai nói ta thông đồng với tên đó, ta căn bản còn không biết tên đó là ai, tên đó vốn dĩ chỉ là một vị khách trong bức tranh của ta mà thôi, sau đó hắn ta tìm cơ hội chạy thoát ra ngoài mà ta lại không có cách nào kéo hắn trở về, còn có thể làm sao đây… Còn về việc làm hại ngươi, hại ngươi còn cần thông đồng cùng với người khác hay sao?”
Càng nói nàng ta càng lí lẽ hùng hồn: “Ta vốn dĩ chính là ma linh, đi hại người không phải là việc vô cùng bình thường sao?”
“Cái này…”
Nghe xong ngay cả Phương Thốn cũng không khỏi cảm thấy nao nao, sau đó hắn ta mới thở dài: “Tuy rằng vô sỉ nhưng lại rất có đạo lý.”
Trong lúc nói hắn ta có hơi trầm ngâm, sau đó lại nói tiếp: “Ngươi thật sự chỉ là một linh hồn trong tranh, những thứ khác không biết cái gì cả sao?”
“Không biết …”
Ma nữ rưng rưng nước mắt khóc lên, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương.
Phương Thốn nói: “Vậy vì sao mà ngươi biết bản thân là linh hồn trong tranh?”
Ma nữ nghe hắn hỏi câu này chợt sửng sốt một chút, sau đó nàng ta mới mờ mịt mà nói: “Ta biết thân phận của mình không phải là việc vô cùng bình thường hay sao?”
Phương Thốn lại chỉ cười nói: “Biết thân phận của mình, nói vậy thì ngươi cũng biết ngươi đến từ đâu đến và mục đích của mình.”
Ma nữ chợt phẫn nộ hét to: “Ta không có mục đích, ta chỉ muốn đi hại người khác làm thú vui mà thôi.”
Phương Thốn nói: “Nhảy múa cũng chơi vui hay sao?”
Ma nữ ương ngạnh gân cổ lên kêu to: “Đương nhiên là chơi vui.”
Phương Thốn gật đầu nói: “Vậy ngươi hãy cứ ở lại nơi này nhảy múa cho thật tốt, khi nào có thời gian rảnh ta sẽ đến thưởng thức một chút.”
Nói xong câu này, hắn phất tay áo làm ra vẻ như đang muốn biến hồ lô Bát Bảo trở về như cũ.
Ma nữ nhìn thấy hành động này của hắn lại kinh hoảng, liều mạng hét lớn lên: “Ta thật sự sẽ chết, ta thật sự sẽ chết đó…”
“Ta biết.”
Phương Thốn nhẹ giọng gật đầu: “Ta biết ngươi sẽ chết, cho nên mới muốn nhốt ngươi lại nơi này.”
Sau đó, hắn cười như không cười nhìn vào bên trong hồ lô Bát Bảo mà nói: “Cho nên, ta sẽ nhốt ngươi lại trong hồ lô Bát Bảo, hơn nữa ta cũng không biết bao nhiêu lâu ngươi sẽ chết, nhưng chắc hẳn có thể chống đỡ được mấy canh giờ, ta sẽ chờ thêm ba canh giờ, sau ba canh giờ ta sẽ hỏi lại ngươi một lần nữa, nếu ngươi vẫn không chịu nói cho ta biết mục đích của mình, hoặc là lai lịch của ngươi, ta sẽ lại giam giữ ngươi, vào ba ngày sau ta sẽ đến hỏi lại ngươi.”
“Lần sau nếu ngươi lại không trả lời, ta sẽ nhốt ngươi ở đây ba mươi ngày.”
“Còn về việc ngươi còn sống hay chết, việc đó cũng không phải là vấn đề của ta.”
“…”
Sau khi nói xong câu đó, hắn nhẹ nhàng phất tay áo, triệt để ngăn cách tiếng hét của ma nữ ở trong hồ lô.
Làm xong những việc này, hắn mới nhẹ nhàng cầm lấy bức tranh đã mang về từ sau núi kia ra.
Đây chính là bức tranh đã khiến cho Thần Sơn trưởng lão phát điên trong vài chục năm.
Hơn nữa, lúc nghe Thần Sơn trưởng lão nói chuyện, tuy rằng nghe ra được lời hắn ta nói không thể tin tưởng một cách tuyệt đối, nhưng Phương Thốn vẫn tin rằng, “Ma” vốn dĩ là một sự tồn tại xảo trá như vậy, khi nói ra lời nói dối nhất định cũng là thật giả trộn lẫn với nhau, nói một cách khác, những điều hắn ta nói sẽ có một số là sự thật, những sự thật đó bây giờ đối với bản thân mà nói đó chính là tin tức có giá trị nhất, cũng là hy vọng để có thể tìm được Tiểu Từ tông chủ.
Dường như rất khó phân biệt đâu là thật đâu là giả trong lời nói của các Thần Sơn trưởng lão.
Nhưng chỉ cần ma nữ này thành thật ngay lúc bắt đầu nói chuyện, vậy thì khi so sánh giữa hai người, đương nhiên sẽ có thể sàng lọc được.
Mặt khác, cho dù không so sánh thì cũng có vài chuyện có thể xác định được.
Ví dụ như lai lịch của bức tranh này, trên bảy phần là vật của Luyện Ma Uyên. Tìm được luyện Ma Uyên là cũng nhờ vào nó.
Bây giờ mọi thứ vẫn chưa được ổn định, tình thế vô cùng hỗn loạn.
Nhưng có một việc Phương Thốn có thể trực tiếp quyết định.
Đó là nhất định phải đi Luyện Ma Uyên một chuyến, cũng nhất định phải tìm được Tiểu Từ tông chủ.
Không có hắn.
Tiểu Từ tông chủ để lại chữ ở sau núi chính là vì đoán được sẽ có người lo lắng cho hắn.
Nếu không thì e là trên dưới Thủ Sơn Tông không có người nào có năng lực giao thủ với Thần Sơn trưởng lão, đương nhiên cũng sẽ không có người nào có thể thấy được đầu mối mà hắn lưu lại. Nghĩ như vậy, sợ rằng vị Tiểu Từ tông chủ này đã gửi hi vọng duy nhất ở trên người mình.