Chương 87. Có thần tiên
-Vừa nhìn đã thấy là nơi yêu tà rồi…
Phương Thốn nhìn bên trong cốc đó, thấp giọng thở dài:
-Nhất định phải cẩn thận mới được!
Xung quanh vang lên tiếng cười khẽ, có người nhỏ giọng nói:
-Phương nhị công tử thật cẩn thận…
Cũng có người nói:
-Có lẽ vẫn nên để Phương nhị công tử ở lại trong miếu trông ngựa mới phải…
Trong đám người đột nhiên có chút vui sướng.
-Đừng nói nữa!
Mạnh Tri Tuyết chợt thấp giọng khiển trách. Thấy mọi người đều nhìn mình lúc này mới nói:
-Cốc này yêu dị, chúng ta cũng phải cẩn thận là hơn. Một lát ta đi vào điều tra trước, nếu không nguy hiểm mọi người lại vào, nếu thật xảy ra chuyện gì…
-Vẫn nên để ta đi!
Lời còn chưa dứt, Nhiếp Toàn bỗng trầm giọng nói:
-Mạnh sư tỷ, tu vi của tỷ cao nhất, thực lực mạnh nhất. Nếu thật rơi vào trong, chúng ta đây liền là rắn mất đầu, chi bằng ta vào điều tra trước, vạn nhất xảy ra chuyện thì tỷ cũng nghĩ được cách cứu ta. Huống hồ bản mệnh kinh mà ta tu luyện là võ kinh, cũng là người không sợ đánh lén nhất, lúc này đi vào điều tra vốn dĩ ta thích hợp nhất!
Mọi người nghe vậy đều lặng lẽ gật đầu, sinh lòng khâm phục.
Mạnh Tri Tuyết dường như có chút do dự, nhất thời chưa thể hạ quyết định, Vũ Thanh Ly bên cạnh lên tiếng:
-Nếu đã như vậy, vậy để ta vào trong với Nhiếp sư đệ, ta am hiểu phép Ngự Vật, vừa khéo bổ sung những thiếu sót của đệ, hai ta đi cùng nhau cũng coi như có một người phối hợp!
Mọi người đều gật đầu, liền hạ quyết định.
Phương Thốn thấy họ sắp xếp ổn thỏa, cũng không gặp nạn không tiến, ánh mắt cũng thêm coi trọng.
Hạc Chân Chương vẽ hai đạo Minh Quang Phù cho bọn hắn để chiếu sáng, những người còn lại đều đợi ở rìa cốc, cảnh giác xung quanh. Thấy hai người họ bước nông bước sâu chậm rãi vào trong sơn cốc, tâm cũng treo theo đến thở mạnh cũng không dám.
Dường như tiểu hồ nữ bên cạnh có chút lo lắng, lặng lẽ tới gần Phương Thốn hơn một chút.
-Soạt…
Trong sơn cốc đột nhiên vang lên một chút động tĩnh rất nhỏ, sương mù cũng theo đó mà lay động.
Mọi người ở rìa cốc nhất thời đều lo lắng, vội vàng hỏi:
-Nhiếp sư đệ, Vũ sư huynh, hai người…
Bên trong sơn cốc yên lặng không tiếng động, trầm mặc như biển chết.
-Hi hi, hóa ra là đám thiêu thân…
Lúc tim như nhảy đến cổ họng trong cốc mới bỗng nhiên vang lên một tiếng vui vẻ như trút được gánh nặng tiếng, chính là Nhiếp Toàn, hắn cười nói:
-Vũ sư huynh, ngươi đây không khỏi cũng quá khẩn trương, còn chưa bị thiêu thân dọa sợ đã suýt bị ngươi dọa…
Là giọng nói của Vũ Thanh Ly, mặt toát mồ hôi nói:
-Tại ta, tại ta…
Một lúc sau, hai người đã lớn tiếng gọi:
-Chư vị sư huynh sư đệ, trong cốc không có vấn đề gì, cứ việc vào đi!
Lúc này những người đang canh ở rìa cốc mới thở phào nhẹ nhõm, vài người dẫn đầu liền muốn đi vào trong.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Thốn đột nhiên nhíu mày:
-Hình như có chút không đúng…
Mạnh Tri Tuyết hơi ngẩn ra, hơi khó hiểu nhìn hắn.
Phương Thốn nhíu mày, chợt hét vào trong sơn cốc:
-Hạc sư huynh, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở đâu?
Trong sơn cốc yên lặng một lúc, giọng nói của Hạc Chân Chương truyền tới:
-Ngươi hồ đồ cái gì, còn không mau vào?
Phương Thốn bất động thanh sắc lùi một bước, nói với Mạnh Tri Tuyết:
-Hay là gọi họ ra ngoài trước!
Còn xung quanh, một đám học sinh thư viện cũng ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên có người cười giễu cợt:
-E là Phương nhị công tử đã quá lo lắng rồi, hai vị sư huynh đều đã tra xét, sao còn có vấn đề?
Phương Thốn nhíu chặt mày, chỉ nhìn chằm chằm vào sương mù dày đặc trong cốc.
Ngay cả Mạnh Tri Tuyết cũng có chút do dự nhìn trong sơn cốc.
Nhưng trong lúc chần chừ đó, chợt nghe Vũ Thanh Ly thất kinh, kêu lớn:
-Nhiếp sư đệ, ngươi sao vậy?
Không lâu sau là tiếng kinh hô của hắn:
-Mau, mau tới cứu Nhiếp sư đệ…
Giọng nói của hắn tràn đầy lo lắng, mơ hồ có thể thấy được thân hình của Vũ Thanh Ly Nhiếp Toàn hiện ra trong sương mù, nhưng không rõ ràng, như thể một người đang dìu lấy người kia muốn xông ra ngoài sương mù, nhưng khí lực không đủ, vừa giãy dụa hướng về phía ngoài vừa kêu cứu với mọi người.
Mọi người thấy vậy sắc mặt đều đại biến, nhao nhao tiến lên giúp hai người họ, nhưng lại không chú ý tới sương mù xung quanh đột nhiên bay lên từ mặt đất, trong lúc bọn họ không ý thức được đã bị sương mù bao phủ khắp cả người.
Sắc mặt Phương Thốn hơi thay đổi, vội vàng nắm tay tiểu hồ nữ lùi về phía sau.
-Cẩn thận…
Nhưng Mạnh Tri Tuyết thấy một màn này lại cả kinh khẽ cắn răng, không kịp nghĩ liền lấy một miếng ngọc phù chắn phía trước mọi người.
-Ôi…
-Không xong…
-Cẩn thận.
Sương mù tới cực nhanh bao phủ xung quanh bao phủ cả người Mạnh Tri Tuyết và các học sinh, trong nháy mắt bỗng trở nên sôi trào giống như một gáo nước đổ vào trong dầu nóng. Bên trong truyền tới ‘Ôi không, Không xong, Cẩn thận,’ chỉ là đặc biệt trầm thấp. Rõ ràng chỉ cách một lớp sương thoạt nhìn mỏng manh như vậy mà lại như xa tận chân trời.
Mà vào lúc này, ngoài những học sinh đã xông vào trong sơn cốc, Phương Thốn lui về phía sau, vẫn còn tám chín người động tác chậm một bước vẫn canh ở rìa sơn cốc chưa vào, có điều từng người cũng luống cuống, lớn tiếng gọi:
-Bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Trong sơn cốc, sương mù rối loạn một hồi mới chậm rãi ngừng lại, một giọng nữ vang lên bên trong:
-Chẳng qua chỉ là kẹp săn của thợ săn trong núi mà thôi, vậy mà các người cũng trúng chiêu, còn mặt mũi tự xưng Luyện Khí sĩ gì chứ?
Không lâu sau liền hướng về phía bên ngoài hô:
-Sợ bóng sợ gió một hồi, vào đi, nhưng phải cẩn thận chút, đừng dẫm vào cái kẹp!
Nghe giọng nói đó, đúng là của Mạnh Tri Tuyết.
Bên ngoài sơn cốc, những học sinh thư viện chưa vào lúc này mới nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên đầu rồi muốn đi vào.
Lúc này Phương Thốn đã lùi về sau hơn mấy chục trượng, đột nhiên trầm trọng hô lớn:
-Chớ vào!
Đám học sinh ở rìa sơn cốc bị hắn dọa giật mình, đều khó hiểu quay đầu lại.
Sắc mặc Phương Thốn lúc này đã trầm ngưng, thấp giọng quát:
-Nếu như vô sự, sao không ra ngoài tiếp ứng một chút?
Học sinh ở rìa cốc thần sắc càng cổ quái hơn, có chút do dự.
Trong sơn cốc, giọng nói bất mãn của Mạnh Tri Tuyết vang lên:
-Bao nhiêu tuổi rồi còn phải có người đón, các người còn không mau vào đây?