Chương 88. Có thần tiên (2)
Nghe trong giọng nói của Mạnh Tri Tuyết như có vẻ không vui, vài vị học sinh bên ngoài sơn cốc thần sắc cổ quái nhìn về phía Phương Thốn. Có người bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, quay người đi vào trong sơn cốc, những người khác lúc này cũng đều đã chuẩn bị vào cốc. Nhưng cũng đúng lúc họ sắp bước vào thì trong sơn cốc chợt vang lên một tiếng hô lớn, là giọng của Mạnh Tri Tuyết:
-Đừng có vào đây!
Giọng nói này giống giọng trước đó nhưng lại đầy lo lắng cùng tức giận, rất khác nhau.
Nếu chỉ nghe mỗi thanh âm thì không nghe ra được gì, nhưng lúc này hai câu nói của nàng ta vang lên liên tiếp liền mơ hồ cảm thấy dường như có chút khác nhau.
Những học sinh ở rìa sơn cốc đều kinh hãi, nâng cao cảnh giác.
Nhưng cũng vào lúc này, nộ khí bên trong sơn cốc đột nhiên cuồn cuộn tuôn ra ngoài. Đám học sinh này cách sơn cốc quá gần, không kịp đề phòng đã bị yêu vụ quấn lấy, lại như bị bàn tay lớn vô hình hút lại, sức mạnh cực kỳ đáng sợ. Mặc cho bọn họ ra sức giãy dụa cũng đã bị yêu vụ kéo đi, từng người bị lôi vào trong sơn cốc trong tiếng hét hoảng loạn.
Phương Thốn thấy cảnh này thần sắc đã đột ngột thay đổi, đột nhiên kéo tay tiểu hồ nữ vội vàng quay người lao đi.
-Hóa ra là có một yêu trận, đã bị phá, không sao rồi…
Giọng của Mạnh Tri Tuyết truyền tới phía sau hắn, như thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
-Phương sư đệ mau vào đây đi…
Phương Thốn nhếch miệng, vội vàng rời xa.
-Phương sư đệ, bọn ta không lừa ngươi, ngươi xem không phải bọn ta đã ra ngoài đón ngươi rồi sao?
Phương Thốn quay đầu nhìn, liền thấy một bóng trắng mờ ảo xuất hiện ở rìa cốc, đúng là hình dáng của Mạnh Tri Tuyết đang vẫy tay với hắn.
Thấy cảnh này Phương Thốn không chỉ không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.
-Phương nhị kia quá hèn nhát, lâm trận bỏ chạy, phải chém…
-Làm mất mặt huynh trưởng hắn, giết hắn…
Trong cốc đột nhiên vang lên một loạt tiếng quát, có Nhiếp Toàn, Vũ Thanh Ly, Hạc Chân Chương, đều là tiếng phẫn nộ không ngớt.
Thậm chí trong sơn cốc đó, yêu vụ cũng vội vàng di chuyển, ngưng tụ lại thành một bàn tay lớn tóm về phía Phương Thốn. Có điều lúc này Phương Thốn đã chạy rất xa, bàn tay lớn này còn chưa tới ba mươi trượng đã tan biến giữa không trung. Còn Phương Thốn thì nhanh chóng trốn ngoài trăm trượng mà chân chưa dừng lại, trong khoảnh khắc như tên rời cung, xuyên qua rừng cây sườn núi, gần như biến mất trong bóng đêm.
Con tiểu hồ nữ đó lúc này cũng tứ chi cào đất, chạy trốn như bay, chỉ có một cái đuôi lông mềm đang đung đưa trong đêm.
…
…
-Thằng nhãi này thật thông minh…
Yêu vụ trong sơn cốc một hồi lâu mới ngưng tụ lại, có một giọng nói khàn khàn vang lên.
-E là bởi vì huynh trưởng của hắn đã chết, trong lòng sợ hãi, lo lắng quá mức rồi…
-Không sao, trấn áp đám tiểu quỷ này trước đã…
-Phương nhị kia tu vi quá thấp, muốn chạy về thư viện báo tin cũng ít nhất mất một ngày một đêm, không thể uy hiếp tới chúng ta!
-Thừa dịp lúc này vừa may có thể thu thập một mẻ!
-…
-…
-Thủ đoạn của Luyện Khí sĩ quả nhiên quỷ dị khó lường!
Còn Phương Thốn lúc này đã chạy tới gần ngôi miếu đổ nát, quay người nhìn về hướng sơn cốc, im ắng không có động tĩnh gì. Có lẽ yêu vụ trong cốc đó không đuổi theo, trong lòng hắn cũng trầm ngưng dị thường. Lúc này hắn nghe thấy âm thanh truyền tới trong sơn cốc, chỉ là thoáng cảm thấy có chút không đúng. Nhiếp Toàn và Vũ Thanh Ly kia đều là người xuất sắc trong đám học sinh thư viện, sao lại bị một con thiêu thân dọa được?
Trong lòng thấy không ổn, vì vậy mới nói chuyện để thử.
Lần đầu tiên hắn gặp Hạc Chân Chương là ở trong kỹ viện Lưu Nguyệt Lâu, đó xem như là một chuyện xấu.
Dù Hạc Chân Chương không chịu trả lời cũng nên có chút giận, nhưng vừa nãy biểu hiện của hắn ta lại chỉ có không nhẫn nại.
Do vậy có thể thấy, trong sơn cốc chắc chắn có điều kỳ lạ.
Nhưng thủ đoạn đối phương thực sự quỷ dị, dù mình mở miệng nhắc nhở cũng đã không kịp.
Nói đi nói lại, đối mặt với thủ đoạn quỷ dị khó lòng phòng bị này, muốn để người khác tin mình hoàn toàn vốn cũng không thực tế.
Hắn không nghĩ nhiều nữa mà hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Gió đêm xung quanh đang thổi trong núi, lúc này sắc mặt Phương Thốn căng lên, đường nét như dao mài.
Trước mắt giống như một bức họa từng cảnh tượng ban nãy hiện ra.
-Sự tồn tại trong yêu vụ trước đó. Đầu tiên giả giọng nói của hai người Nhiếp – Hạc dụ chúng ta vào…
-…Cũng tức là nói, chỉ cần vào sơn cốc thì sẽ bị chúng bắt!
-Có thể trong thời gian ngắn bắt được hai người Nhiếp, Hạc, thậm chí Mạnh Tri Tuyết và những học sinh khác của thư viện…
-…Đối phương hoặc là ở Bảo Thân Cảnh, thậm chí cao thủ hơn, hoặc là đã bày ra yêu trận trong sơn cốc!
-Nếu đối phương là Bảo Thân Cảnh, thậm chí còn là cao thủ mạnh hơn Bảo Thân Cảnh thì đã nhanh chóng tới đây giết ta từ lâu, nhưng hắn không có, mà chỉ muốn dụ ta vào trong, ngồi xem ta chạy trốn. Điều này chứng minh có lẽ là đối phương mượn sức mạnh của yêu trận.
-Những học sinh bị rơi vào trong cốc có thể bị giết, cũng có thể chỉ bị áp chế…
-…Mạnh Tri Tuyết đã từng giãy dụa kêu một tiếng, chứng tỏ họ chưa bị giết mà chỉ bị vây hãm!
-…
-…
Trong chớp mắt vô số ý niệm hiện ra trong đầu, đan xen chằng chịt, dần dà có đáp án hiện lên.
Một tiếng tách Phương Thốn mở mắt, nhìn về hướng sơn cốc, trong lòng đã có đáp án:
-Trong yêu cốc cất giấu bí mật. Hơn nữa còn bày ra một yêu trận để canh gác, người đang canh gác yêu trận có bản lĩnh học người khác nói chuyện. Nhưng tu vi không cao lắm, ít nhất không thể mạnh hơn đám học sinh thư viện liên thủ, nên hắn phải mượn yêu trận mới có thể bao vây đám người Mạnh Tri Tuyết…
-Hiện giờ đám người Mạnh Tri Tuyết vẫn chưa bị giết chết, có lẽ chỉ bị trấn áp…
-Tu vi của mình thấp như vậy, đối phương không mạo hiểm truy đuổi mình, có nghĩa là hắn vẫn chưa hoàn toàn trấn áp được những người kia…
-Vẫn cứu được!
-…
-…
Rất nhiều điều đã dần rõ ràng, ánh mắt Phương Thốn trở nên hơi âm lãnh.
-Nếu mình trở về thư viện báo tin, đi đi về về thì mất quá nhiều thời gian, vậy giờ nên làm sao…