Chương 890: Thái Tử Đại U
Danh chính ngôn thuận ngay lập tức xử lí lão Long kia, còn gì hạnh phúc hơn?
Nghĩ như vậy thì Hoàng Thần vương vui đến cười ra tiếng.
Nhưng cũng đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo thần phù từ hư không bay tới, lọt vào trong tay Hoàng Thần vương.
Hoàng Thần vương ban nãy tâm tình còn rất tốt ngay lập tức hốt hoảng ngồi thẳng lại.
Mọi chuyện đang rất thuận lợi, tự nhiên xuất hiện Luyện Ma Uyên?
Lão nhị biết được chuyện này từ đâu?
Vì sao hắn phải truyền tin tức cho nàng?
Với cả, liệu hắn có biết tin tức này truyền vào Tiên Điện sẽ có hậu quả gì xảy ra không?
Trầm mặc chưa được vài phút Hoàng Thần vương liền đưa ra quyết định, nàng lập tức đem tin tức truyền lại cho Tiên Điện.
Phương gia có thể tín nhiệm.
Lão nhị truyền lại tin tức cho nàng tức là đã nhìn rõ được tiền căn hậu quả.
Điều nàng cần làm đó là dùng hết khả năng đến nơi nguy hiểm kia, giữ lại tính mạng của hắn.
“Bách bát thần ma, luyện ma đồ thiên?”
Tin tức do đạo thần phù này truyền tới trong khoảnh khắc đã khiến cho người người ở Đại Hạ tiên triều kinh ngạc. Bây giờ Tiên Đế không ở đây, Tiên Điện phụ trách hết thảy mọi chuyện. Mà Tiên Điện vì tị hiềm mà hầu như chọn mở một mắt nhắm một mắt với tất cả mọi chuyện. Cho dù là chuyện lớn như Long Thành tạo phản cũng không khiến bọn họ quá khích, giống như là đang trì hoãn.
Chỉ có chuyện của Luyện Ma Uyên truyền đến, Tiên Điện liền bỗng nhiên như là lửa đốt đến lông mày rồi.
Năm đạo ý chỉ nháy mắt bay ra Tiên Điện, hướng về Lân thành, Hoàng thành, Ngoan thành, Tước thành, thậm chí còn bay tới Long Thành đã phản.
Ý chỉ đơn giản: Không tiếc hết thảy, quét sạch Luyện Ma Uyên.
Tiên chỉ vừa ra, mọi nơi rung chuyển.
Những người tu luyện ở Ngoan Thành vốn dĩ đã chuẩn bị cho một trận đại chiến với Long Thành, đặc biệt là chư quận Thanh Giang dưới sự an bài của Phương nhị tiên sinh đã chuẩn bị tốt một thánh địa, ai ngờ một tin tức này truyền ra đã phá huỷ hết thảy.
Hận đến mỗi người bọn họ đều đang mắng: Hồn trượng nào? Làm hỏng cả đại kế của Phương nhị công tử?
Mà trong lúc dân chúng ồn ào chỉ có biểu hiện của Long Thành là hưng phấn nhất, cứ như là kích động đến rơi lệ.
Long Thành đã phản, theo lý thuyết không nên nhận được ý chỉ.
Nhưng mà cuối cùng Long Thành vẫn đang kiềm chế. Minh hữu Nam Cương Yêu tộc của bọn họ đã xuất binh, nhưng bọn họ vẫn còn nhẫn nại, ai cũng biết, bọn họ chỉ còn một bước cuối cùng, cũng biết một bước cuối cùng này nhất định phải đi. Nhưng tuy là như thế, bọn họ thậm chí vẫn còn do dự và sợ hãi, không dám thật sự phản. Tựa như sâu trong tiềm thức đang chờ một sự kỳ diệu nào đó phát sinh.
Kỳ tích thật sự đã xảy ra.
Luyện Ma Uyên xuất hiện, Tiên Điện chủ động hàng chỉ lại đây, đại biểu cho việc Tiên Điện làm lơ ý đồ mưu phản của bọn họ.
Mà nếu như thật sự dẹp xong Luyện Ma Uyên, đạt được tài nguyên có thể cung cấp cho Tiên Đế ở Thiên Ngoại Thiên, Tiên Đế vẫn không thấy đến sẽ ngầm đồng ý cho người khác hủy diệt Long Thành, bọn họ sẽ có cơ hội tiếp tục ở lại trong Đại Hạ tiên triều, kéo dài hơi tàn, bảo toàn cơ hội.
Giờ khắc này, chúng tướng Long Thành sôi nổi kinh hỉ hô to: Đến cuối cùng là vị cao nhân nào giúp chúng ta phá kết cục chết của Phương lão nhị kia?
Tâm tình kích động, khắp nơi hỗn loạn.
Mà ở trong tình thế hỗn loạn cỡ này, Ngũ đại thần vương cũng hoàn toàn sôi nổi khởi quân đuổi về phía Luyện Ma Uyên.
Nội tình của Đại Hạ quả không tầm thường, mênh mông cuồn cuộn mây khói, ẩn chứa những chuyện kinh thiên.
…
“Người thấy chưa, phụ thân?”
Lúc này ở Luyện Ma Uyên, Tiểu Từ tông chủ toàn thân bị trói vào một bức tượng hơi khom lại, tay chân đều bị tinh cương trói buộc, gắt gao vây khốn, nhưng thoạt nhìn có vẻ không bị tra tấn. Mà ở trước mặt hắn Từ Thủ Sơn khoanh chân ngồi, ở giữa ông và Tiểu Từ tông chủ bày biện vài cái án nhỏ, trên án có một thanh trường kiếm tản ra sát khí ngầm.
Từ Thủ Sơn nhìn thanh trường kiếm này như lâm vào trầm mặc.
Ông đang nuôi dưỡng thần hồn của mình, đợi đến lúc thời cơ chín muồi liền lấy kiếm chém chết đứa con do ông sinh ra này.
Tiểu Từ tông chủ không nghi ngờ gì đã hiểu rõ tác dụng của thanh kiến này. Nhưng trên mặt hắn không hề sợ hãi mà cố gắng nhìn về phía phụ thân hắn, thấp giọng nói: “Phương nhị tiên sinh, cho dù là vứt bỏ kế hoạch do hắn khổ tâm bày ra cũng lựa chọn giúp ta.”
“Điều này chứng tỏ con chọn không sai.”
“Mà lựa chọn của con đều là học từ người, điều này có phải nói đạo tâm bị người vứt bỏ…”
“……”
“Không cần nói nữa.”
Từ Thủ Sơn trầm mặc lắc đầu, ngắt lời của Tiểu Từ tông chủ.
Trên mặt hắn trên mặt không có lửa giận bị con trai khiêu khích, cũng không có sự cảm động bị thuyết phục trong những giây phút cuối.
Ở trong mắt toát ra một loại cảm giác không biết là vui mừng hay là đau khổ.
“Nhiệt huyết và mộng tưởng của tiều bối luôn rất cảm động.”
Từ Thủ Sơn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Từ tông chủ, thấp giọng nói: “Nhưng các ngươi, thường thường chỉ là cảm động chính mình.”
“Các ngươi luôn là vì một chuyện mơ hồ mà trả giá hết thảy, lại không biết, chính mình rốt cuộc phải đối mặt với thứ gì.”
“Ha ha, tiên? Ma?”
“Tất cả chuyện trên đời này không có gì khác nhau, cũng chẳng có gì thay đổi.”
“…”
Tiểu Từ tông chủ mím chặt môi, hắn không biết nên trả lời vấn đề này như nào.
Bởi vì, hắn thậm chí còn có chút nghe không hiểu.
Ngay lúc đó ở bên cạnh tượng ma một vòng xe lăn chậm rãi xuất hiện, Thiếu Ma ngồi ở trên xe lăn sắc mặt lạnh nhạt, âm trầm nhìn về phía Từ Thủ Sơn, trầm giọng nói:
“Nhìn bộ dáng ngươi nói chuyện với con trai mình. Đạo lý như vậy ngươi lại chẳng hiểu tí gì, nhưng nếu ngươi đã hiểu rõ từ sớm, muốn giúp ta hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này thì tại sao liên tiếp mềm lòng nương tay ở thời điểm mấu chốt?”