Chương 892: Hoạ Dẫn Đông Lưu
“A!”
Trong một khắc này Long Thần vương chỉ là cười lạnh, đừng nói giúp đỡ, tâm tình xem náo nhiệt đã rõ ràng.
Hắn vốn là thiếu chút nữa bị Phương Thốn bức cho tạo phản, tự tuyệt đường với Đại Hạ. Phải vòng vo đến tận bây giờ mới có một con đường sống. Lúc này hận không thể tiêu diệt Phương gia, sao có thể ra tay ứng cứu? Mà Lân thành cùng Tước thành Thần vương cũng không biết nghĩ gì trong lòng, hơn cả vẫn là muốn xem náo nhiệt, không có chút ý tứ muốn ra tay giúp đỡ.
Bọn họ đương nhìn cũng nhìn ra được Thiếu Ma cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, tùy vào hắn tiêu hao lực lượng mà thôi.
Nếu như có thể không tốn chút sức nào mà thắng trận này, coi như là mọi chuyện thành công.
Không có lý do gì mà một hai phải vì tên lão nhị Phương gia kia đánh nhau sống chết với Thiếu Ma.
Đến cả Ngoan Thần vương vốn muốn ra tay nhưng vừa mới có ý nghĩ này đã thấy những người khác không định nhúng tay.
Trong lòng sợ hãi lại lặng lẽ thu hồi trở lại.
Chính vì mỗi người đều mang trong lòng tính toán riêng, khiến cho Thiếu Ma dưới mắt Ngũ đại thần vương đánh về phía bóng đêm lại chỉ có Hoàng Thần vương đính ra ngăn cản. Tuy là nàng kích động hoàng văn, cản lại phần lớn ma ý của Thiếu Ma nhưng vẫn có thể thấy được ma ý cuồn cuộn hướng về bóng đêm cường bạo bay tới. Chỉ có một chút tàn dư mã ý đã dọn sạch sẽ toàn bộ bóng đen kia.
“Phương lão nhị……”
Hoàng Thần vương thấy được một màn này đã là kinh hãi đến tột cùng, sắc mặt tái nhợt.
Chỉ là, trong lúc nỗi sợ hãi dâng lên đến cổ họng này đồng tử đột nhiên co lại.
Chăm chú nhìn lại, một mảnh bóng đêm kia tan đi, rỗng tuếch, phía dưới bóng đêm trống không, chẳng có bất cứ cái gì.
“Đây là có chuyện gì?”
Ngay cả Hoàng Thần vương cũng ngơ ngẩn, có chút khó hiểu.
Nàng biết Phương Thốn hẳn là ở cách đây không ra, nhưng thần thức cảm ứng lại hoàn toàn không biết hắn ở nơi nào. Vừa rồi nhìn thấy bóng đêm ở đây nghĩ là có vẻ hắn được bóng đêm bảo vệ lúc này mới không màng tất cả muốn ngăn cản Thiếu Ma, nhưng ai ngờ lại là ngụy trang?
Một khi đã như vậy, Phương nhị đi đâu rồi?
Hắn lại dùng thủ đoạn gì khiến cho nhiều người ở đây như vậy lại chẳng hề tìm thấy hắn?
“Hả?”
Long Thần vương nhìn thấy Phương Thốn vậy mà không ở trong bóng đêm, có chút bất ngờ, thất vọng lắc đầu.
Tước Thần vương cùng Lân Thần vương sắc mặt bất biến, cũng có chút tiếc nuối không xem được trò hay.
Ngoan Thần vương cảm khái không thôi, liên tục lắc đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi, liên tục nói: “May mắn, may mắn.”
“Haha.”
Cũng lúc đó, ở nơi không ai phát hiện, Phương Thốn cầm trong tay dù công đức, đứng cùng với Dạ Nữ trong không trung. Cách Thiếu Ma cũng không ra, nhìn ma uy ngút trời của Thiếu Ma cùng với Hoàng Thần vương không màng tất cả mà cứu mình, còn có vài vị thần vương ngồi trên núi xem hổ đánh nhau, có vẻ như hận đến mức không thể ngay lập tức nhìn thấy mình bị người khác đánh chết, vẻ mặt hơi lành lạnh nhưng trên miệng lại treo ý cười.
“Trước đó ta đã nói qua, bóng đêm của ngươi dưới sự phát cuồng của Thiếu Ma sẽ không bảo vệ được ta.”
Hắn nói với Dạ Nữ: “Đến cả Ngũ đại Thần vương Đại Hạ cũng tới rồi, lại chẳng thấy bảo vệ nổi ta.”
“Đương nhiên, không phải bọn họ không đủ năng lực. Vấn đề là có đồng ý hay không thôi.”
“……”
Dạ Nữ liếc mắt Phương Thốn một cái, tay chống trong dù mà đánh giá. Không hỏi tại sao Phương Thốn lôi cái dù thoạt nhìn bình thường này ra mà dám đứng ở khoảng cách gần như vậy mà ánh mắt lạnh nhạt đảo qua mấy vị đại thần vương kia, thấp giọng dò hỏi Phương Thốn:
“Vậy ngươi định như nào?”
“……”
Phương Thốn quay đầu nhìn nàng một cái nói: “Ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?”
Dạ Nữ hiểu ý Phương Thốn nói: “Ta kính trọng tiên sinh, cũng tin tưởng tiên sinh, nhưng có vài lúc lại khó mà hiểu được tiên sinh. Ngài ấy làm người một đời nhưng người nguyện ý vì ngài ấy lại không có mấy ai. Ngài ấy từ trước đến nay đều dạy ta lòng mang nhân thiện, lấy mình độ người, nhưng ta phát hiện, khi ta lòng mang nhân thiện vì người khác, người khác lại không thấy được, cũng chẳng lấy nhân thiện báo đáp ta, ngược lại đắc chí……”
“Cho nên, tới bây giờ ta cũng chưa học được hai chữ “nhân thiện” của tiên sinh dạy ta.”
“……”
Phương Thốn có chút bất ngờ nhìn Dạ Nữ liếc mắt một cái, bỗng nhiên cười, nói: “Nhìn có vẻ chúng ta là cùng một loại người. Ta cũng kính yêu vị huynh trưởng này, tôn trọng vị huynh trưởng này, vì để hoàn thành di nguyện của hắn mà không tiếc hết thảy, nhưng ta cũng giống ngươi không hoàn toàn đồng ý.”
“Tựa như bây giờ, ta biết nên làm thế nào để Đại Hạ có được lợi ích lớn nhất, như nếu như làm thì lòng ta lại không thoải mái.”
“Có lẽ…”
Giọng hắn thấp xuống một chút, nói: “Đó là lý do huynh trưởng là tiên, mà ta có chăng cũng chỉ là chút duyên cớ của yêu mà thôi.”
Dạ Nữ trầm mặc một lúc lâu, dường như cảm thấy rất thú vị.
Nàng từ trước đến nay mặt vô biểu tình, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, nói: “Yêu thì sao?”
Phương Thốn cũng có chút bất ngờ, sau đó cười nói: “Tiên vì bao dung, lấy đức báo oán.”
“Yêu vì âm độc, đừng nói lấy đức báo oán, ngươi không chọc đến ta, ta cũng phải đi chọc ngươi, càng đừng nói là ngươi bày trò trước?”
“……”
Giọng nói rơi xuống là lúc ánh mắt hắn hướng về một chỗ, nói với Dạ Nữ: “Giúp ta.”
Dạ Nữ nhìn theo ánh mắt hắn, đột nhiên cũng cười.
“Nếu đã tới, hà tất phải giấu đầu lòi đuôi?”