Chương 898: Kết Cục Viên Mãn
Đám người Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương, Vũ Thanh Ly, Vân Tiêu, Tiểu Hồ Ly, Dạ Anh vốn đang trên đường đến Luyện Ma Uyên nhưng chỉ mới đi được một nửa đã thấy được cảnh này nhất thời kinh ngạc biến sắc. Mạnh Tri Tuyết hướng về phía Phương Xích ở xa xa hành lễ, những người khác như bừng tỉnh đều chỉnh lại y phục, cúi chào hành lễ thành kính nhất đời này của bọn họ với Phương Xích.
Thế gian điều gì hạnh phúc nhất?
Người mà mình cho rằng họ tốt thì họ thực sự tốt.
Trong không khí thành kính, chỉ có Hạc Chân Chương bỗng nhiên có chút lo lắng:
“Phương lão nhị sẽ không một đi không trở lại chứ?”
“Hắn không về thì sau này đi uống rượu ai trả tiền?”
“……”
“……”
Tam sơn tứ viện, cùng với cao thủ chư quận Đại Hạ cũng đều nghiêm túc hướng về phía đó nhưng không có bái lạy.
Bởi vì bọn họ còn phải đợi phân thắng bại.
Liễu Hồ Thành, Phương gia nhị lão thậm chí cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là tự nhiên có hứng hấp một lồng bánh bao.
Bên trong Luyện Ma Uyên, Từ Thủ Sơn cuối cùng vẫn không chém một kiếm đó về phía con trai hắn.
Tiểu Từ tông chủ thì cười, nhưng trên mặt lại nhịn không được rơi nước mắt:
“Phụ thân, người hiểu chưa?”
“Con cũng biết năm đó người bởi vì bị những người đó phản bội, mới khơi dậy ma niệm, trốn vào ma đạo. Trên thực tế, bình thường con ở lại Thanh Giang không có như vậy. Nhưng là, đại đạo luôn khuyết thiếu, nhưng vĩnh viễn sẽ không điên đảo, giống như con ở Thanh Giang đau khổ thủ sơn môn, cuối cùng gặp được Phương nhị công tử, cũng giống như thiên hạ này làm người tuyệt vọng, nhưng đại đạo, lại vì nhân gian mà đưa tới một vị Phương Xích……”
“Ai dám nói chính đạo sẽ là tuyệt lộ chứ?”
Ai cũng không biết Thiên Ngoại Thiên đã xảy ra cái gì.
Mọi người trên đời khắc ghi một cảnh tượng đó là hai huynh đệ khi hướng về Thiên Ngoại Thiên nhìn nhau cười.
Sau đó thiên địa rung chuyển, mây mù buông xuống.
Vết rách thiên địa giữa Dạ Nguyên sau một ngày thì khép lại, long khí sinh sôi.
Đạo đạo long mạch vậy mà hiển hiện thành hình, giống như một con rồng dũng mãnh bay ra từ phía Dạ Nguyên, tản vào các địa phương của Đại Hạ.
Trước đây, bá tánh Đại Hạ, tiên thiên chi khí cao lắm thì ba tấc ba phân ba phần, không cách nào đột phá. Bởi vậy phúc trạch sẽ cạn. Thế gian có Luyện Khí Sĩ có thể công phá xiềng xích của con người, nhưng phàm nhân, vĩnh viễn phải chịu bệnh tật khó khăn, không cách nào có được sự tịnh dưỡng tốt hơn. Nhưng hiện giờ, lại có người có thể đột phá giới hạn tam tam này, thân thể khỏe mạnh, bách bệnh tiêu biến, dần dần tiến vào một thời đại phồn thịnh.
Đại Hạ Tiên Sư Phương Xích, danh khắp thiên hạ, quy ẩn Liễu Hồ. Sau đó bị Hoàng Thần vương bắt đi, cưỡng hôn.
Nghe nói ngay lúc đó Phương gia nhị công tử không những không có ngăn trở mà còn đốt pháo ăn mừng.
Về sau khi nói đến đứa con thứ trai thứ hai của Phương gia người ta cũng thường khó hiểu. Tỷ như nhân vật cỡ như Tiên Sư Phương Xích xưa giờ chưa từng gặp mặt, ai cũng không biết hắn dùng cách nào để mà trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi đi đến cảnh giới này, thậm chí thay đổi cả trời đất.
Thiên tư có lẽ do trời sinh, nhưng đi đến cảnh giới như vậy chỉ thiên tư thôi là đủ sao?
Nếu nói nội tâm cường đại, hắn nhỏ tuổi như vậy, rèn luyện thiếu kinh nghiệm là thứ gì khiến hắn tiếp tục?
Xong việc, rất nhiều người đều hỏi Tiên Sư Phương Xích vấn đề này.
Tiên sư ít khi giảng, chỉ duy nhất một đêm bị Hoàng Thần vương truy hỏi đến không chịu được mới đành phải bất đắc dĩ trả lời:
“Ta nào có bản lĩnh lớn như vậy?”
“Chỉ là lúc còn nhỏ đã từng nghe qua một câu chuyện xưa mà thôi.”
“Khi đó ta mới thấy được bất công của thế gian mà ra tay vân quản. Nhưng mỗi lần thất bại lại bị khi dễ. Tuy là lão nhị yêu thương ta, cũng không nhịn được trách ta chỉ biết gây chuyện, tâm tư buồn khổ hết sức, lại không nghĩ tới tiểu đệ vừa mới tập nói lại có thể hiểu ta.”
“Đệ ấy kể cho ta một câu chuyện xưa, đó là một thế giới mới lạ.”
“Đệ ấy nói, người nơi đó không tu thuật pháp, lại trị kinh điển, giảng đạo lý, thủ pháp lệnh.”
“Đệ ấy nói, nơi đó mỗi người bình đẳng, không có phân cao thấp, mỗi người đều có thể theo đuổi thứ mà mình muốn theo đuổi.”
“Ta nghe rất nghiêm túc, hỏi đệ ấy, nhân tâm không đủ, thế giới như vậy thật sự có sao?”
“Đệ ấy còn nhỏ tuổi như vậy lại vạch trần ta.”
“Đệ ấy nói, có hay không thì có làm sao, có quan trọng không?”
“Chỉ cần vẫn luôn có người kiên trì vì điều đó mà cố gắng, chúng ta cách thế giới đó còn xa sao?”
-------------------------
Lời tác giả: Thật Sự Xin Lỗi Mọi Người!
Độc giả thân mến, đã lâu không gặp.
Trong khoảng thời gian này Lão Quỷ đã xảy ra một chút việc quan trọng. Nhập viện một thời gian, sụt cân, mèo con sinh năm con mèo nhỏ với vài việc vặt khác. Trong thời gian này có tự khép mình lại, chứng uất ức cũng xuất hiện, nhưng mà vẫn vượt qua thuận lợi.
Hiện tại đã điều chỉnh tốt tâm tình, chuẩn bị truyện mới, đem đến câu chuyện mà mọi người thích thú.
Nhưng mà trước khi ra truyện mới, Bạch Thủ nhất định là phải có một cái kết, cũng coi như một lời giải thích cho độc giả của Bạch Thủ.
Ngay từ đầu tôi vốn muốn viết theo đại cương, nhưng nói thật, có chút khó tìm được trạng thái. Cốt truyện và nhân vật đều đã mơ hồ, đại cương trước kia thì thô, khó mà dùng để tham khảo, cho nên băn khoăn rất lâu cũng chỉ có thể nhận lấy kết cục thất bại này. Chỉ là cố gắng hết sức bết ra kết cục mà ban đầu nghĩ tới, cho huynh đệ Phương thị một chốn về.
Đây không phải một cái kết đẹp, Lão Quỷ thừa nhận, cũng nguyện đón nhận phê bình của mọi người.
Không có lí do gì cho chuyện này, viết dở chính là viết dở, quỳ xuống xin lỗi, xin nhận hết thảy những phê bình của mọi người.
Không biết vì sao khi cách đây mấy tháng, lúc gõ những dòng này đột nhiên có một cảm giác cảm rung động. Dường như tôi nhận ra vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, cảm giác cô độc mãnh liệt cùng với uể oải đeo bám mãi mà không thoát ra được. Tôi rất mong một ngày kia có có thể gõ ra những con chữ tươi mới.
Có lẽ, chỉ có viết ít gì đó khiến tôi cảm động mới giúp tôi duy trì được hứng thú, mới có thể hạn chế loại trạng thái này.