Chương 897: Tiên Sư Phương Xích (2)
“Người khác, kể cả ngươi, cũng kể cả ta của trước kia, thậm chí là vị Đại Hạ Tiên Đế kia đều cho rằng huynh ấycó thể làm được nhiều chuyện không hiểu được như vậy, bao gồm chuyện trấn thủ Dạ Nguyên tàn phá thiên địa, chiến đấu với Tiên Đế là dựa vào Bổn Nguyên Thiên Tâm. Cho nên, một khi hắn thua, mọi người cũng liền thua, kể cả đất trời này, kể cả đại đạo này, tất cả đều thua dưới tay Đại Hạ Tiên Đế.”
“Nhưng kỳ thật không phải.”
Khi Phương Thốn nói tới đây thậm chí giọng nói đều không nhịn được run run.
“Huynh trưởng có thể làm được những chuyện này đều là dựa vào chính hắn, mà không phải ngoại vật gì cả.”
“Cho nên, thắng bại mấu chốt, hắn vẫn luôn không đặt ở trên người mình.”
“Hắn đem Bổn Nguyên Thiên Tâm, để lại cho ta…”
“……”
Khi nói ra những lời này Phương Thốn hít sâu một hơi, bỗng nhiên nâng dù công đức lên.
Ban nãy hắn bảo vệ được tính mạng là nhờ có dù công đức. Nếu không, hạ dù công đức xuống, đừng nói là Đại Hạ Tiên Đế lúc này. Kể cả Thiếu Ma ban nãy, cùng với Long Thần vương hận hắn đến cực độ đều có thể trở thành uy hiếp cực đại đối với hắn.
Nhưng vào lúc này, hắn vẫn nâng dù công đức lên, mặc kệ chính mình hiện ra trước mặt mọi người.
Sau đó, hắn phi thân lên, vô tận công đức tự động tản ra bao vây quanh người hắn, nhưng băng qua hư không, lao về phía đại đạo.
Đại đạo hóa thành bàn tay, nắm lấy ma đỉnh trấn quốc.
Mà công đức quanh thân Phương Thốn lại là trực tiếp ôm lấy ma đỉnh trong không trung.
Đầu ngón tay lướt qua, tất cả pháp tắc đại đạo đều biến mất, hoặc là nói chủ động nhường đường cho hắn.
Đại Hạ Tiên Đế lắp bắp kinh hãi, trên mặt lộ ra tia kinh ngạc khó tin. Hắn không tin mọi chuyện lại chuyển biến theo hướng này. Bổn Nguyên Thiên Tâm đó là tồn tại bậc nào? Nếu hắn có vật ấy, nguyện dùng Đại Hạ để đổi, nhưng tên nhãi Phương Xích có được vật ấy lại không để lại bên người mà là để lưu lại cho tên đệ đệ phế vật lúc đó đang ăn chơi trác táng không nên thân.
Bây giờ, thứ quyết định thắng bại của hắn lại là tên đệ đệ không nên thân này?
Thiên lôi tản ra chặn đường Phương Thốn.
Nhưng cùng lúc đó Phương Xích bỗng nhiên bạo trướng pháp lực, bức ép về hướng Thiên Ngoại Thiên khiến cho Tiên Đế trở tay không kịp.
Giờ khắc này, Phương Thốn ngẩng đầu nhìn trời mà đi, trên mặt cũng tràn đầy kiêu ngạo.
Tựa như một vị huynh trưởng nhìn thấy đệ đệ cuối cùng cũng trưởng thành.
Thiên Đạo Công Đức Phổ, chính là Bổn Nguyên Thiên Tâm.
Chuyện này, trước kia Phương Thốn kỳ thật đã nghĩ tới, nhưng mà cũng không dám xác định.
Cũng tại món đồ này quá đắt.
Hắn tuy rằng biết nhà mình có tiền, nhưng cũng không biết nhà mình có tiền tới mức này.
Nhưng hiện giờ, hiểu được rốt cuộc trên người mình có thứ gì, kết hợp với Vô Tướng Bí Điển và hiểu biết về huynh trưởng, hắn liền biết được dụng ý huynh trưởng đem thứ này để lại cho mình, cũng biết vào thời điểm mấu chốt này mình nên làm gì.
Thừa dịp Tiên Đế bị huynh trưởng chế trụ không rảnh để quan tâm tới hắn, Phương Thốn thẳng lên cửu tiêu phá tan pháp tắc, đoạt lấy ma đỉnh về trong tay. Trong nháy mắt chư vị thần vương vốn dĩ có cơ hội ngăn cản hắn, nhưng bọn hắn gặp được hiện thân của Phương Xích đã hoảng sợ. Đặc biệt là khi Phương Thốn bay đến với công đức quanh thân thì đã biết hắn có căn nguyên đạo tâm trong tay, càng không có ai dám có ý liều mạng.
Điều này lại khiến cho Hoàng Thần vương muốn ra tay bảo vệ Phương Thốn cũng không có cơ hội.
Phương Thốn đưa một tay đã nắm được ma đỉnh trấn quốc, hay nói là thần đỉnh.
Thiên địa vạn vật, vốn là có quy luật tự nhiên, khó phân thiện ác, có người, có nhân tâm, mới có thiện ác.
Cho nên, ma đỉnh, cũng là thần đỉnh.
Tay cầm ma đỉnh, cả người Phương Thốn tràn ngập công đức khó mà ước lượng truyền hết vào trong đỉnh. Nhất thời, vô tận công đức, cùng vô tận ma ý, giao tương hội tụ, hình thành biến hoá mà ai cũng khó hiểu. Bên trong ma uyên, dương đen vô tận tan đi, lộ ra một trăm lẻ tám ma thân. Mà thời khắc này trên người bọn họ đã chẳng còn ma ý, ngược lại bị công đức thanh tẩy toàn thân hiện ra thần quang.
Đúng lúc này Phương Thốn tâm linh giao hội, trốn vào tiên cảnh.
Sau đó hắn bỗng nhiên cười to, nâng bước mà đi. Dưới chân, Bách Bát Thiên Ma dâng lên vì hắn lót đường.
Một thân áo bào trắng, bay phất phới, như mặt trời chói chang, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Ngũ đại thần vương trong giờ khắc này không những không ai ngăn cản ngược lại ngỡ ngàng mà tránh mình ra xa.
Bên trong Đại Hạ cũng không biết bao nhiêu người gặp được một màn này mà kinh sợ.
Cũng vào lúc này, Phương Xích ngồi xếp bằng trên Dạ Nguyên nơi vết rách thiên địa chậm rãi đứng dậy, cùng với Phương Thốn ở nơi xa bay lên trời. Thanh bào của hắn với áo bào trắng của Phương Thốn ở phía xa trở thành phong cảnh đẹp nhất giữa đất trời.
Thái Tử Trấn Quốc Đại Hạ thuận đường biên giới Dạ Nguyên thấy được một màn này, hơi hơi nghiến răng cúi đầu.
Nữ tôn Phi Thăng Đạo cố tình động kiếm, nhưng lại chậm rãi ngồi xuống.
Trách nhiệm của chính mình là trấn thủ Phi Thăng Đạo, không cho những người khác mượn đường này tiến vào Thiên Ngoại Thiên.
Nhưng là, nếu hai huynh đệ kia đều không từ Phi Thăng Đạo tiến vào Thiên Ngoại Thiên thì có liên quan gì đến mình đâu?
“Khó trách kiếm ý của ta vẫn luôn không chiếu được sơ hở đạo tâm của hắn.”
Ở một quán trà, ông chủ Tần ôm con mèo nhỏ, trên mặt dần dần lộ ra ý cười, hình như có chút cảm khái: “Thì ra ngay cả chúng ta là Thiên Hành Đạo sang Đạo Tổ sư, cảnh giới cũng chưa chắc cao hơn hắn. Thì làm sao lại dùng kiếm của chúng ta mà chiếu ra đạo tâm của những người này?”