Chương 90. Vào trại giết người (2)
Nhưng mà nghe bẩm báo lại có vẻ không giống vì vậy vội vàng nhảy lên thành trại nhìn ra bên ngoài, bầu trời tối om om, có một đà chủ rõ ràng cũng có thủ đoạn của Luyện Khí sĩ, năm ngón tay kéo căng, hai ngọn đèn lồng ở trước cửa sơn trại lập tức bay vào không trung.
Bịch!
Hai ngọn đèn lồng nổ tung, ngọn lửa bùng cháy một lúc lâu.
Nhờ ánh lửa, đà chủ hộ pháp lập tức có thể nhìn thấy rõ ràng Phương Thốn đang cầm trường kiếm đuổi giết người mình.
-Chỉ có một người?
-Ha ha ha ha…
Mà Phương Thốn hiển nhiên bị bại lộ không những không né trái lại cười lớn, rồi rút khăn tay màu trắng ra che mặt lại, xoay kiếm chĩa xuống mặt đất, sau đó sải bước nhanh chóng đi về phía cổng của sơn trại, dọc đường đi đã gặp rất nhiều trại phỉ vừa sợ vừa giận từ trong sơn trại xông ra ngoài đều bị kiếm quang của hắn lướt qua, ngân quang lóa ra, mỗi một nhát chém một người ngã trên mặt đất.
Dường như muốn dựa vào một người, tấn công cả trại phỉ!
-Muốn chết!
Mà nhìn thấy Phương Thốn một mình cầm trường kiếm xông thẳng sơn trại, đà chủ ở trên đài cao đều căm phẫn đến mắt đỏ ngầu.
-Cuồng đồ lớn mật, làm thịt!
Xoẹt.
Trong lúc Phương Thốn đang giết người chợt thấy tiếng dây cung khẽ động nhuệ khí úp mặt, là vài tên trại phỉ âm thầm kéo kình cung, những mũi tên sắc nhọn lao tới trước mặt hắn, thần sắc lãnh mạc, thân hình bất động, chỉ là lúc trường kiếm tay phải giết người, tay trái cũng thuận thế giơ lên nắm chặt những mũi tên đang lao đến, lực vô hình nhất thời cuồn cuộn nổi lên.
Vèo!
Những mũi tên bị lực vô hình đánh bật, vòng qua Phương Thốn, bắn chết ba bốn tên trại phỉ.
Vèo!
Rầm…
Trước người chợt có tảng cỏ tranh lớn bị xốc lên, một vài bóng đen phóng qua giơ tay lên, nhất thời một mảnh trắng xóa văng lên mặt.
Mà ở trong đó còn kèm theo tiếng ngân châm xé gió rất nhỏ.
Vôi, phi châm!
Đó là thủ đoạn Thôn Hải Bang sử dụng để đối phó những kẻ mạnh, càng đến gần cổng trại phỉ càng có nhiều ám thủ do đối phương bố trí, huống hồ họ đã nhìn thấy rõ lúc này Phương Thốn chỉ có một mình, vẻ hoảng sợ của lúc trước cũng đã giảm nhiều.
Mà đối mặt với những thủ đoạn vô sỉ nhưng vô cùng hiệu quả này Phương Thốn xoay người lại dùng sức siết chặt tay!
Khoảng không xung quanh lập tức bị ảnh hưởng, lực vô hình lập tức ngưng tụ.
Giống như lá chắn vô hình che trước người hắn, vôi rơi xuống cũng bị chặn, lại tràn ra sau không ít, mà ngân châm đang bay tới trực tiếp bị lực vô hình cố định ở trong hư không, từng cây như bị đông cứng treo ở giữa không trung, Phương Thốn vung tay áo lên nó đột nhiên bay ngược trở về phía nguyên chủ.
-Ôi, mắt của ta…
-Mọi người cẩn thận, ác tặc này cũng biết phóng ám châm…
Tất cả trại phỉ kêu to, trong chốc lát đã ngã xoay tròn như hồ lô dưới đất, sau đó gầm lên đau đớn.
Mà Phương Thốn lại một bước nhảy vọt qua bọn họ, tiến gần hơn đến cổng trại phỉ.
-Ngươi là người phương nào mà dám xông vào Thôn Hải Bang ta?
Đúng lúc này đà chủ cùng đám tay chân rốt cục không kìm chế được, lớn tiếng rống to, mấy đạo thân ảnh vọt xuống thật nhanh, nghênh thủ chính là một hán tử vóc dáng cường tráng, huy vũ sinh phong, lực đại chiêu trầm, chỉ trong vài bước đã chạy được bảy tám trượng xông tới trước mặt Phương Thốn, đao quang giống như thất luyện cũng cuộn lại đây.
-Bốp!
Phương Thốn mặt vô biểu tình nghênh đón thế đao của đối phương, bỗng nhiên duỗi tay, lăng không kéo một cái.
Nam tử thấp lùn huy cương đao xông đến hắn, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, cương đao trong tay bị lực vô hình của Phương Thốn kéo xuống như là bị một bàn tay vô hình nắm giữ, thuận thế vạch một lỗ hổng trước ngực, hắn ta lớn tiếng kêu thảm rồi ngã gục ở trên mặt đất, ruột gan nát vụn, chính là thuật ngự kiếm của thuật Ngự Vật trong truyền thuyết.
Lực vô hình ngự kiếm, nhưng ngự kiếm cũng có thể ngự đao cũng có thể ngự chính mình còn có thể ngự người khác!
-Hắn… hắn là Luyện Khí sĩ…”
Mà nhìn thấy một tên lâu la bị đối phương dùng thủ đoạn kỳ lạ như vậy chém giết thì tất cả những trại phỉ ở xung quanh đều hoảng sợ lùi về phía sau, trong bóng tối xuất hiện thêm vài bóng người nhanh chóng áp sát Phương Thốn…
Ong…
Có tiếng vỗ cánh nhẹ vang lên, ánh sáng màu vàng sẫm chiếu thẳng vào gáy của Phương Thốn, nhanh lại nhỏ đến khó có thể phát hiện ra.
-Linh Giáp Trùng?
Trong lòng Phương Thốn nảy sinh cảm ứng rồi bỗng nhiên dừng chân, trên mặt đất có đá bay lên.
Hắn búng ngón tay, một viên đá nhanh chóng bay ra giống như tia chớp, trong nháy mắt đập tan Linh Giáp Trùng kia.
Thuật ngự vật, thuật phi hoàn!
-Buông tay!
Trong bóng tối bỗng nhiên vang lên tiếng quát khàn khàn, một luồng lực vô hình bao trùm về phía bản thân, đối phương cũng có Luyện Khí sĩ ra tay, lực vô hình va chạm về phía Phương Thốn sau đó ngưng tụ ngay lập tức, cuối cùng hóa thành một bàn tay to muốn đoạt kiếm ở trong tay Phương Thốn, nhưng Phương Thốn mượn thế, thân hình nhẹ nhàng bay bổng cả người xông tới trước người hắn ta.
Lực vô hình chấn động, hóa giải lực vô hình của đối phương, lại dùng một kiếm xóa đi.
Đối phương che ngực lảo đảo lui về phía sau.
Phương Thốn cười nhạt, những trại phỉ này cũng có tiểu đầu mục hiểu chút thủ đoạn Luyện Khí sĩ, nhưng còn kém xa học sinh thư viện, tu vi của những người này chẳng qua chỉ ở Luyện Khí trung cảnh nên chỉ có thể phát huy một số thuật pháp đơn giản mà thôi…
Cao thủ chân chính là đà chủ hộ pháp ngày thường đều ở trong thành, sẽ không chịu tội trong sơn trại.
Cho dù có trong sơn trại, không rõ tình hình cũng sẽ không xuất hiện.
Nếu có xuất hiện, hắn sẽ bỏ chạy…
...
...
Hắn sải bước về phía trước trong tiếng cười chỉ còn cách cửa trại một bước.
-Hì hì…
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên.
Phương Thốn xoay người sang chỗ khác, đêm tối dường như sáng vài phần, dưới ánh lửa mờ ảo bên người thình lình xuất hiện một nữ tử kiều mị, môi hồng răng trắng, mắt hạnh như tô, cười với hắn, chậm rãi đến gần, ý kiều mị nồng đậm như nước đường, ngón tay mảnh khảnh từ từ kéo mở cổ áo để lộ đôi đồi núi, giọng nói như phát ra từ đáy lòng:
-Ta đẹp…
Phương Thốn lẳng lặng nhìn nàng ta, khi nàng ta đi tới trước người, hắn bỗng nhiên cười với nàng:
-Ta đẹp không?