Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 91. Viện binh đến rồi

Chương 91. Viện binh đến rồi


Đối phương lập tức ngây người trừng mắt hạnh nhìn về phía Phương Thốn, tuy rằng đối phương che mất nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng đôi mắt kia trong suốt rõ ràng, mang theo chút tiếu ý, vừa ôn nhu lại sáng ngời như tinh tú trên trời đêm, khiến người luyến tiếc.
Leng keng…
Dao găm màu bạc trong tay nàng ta giấu sau lưng trực tiếp rơi xuống đất.
Ngự vật nhiếp hồn là hai phương pháp cơ bản của Luyện Khí sĩ.
Ngự vật dựa vào hậu thiên chi khí làm chủ, Tiên Thiên chi khí là phụ, nhiếp hồn dựa vào Tiên Thiên chi khí làm chủ, hậu thiên chi khí là phụ, cũng tức là hiệu quả nhiếp hồn có liên quan tới Tiên Thiên chi khí, mà luận về Tiên Thiên chi khí Phương Thốn đã đạt tới 33,3cm, cao nhất thế gian…
Hắn không biết liệu người có tu vi cao hơn có thể nhiếp được hắn không, nhưng tu vi ngang hàng thì rõ ràng không thể.
Không những không được trái lại sẽ bị một người chưa từng tu luyện nhiếp hồn như hắn mượn cơ hội để phản phệ.
-Bí quyết câu người then chốt ở chỗ giấu, không phải lộ…
Phương Thốn nở nụ cười duỗi tay khép vạt áo ở trước ngực giúp nàng rồi sau đó dùng lực tung ra một chưởng đánh bay nàng ta ra ngoài!
Lúc này hắn cũng đã đi tới trước cửa trại.
Cả người bay vút lên trên đỉnh của sơn trại như bạch hạc trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả trại phỉ, lại dùng sức một chút, tấm biển "Thôn Hải Bang" được treo ở trên cao đã bay vào trong tay, rồi sau đó giơ cao, thuận tay vỗ một chưởng, tấm biển lập tức bị một chưởng của hắn đánh cho chia năm xẻ bảy, rơi xuống trước mặt bọn trại phỉ.
-Ha ha ha ha, Thôn Hải Bang chẳng qua chỉ có như thế mà thôi…
Đập vỡ tấm biển, Phương Thốn cuồng tiếu, chân đạp lau sậy, phóng về phía sâu thẳm trong màn đêm.
Mắt thấy gã mặc bạch bào đó che mặt, cứ như vậy một mình xông vào sơn trại, vung kiếm giết vô số người, thậm chí còn đánh vài tiểu đầu mục, cuối cùng lại huy chưởng đánh nát biển trại nhà mình, ngông cuồng cười lớn phi thân mà đi, tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì sự tình phát sinh thực sự quá nhanh, lòng tràn đầy kinh sợ, phút chốc không phản ứng kịp.
Nhưng cũng rất nhanh, mắt thấy bóng trắng sắp biến mất, bỗng nhiên có người lớn tiếng quát lớn, lập tức đánh thức mọi người.
-Hắn… hắn dám phá hỏng tấm biển của chúng ta...
-Vừa… vừa rồi hình như hắn còn sờ Hồng Đào nương tử một cái?
-Mẹ nó, tên khốn này khi dễ trên đầu Thôn Hải Bang chúng ta…
Thét lên chính là Hồng Đào nương tử, lúc này nàng nắm chặt vạt áo, giận dữ hét to về phía bóng trắng biến mất:
-Nhất định phải bắt được tên khốn kiếp này, nhất định không thể bỏ qua hắn, mau dẫn ngựa, chân trời góc biển cũng phải bắt về...
Càng ngày càng có nhiều người phản ứng lại, vội vàng kêu to, sát khí đằng đằng, lao ra khỏi sơn trại.
Vốn tưởng rằng là có cường địch xông tới, trong lòng sợ hãi run rẩy, đợi đến khi nhìn thấy Phương Thốn chỉ có một người, hơn nữa nhìn bộ dạng chạy trốn cũng không cao minh, nhất thời nổi cơn thịnh nộ, bình thường đại đương gia cùng mấy vị đà chủ ai cũng không ở lại sơn trại chịu khổ, đều là ở thành Liễu Hồ trong ôn nhu hương, nhiệm vụ của bọn họ chính là ở lại chỗ này trông coi sơn trại, kết quả tốt rồi, lại để người ta xông vào, giết nhiều người như vậy, lại đập vỡ tấm biển, nếu không bắt hắn, quay về sao có thể ăn nói với đại đương gia?
Cũng may, đối phương chỉ có một người, cũng may, bên mình có nhiều người...
Cho dù là tiểu đầu mục vừa mới chịu chút thiệt thòi trong tay Phương Thốn, cũng thấy mặc dù thực lực đối phương không yếu, nhưng cũng không mạnh hơn mình quá nhiều, chỉ là vừa rồi không kịp liên thủ, nếu không mọi người cùng nhau xông lên, tất nhiên có thể loạn đao chém chết hắn.
-Người đâu, càng đông càng tốt, giết chết hắn...
-Mau lên ngựa đuổi theo hắn...
Trong nhất thời, tiếng kêu ngút trời, đám trại phỉ trong sơn trại nhao nhao kêu loạn, sự phẫn nộ lan khắp cả sơn trại, càng nhiều người lớn tiếng quát mắng, càng có nhiều người to gan hơn, bọn họ dắt ngựa, mang giày, nhao nhao giơ ngọn đuốc đuổi theo.
Đuổi đến bên ngoài trại, nhìn thấy đầu đầy đất, máu đầm đìa, nhất thời càng giận, càng muốn giết người.
-Rốt cuộc là kẻ nào xông vào sơn trại ta, có gan thì dừng lại...
-Tên khốn cứ chạy đi, ta xem ngươi chạy đi đâu…
Bạch bào đó nghe được bọn họ đuổi đến, cũng không quay đầu mà chạy nhanh hơn.
-Hắn ta sợ rồi, chạy đi đâu...
Đám phỉ tặc thấy vậy, nhất thời yên tâm, ra roi thúc ngựa, đuổi tới nơi, phỏng chừng chỉ trong thời gian uống một chén trà sẽ đuổi kịp hắn.
Kết quả không ngờ tới, tốc độ của đối phương nhìn có vẻ không nhanh, nhưng mỗi khi sắp bắt kịp hắn, hắn lại bỗng nhiên tăng tốc độ, bỏ lại những người này một đoạn, mà mỗi khi cảm thấy không đuổi kịp, khiến nhiệt tình giảm xuống, đối phương lại chậm lại...
-Nhanh nhanh, hắn chạy hết nổi rồi, mau đuổi theo...
-Mẹ nó hắn lại biết bay...
-Mẹ nó, hắn mới bay mười mấy trượng đã không bay nổi nữa rồi, bay kiểu gà...
-Tu vi không đủ, càng bay thì pháp lực tiêu hao càng nhanh, đuổi theo hắn!
-...
-...
Vừa buông lỏng một chút, chúng trại phỉ đuổi theo cũng là tiêu hồn dị thường, càng bị khiêu khích càng thêm hăng hái, tin tưởng người phía trước đã thế suy sức yếu, tất nhiên sẽ bị đuổi kịp, cộng thêm người đông thế mạnh, càng là ngọn đuốc nối thành một mảnh như hỏa long.
Đến giao lộ, thân ảnh kia đi về phía thành Liễu Hồ, những hãn phỉ này dù gan lớn đến đâu cũng không dám phóng ngựa xông thẳng về phía thành Liễu Hồ, lại không nghĩ rằng, đối phương hoảng hốt chạy bừa lại rẽ vào con đường đi lên núi, đám hung hãn nhất thời bừng tỉnh, đối phương chắc chắn không phải trong Liễu Hồ phái tới ít nhất không phải người bên trên phái tới, vì vậy không dám về thành, chỉ có thể chui vào trong rừng.
Trái cong phải nhiễu, càng ngày càng nhiều hung phỉ đuổi theo, đông đông đúc đúc, thầm oán.
-Từ trước đến nay, lần đầu tiên bị nhiều người như vậy đuổi bám...
-Còn toàn là nam nhân...
Mà ở phía trước, Phương Thốn nhìn thấy người đuổi theo càng ngày càng nhiều, trong lòng thầm nghĩ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất