Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 89. Vào trại giết người

Chương 89. Vào trại giết người


Hắn đột nhiên hít sâu một hơi, hạ quyết định. Quay đầu nhìn tiểu hồ nữ chỉ thấy nàng ta đang theo sát mình, còn hoang mang hơn. Nàng ta đang ôm cái đuôi lớn mềm mại run rẩy, răng va vào nhau vang lên tiếng lập cập.
-Đừng mài răng, lớn lên răng sẽ xấu!
Phương Thốn xoa đầu nàng ta, nhẹ giọng nói:
-Ngươi tìm chỗ trốn đi, đừng tới gần núi!
Tiểu hồ nữ nhìn hắn, run rẩy gật đầu.
Còn bản thân Phương Thốn thì chậm rãi quay người đi, trông về sắc đêm thâm trầm trước mắt. Đột nhiên áo bào tung bay, bước lớn về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, đi vài trượng thì dừng bước, nhún thân, cả người bay vút lên không trung.
Bạch bào lay động, lăng không phi lược.
Tiểu hồ ly theo sau Phương Thổn ngẩn ra, nhìn bạch bào phóng lên cao còn ngỡ như thấy thần tiên.
Chỉ có thần tiên bay lên mới đẹp như vậy!


Thủ đoạn bản mệnh của Luyện khí sĩ, Ngự Vật!
Trong thuật Ngự Vật khó nhất chính là phép Phi Đằng!
Mượn lực vô hình, phi trên không trung, triển khai di chuyển, thế như thiểm điện!
Chỉ có điều, phép Phi Đằng tuy là có thể lăng không phi hành, nhưng cũng tiêu hao cực nhanh. Luyện Khí sĩ thông thường có thể bay giữa không trung, nhưng dù sao nội tức không đủ, e là không bay được bao xa sẽ ngã từ trên trời xuống. Mà Phương Thốn lúc này bởi vì nội tức tinh thuần vô cùng, cũng bay xa hơn người khác một chút, trong nháy mắt đã biến mất trong trời đêm.
Trước mắt xuất hiện một vách đá, mà nội tức của Phương Thốn đã tiêu hao rất mau, như sắp rơi xuống.
Chung quy tu vi của bản thân vẫn quá thấp…
Sau đó cũng vào lúc này, Phương Thốn mở dù treo giữa không trung, chậm rãi hạ xuống.
Mượn công phu này, hắn gọi ra Thiên Đạo Công Đức Phổ, bên trên có 1100 công đức!
"Nhờ công đức bổ sung Tiên Thiên chi khí cho ta…"
Hắn mặc niệm, 1100 công đức hóa thành 1000. Còn nội tức của hắn thì lại đầy.
Tuy tu vi thấp, nhưng hắn lại có thể tùy lúc chuyển hóa công đức bù đắp pháp lực.
Thân hình Phương Thốn đang rơi xuống không trung, đột nhiên lao về phía trước.
Ai nói Phương nhị không hiểu phép Phi Đằng?


Tiếng gió đêm rít gào, trăng sáng sao thưa, thân ảnh Phương Thốn chợt lóe lên trong bóng đêm, khi thì bay vút, khi thì nương ngọn cây, nhờ vách đá, hoặc mượn cây dù trong tay, khẽ bay lên lần nữa, xẹt qua bầu trời đêm như tia chớp…
Với tình huống bất kể nội tức tiêu hao, tốc độ Phi Đằng như vậy đã nhanh đến đáng kinh ngạc.
Rất nhanh đã sắp tới nơi, Phương Thốn cũng không do dự chuyển hướng thẳng tới phía Tây, không đi thành Liễu Hồ.
Hắn lập tức xông vào trong sơn trại có cỏ lau đang bao quanh. Có thể thấy dưới chân núi trước mặt có chút ánh lửa chiếu sáng cả một vùng địa vực, nổi bật trong màn đêm. Mà Phương Thốn thì không hề do dự, khẽ hạ thấp người, không còn bay trên không trung mà đạp lên cỏ lau nhọn trên mặt sông, thân hình phiêu dật như một đám mây trắng, lao thẳng vào sơn trại.
-Người nào dám xông vào Thôn Hải Bang ta?
Lúc nghiêng nghiêng, đột nhiên có một đội người nhảy ra từ trong bóng đen, hô lên.
Phương Thốn không đáp mà tay lại rút kiếm từ trong dù ra, mặt vô biểu tình bắt đầu giết những người trong sơn trại này.
Trong bãi sậy gần Hắc Thủy Trại ở phía nam thành Liễu Hồ.
Tổng đà Thôn Hải Bang.
Nơi hung ác mọi người đều biết, học sinh của thư viện vì tránh gây nên phiền phức cũng tận khả năng đi vòng qua họ, mà khách thương cùng bách tính bình thường lại càng sợ như sợ cọp xà, đừng nói tới xông vào địa bàn của họ, dù lúc tới gần vô tình quay đầu nhìn cũng có thể sẽ khiến trại phỉ bất mãn giết ngay lập tức. Ở mức độ nào đó có thể nói Hắc Thủy Trại này ở gần thành Liễu Hồ còn đáng sợ hơn phủ thánh thủ và thư viện Bạch Sương.
Nhưng Phương Thốn tới nơi này chỉ thuận tay giết người mà thôi!
-Người tới là ai?
-Ngươi dám giết người?
-Người đâu mau tới đây, có người xông vào trong trại...
Sau khi ngã xuống bốn năm người, một đám trại phỉ kinh hãi, vừa lớn tiếng kêu to, vừa bỏ chạy.
Nhưng trong tích tắc, tiếng la hét của chúng đã kinh động đến những tên phòng thủ khác ở bốn phía, từng người nhao nhao nhảy ra khỏi bóng tối ngước mắt nhìn về phía vị trí của Phương Thốn, lập tức vừa kêu to vừa rầm rầm lao về phía Phương Thốn, nhất thời chỉ thấy bóng người lờ mờ ở khắp bãi lau sậy, quả thực giống như những con chim bay ra khỏi rừng.
-Đám trại phỉ hung hãn làm nhiều chuyện bất nghĩa, hôm nay đáng đời chết dưới kiếm, xách đi nhận thưởng...
Nhìn bóng người trong bóng đêm, gò má Phương Thốn căng thẳng, tay phải kiếm quang bay ra ngoài, bây giờ nội tức của hắn sung túc, thần kinh căng thẳng, xuất kiếm càng tàn nhẫn, mỗi một kiếm lướt đi đều có một tên bỏ mạng. Mặc dù đối phương nhân số nhiều, nhưng sức mạnh, phản ứng, tinh khí đều không như mình, tựa như trẻ nhỏ tay không, chém giết vô cùng thoải mái.
Trong nháy mắt đối phương đã ngã bảy tám người, mà Phương Thốn lại đón nhận trận thế của đối phương, từng bước bức chặt.
-Ác tặc lợi hại…
-Mau… mau đi bẩm báo đà chủ…
Nhóm trại phỉ thấy Phương Thốn ra tay tàn nhẫn, kiếm đạo tinh minh, từng tên sợ đến thất sắc, lại không dám vây công Phương Thốn, ngược lại thối lui tứ tán, có người cấp thiết thổi còi, có người gân giọng hô to, thanh âm hỗn loạn vang bốn phương tám hướng.
-Người nào đến tập kích?
Đúng lúc này vẻ hỗn loạn này đã kinh động tới đà chủ hộ pháp đang uống rượu trong sơn trại, nghe được bên ngoài đại loạn, bọn họ cũng nhất thời lấy làm kinh hãi, cấp thiết chạy đến sảnh, tiện tay kéo một tên tuần tra vừa mới trốn vào trong sơn trại quát hỏi:
-Xảy ra chuyện gì? Kẻ tới là ai? Có bao nhiêu người? Dáng vẻ như thế nào? Tu vi gì? Có phải là Luyện Khí sĩ ở trong thành hay không?
Người tuần tra đã bị dọa sợ trước cảnh tượng Phương Thốn đại sát, chỉ biết gân cổ kêu lên:
-Người tới… hình như có rất nhiều người, cầm kiếm giết người, hạ thủ tàn nhẫn, chúng huynh đệ, một hồi đã ngã xuống mười mấy người…
-Hả?
Đà chủ hộ pháp đều cảm thấy hoảng sợ, thầm than thở:
-Chẳng lẽ là người trong thư viện đánh tới sao?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất