Chương 94. Nhân đan (2)
Kẻ cứu người không biết cứu như thế nào, kẻ được cứu cũng không biết được cứu như thế nào, trong lòng hai bên đều cảm thấy nghi hoặc.
Đợi đến khi đám trại phỉ rời đi xa, trong cốc khôi phục lại an tĩnh như lúc đầu, học sinh thư viện mới phở phào nhẹ nhõm, có người còn suýt chút nữa tê liệt, ngã quỵ xuống mặt đất nhưng được người sau đỡ lấy, vội vàng hỏi Mạnh Tri Tuyết:
-Mạnh... Mạnh sư tỷ, vậy... vậy rốt cuộc là chuyện gì vậy sư tỷ?
Mạnh Tri Tuyết sao biết được lý do, nàng nhíu mày nhìn xung quanh.
Hiện tại sương mù quỷ dị trong cốc đã dần dần tiêu tan, ở phía đông, mặt trời cũng dần ló dạng.
Theo hướng của ánh mặt trời chiếu sáng, bọn họ đã thấy rõ ràng cách bố trí trong cốc.
Sơn cốc không lớn, nhưng bốn phương tám hướng đều có đầu hổ đỏ vây quanh, hình thành trận giác bát quái, ẩn ẩn còn sót lại một chút sương mù quỷ dị từ trong đầu hổ phun ra, từ chính giữa sơn cốc, có một cái vạc lớn màu đen tỏa ra một luồng khí kỳ dị, bên trên phủ một đám lá khô, ở phía trong là một nhóm thôn dân gầy gò bối rối.
-Đây là... bá tánh Du Tiền trấn...”
Trong đám người học sinh thư viện, có một người thất thanh kêu lên, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
Mạnh Tri Tuyết cau mày, từ từ đi đến xem xét, sắc mặt nàng dần dần thay đổi.
Thật lâu sau đó, nàng mới phun ra hai chữ:
-Nhân đan!
-Nhân đan sao?
-Là có người đang luyện nhân đan à?
Nghe Mạnh Tri Tuyết nói xong, lại nhìn cái lô đỉnh quỷ dị nằm ngay giữa sơn cốc, chúng học sinh của thư viện đột nhiên hít sâu vào một hơi. Trong một khoảng thời gian, cả sơn cốc đều vô cùng áp bức. Vốn dĩ là mặt trời đang nhô lên, nhưng bọn họ lại cảm nhận được một cơn ớn lạnh...
Nhìn cái đỉnh đó, nắp đỉnh đã được mở ra, bên trong nổi lên một viên đan màu tím, kích thước bằng một nắm tay của trẻ sơ sinh. Toàn bộ viên đan đều ẩn ẩn hóa thành bộ dạng của một hài tử sơ sinh, có mũi có mắt, thậm chí còn hơi nhấp nhô, như thể đang hô hấp vậy. Nếu chỉ dùng thần thức để cảm nhận, có thể phát giác được hài tử này rất giống con người, chỉ là tiên thiên chi khí thịnh vượng hơn một con người bình thường. Thậm chí là vượt cực hạn của con người, ở một mức độ bản năng nào đó, nó có một sự cám dỗ chết người đối với con người...
Xung quanh cái đỉnh là bách tính của thôn, hoặc là đang khom lưng, hoặc là đang quỳ. Có người đã hóa thành một xác chết teo tóp, có người còn đang hấp hối. Người chết đều bị lôi vào bên trong cùng của sơn cốc, chất lên như một ngọn núi vậy. Người còn sống thì chẳng khác nào những cái cây đang héo dần, nằm la liệt quanh tà đỉnh. Có khí vô lực, ánh mắt vô tri vô giác, nhìn đám học sinh của thư viện, sinh cơ như một sợi tơ.
-Đáng chết… đáng chết...
Trong đám học sinh của thư viện, có người sắc mặt dần dần thay đổi, tức giận mà hét lên:
-Là tên khốn kiếp nào dám làm những chuyện như vậy?
Xung quanh không ai trả lời hắn ta, chỉ có sắc mặt của mỗi người đều trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Bọn họ biết rằng, xảy ra vấn đề lớn rồi!
...
...
Nhân đan, nó cũng là một loại đan, nhưng đối với Luyện Khí sĩ mà nói thì nó là loại đan bổ vô cùng có ích, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ, nghịch sinh tử!
Nhưng cũng đồng dạng, đây là điều cấm kỵ nhất đối với Luyện Khí sĩ, nó là một tà vật!
Người, vốn đã là bảo dược lớn nhất của thế gian!
Đặc biệt là đối với Luyện Khí sĩ, người còn là đồng tộc, gần với bản nguyên của tiên thiên chi khí nhất.
Thông thường, bất kể luyện khí hay là tu luyện như thế nào, thứ đạt được luôn luôn là hậu thiên chi khí!
Nhưng có người không cam tâm như vậy, thí đồ cướp đoạt tiên thiên chi khí của người khác hóa thành của mình.
Ở một mức độ nào đó, cách làm này chính là dùng tiên thiên chi khí của người khác làm thành hậu thiên chi khí của mình để tu luyện.
Bắt người luyện đại đan, xem người như bảo dược.
Pháp lực có được từ cách này vô cùng tinh thuần, càng có thể bổ sung bản nguyên, đây là một pháp môn tu luyện nghịch thiên, có kỳ hiệu.
Nhưng nếu làm như vậy, Luyện Khí sĩ có được những thứ mà họ muốn, vậy còn người dân bách tính thì phải làm sao?
Nhưng hiện tại, đây chính là điều mà khiến toàn bộ Đại Hạ đều căm hận nhất, hơn nữa còn được định làm cấm kỵ lớn nhất.
Thời thượng cổ, lấy người làm đan đã từng thịnh hành một thời. Lúc đó, tất cả Luyện Khí sĩ đều nuôi dưỡng, bắt những bách tính bình thường làm nô bộc, làm thú nuôi của mình, xem người như là dược viên, hình thành một sự hắc ám không cách nào hình dung được khiến người ta phải tuyệt vọng. Đến mức cả thượng thương cũng không thể nào nhìn tiếp được nữa, giáng xuống thiên khiển cho thời đại đen tối đó. Cái thời đại đó bị người đời sau gọi là Ma Triều.
Du du vạn cổ, hoành tố chư tộc, lấy đồng loại làm thực, mộ quá vu nhân!
Mà việc thực nhân lại lấy luyện "nhân đan" làm trọng!
Chính vì hiểu được điều này mà các học sinh của thư viện mới biết được xảy ra vấn đề lớn rồi.
Bọn họ đều biết nhân đan, cũng biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.
Nếu nói thành thủ của Liễu Hồ, viện chủ của thư viện, hằng ngày chỉ lo tu hành, không hỏi thế sự, càng không màng sống chết của lưu dân xung quanh. Vậy thì chuyện luyện nhân đan này được phát ra, bọn họ đều phải bỏ xuống tất cả thành kiến, đi tìm người luyện nhân đan. Nếu họ không dám, vậy thì khi mà Cửu Tiên Tông biết được chuyện này sẽ phái người đến xử lý. Lúc đó ngay cả viện chủ hay thành thủ đều không giữ nổi cái vị trí này nữa.
Luyện nhân đan là điều cấm kỵ đầu tiên, cũng là giới hạn!
...
...
"Rào..."
Tiếng tiền đã tới tài khoản lại vang lên!
Phương Thốn đang ngồi trong ngôi miếu nát, không động thần sắc gọi ra Thiên Đạo Công Đức Phổ, chăm chú nhìn nó.
Nhìn thấy vài dòng chữ từ từ hiện ra!
"Cứu thôn dân của Du Tiền trấn, có ba mươi sáu, đạt công đức 3600 niệm!"
"Giải bí mật của luyện nhân đan, đạt công đức 1000 niệm!"
"Người luyện nhân đan, tội ác đày trời, trời đất không dung, không hàng tại nhân gian, mẫn diệt nhân tính, có thể coi là 'tiêu'!"
"Tìm được, chém chết, có thể đạt 10.000 công đức!"
"..."
"..."
"Như thế này là có 4600 niệm công đức trong tay rồi sao?" Phương Thốn khẽ trầm ngâm, tâm tình chậm lại.