Chương 93. Nhân đan
Nghe phong thanh thì có vẻ như bọn họ đang tìm người đào tẩu trốn vào sơn cốc tên là Phương Thốn, vì vậy vô số tên trại phỉ ùa vào sơn cốc để tìm kiếm, không bao lâu, cánh rừng chìm ngập trong biển lửa, nhưng rồi hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh ngôi đền đổ nát, thay xiêm y, đặt chiếc ô cũ bên cạnh, rồi từ từ ngồi xuống, bình tĩnh chờ cơn bão từ từ qua đi...
Hắn không am hiểu cách bố trí trận lý, nhưng hắn biết mỗi trận thế đều có giới hạn của nó.
Có trận thế, giống như hậu sơn thư viện, là dựa vào thuật số che đi tai mắt của con người làm lòng người hoang mang, rối loạn.
Còn có một số trận thế mượn tà khí, áp chế tiên thiên chi khí của con người, khiến con người ta tự động mắc bẫy không thể thoát ra.
Nhưng cho dù là trận thế nào đi nữa cũng làm cho lòng người rét lạnh.
Số lượng người càng đông thì khí thế càng tăng cao hơn, nhiều tiên thiên chi khí đan chéo nhau cũng dần dần bị tách ra, nếu dựa vào thuật số hoặc tính toán về nhân số thì đối phương đông thêm một người cũng sẽ dẫn đến nơi này nhanh chóng bị phá bỏ...
Nếu muốn bao vây nhiều người hơn thì trận thế phải càng lúc càng lớn hơn.
Một sơn cốc nho nhỏ như thế này làm sao có thể bao vây được mấy trăm người ở chính giữa.
Khi những tên trại phỉ đi lên núi thì trận thế bên trong yêu cốc cũng dần dần bị phá vỡ.
Nếu yêu trận có ở đây, bao vây mấy trăm tên trại phỉ diệt khẩu, nếu bọn trại phỉ bị bao vây ở trong cùng một chỗ, bọn họ có đối phó với đồng đội mình không? Cả trăm người như vậy, trong đó đã có những tên tay chân dính máu, nếu học sinh thư viện bị nhốt trong cốc, có khả năng bọn họ sẽ biết cách chuyển bại thành thắng, tìm cơ hội thoát thân...
Vì vậy, tất cả những gì hắn cần lo lắng bây giờ là bản thân hắn!
Nhìn như chỉ trong vài chục dặm ngắn ngủi nhưng hắn đã thực sự bị đẩy tới giới hạn của mình.
Cho dù công đức có chuyển hóa thành tiên thiên chi khí để bù vào nội tức thì trong liên tiếp vài ngày mệt nhọc, vừa chạy trốn, vừa giết người, lại vừa cố tình dẫn bọn trại phỉ lên núi, tìm cách để bọn họ không phát hiện manh mối, Phương Thốn cảm thấy hắn đã đi tới giới hạn của mình rồi...
-Tu vi còn rất thấp, chỉ làm được những cái này mà thôi...
Phương Thốn nhếch khóe miệng cười khổ.
Cái này cũng giống như một chiếc ô tô vậy, mặc dù dầu là liên tục không ngừng, nhưng sau khi lái xe một thời gian dài, nó sẽ đạt đến giới hạn.
Trước cửa miếu, bỗng nhiên có một cái đầu nhỏ nhìn xung quanh.
Phương Thốn hơi giật mình, quay đầu nhìn sang, sau đó không khỏi bật cười.
-Lại đây...
Hắn vẫy tay, nhẹ giọng hỏi:
-Sao ngươi không trốn đi?
Tiểu hồ nữ bên cửa miếu tiến lên ba bước rồi rụt rè tiến đến bên cạnh Phương Thốn, quay đầu nhìn về hướng đang phát ra tiếng động, nàng rất sợ hãi, sau đó nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt đầy mệt mỏi của Phương Thốn.
-Trong nhà không có ai...
Nàng nhỏ giọng nói, núp sau lưng Phương Thốn.
Phương Thốn thở dài một hơi, nói:
-Vậy thì trước mắt ở lại đây đi!
Gió lạnh từ ngoài cửa miếu thổi lại đây, hất tung đầu tóc rối loạn của Phương Thốn, bên trong dường như có thêm vài sợi tơ trắng.
...
...
-Hình như có ai đó ở trong cốc?
-Mọi người cẩn thận một chút, có người đang trốn ở đây...
-Ồ, dám làm tổn thương người khác...
Đám trại phỉ cùng nhau xông vào trong sơn cốc, phóng hỏa, phá tan nát mọi thứ xung quanh, sơn cốc bị tà khí cao vút của bọn họ xông lên, sương mù quỷ dị trong sơn cốc cũng dần dần loãng đi, có vài tên trại phỉ đang định xông vào trong cốc để đi tróc nã tên "Ác tặc" đã giết chết huynh đệ của họ, nhưng đột nhiên có một thanh kiếm bay đến trước mặt, lập tức đầu mình bị tung tóe ra hai nơi khác nhau.
Những tên trại phỉ còn lại đều hoảng sợ, múa may đao thương, vọt vào trong cốc để giết kẻ chủ mưu.
-Đệ tử thư viện Bạch Sương ở đây, ai dám làm càn?
Cũng vào lúc này, trong cốc có một tiếng nói phẫn nộ vang lên, như mang theo sát khí.
Màn sương tan biến, ẩn ẩn hiện hiện mười mấy người trẻ tuổi mặc bạch bào, người đứng đầu là một nữ tử bay lơ lửng trên thanh kiếm màu trắng, tựa như tiểu tiên nữ từ trên trời giáng xuống, nhiều thanh niên anh khí có nhan sắc tuyệt thế đứng bên cạnh ngượng ngùng nhìn nàng.
Thanh danh của thư viện Bạch Sương thật sự rất lớn, bọn trại phỉ vừa nghe đến đó lập tức sợ hãi, không dám bước tới gần, hộ pháp và đà chủ ở phía sau nghe thấy vậy thì vội vàng tiến lên, hét lớn kêu mọi người dừng tay, liếc mắt đánh giá học sinh thư viện một cái rồi nói:
-Hóa ra là các tiểu huynh đệ từ học viện tới đây, vừa rồi bọn ta đuổi giết một tên ác tặc đột nhập vào sơn trại của chúng ta. Không biết các ngươi… các ngươi có thấy không?”
-Ác tặc nào? Ai?
Đám người Mạnh Tri Tuyết vừa mới thoát khỏi vòng vây, nghe hắn ta hỏi vậy thì vừa kinh ngạc vừa bối rối, lúc bọn họ nhìn thấy nhiều tên trại phỉ xuất hiện như vậy cũng đã sửng sốt, nhưng bọn họ vẫn bình tĩnh nói:
-Đệ tử thư viện đến đây để chém giết yêu tà, còn các người đến đây có mưu đồ gây rối?
-Hả?
Đà chủ cùng hộ pháp nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Tri Tuyết rồi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ có chút kinh hãi.
-Chẳng lẽ là thư viện thiết lập ra chuyện này để đối phó chúng ta?
Tuy bọn họ là những tên trại phỉ tung hoành ngang dọc khắp thành Liễu Hồ nhưng trong số đó cũng có nhiều người hiểu được tà pháp, nên bọn họ không dám đối đầu với đệ tử thư viện, bọn họ nhìn nhau, lo lắng đó là cạm bẫy của đối phương, liền lạnh giọng nói:
-Nếu đã là đệ tử thư viện thì chúng ta không tìm nữa!
Hắn ta vừa nói vừa dẫn đầu rút lui.
-Chẳng lẽ những tên trại phỉ này bố trí trận pháp ở đây?
Các đệ tử thư viện cũng hoảng sợ, hiện giờ bọn họ vừa mới thoát khỏi vòng vây, không muốn gây chuyện, chỉ có thể lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi mà không ngăn cản.
Trong khoảng thời gian ngắn đám trại phỉ đã rút lui hết, trong cốc chỉ còn lại một nhóm học sinh thư viện.