Bạn Cùng Nhà Là Hồn Ma Đẹp Trai

Chương Chương 1

Chương Chương 1
Để tiết kiệm tiền, tôi đã thuê một căn nhà bị đồn là có ma.
Khi tắt đèn đi ngủ, có một gã đàn ông thì thầm bên tai: “Dậy, đây là giường của tôi.”
Tôi vốn đang mệt mỏi vì làm việc thêm đến tận mười một giờ đêm, tức giận bùng lên và quát lớn: “Đồ khốn! Lão nương làm việc đến tận mười một giờ đêm, nếu cậu còn dám quấy rầy giấc ngủ của tôi, tôi sẽ tóm cậu thả vào chảo dầu sôi mà chiên!”
Không ai hiểu được sự ấm ức của tôi lúc đó. Buồn bực nhất là khi phải tăng ca cả ngày thứ Bảy, lại còn kéo dài đến tận mười một giờ đêm.
Khi tôi vừa mới nằm xuống chuẩn bị chợp mắt, một cơn gió lạnh bất ngờ lướt qua tai.
Một giọng đàn ông xa lạ từ từ vang lên trên đầu tôi.
“Dậy, đây không phải giường của cô.”
Tôi mở mắt trong bóng tối, trước mặt trống không, chẳng thấy gì cả.
Cảm xúc đầu tiên ùa đến không phải sợ hãi, mà là cơn giận dữ cuồn cuộn.
“Chết tiệt, không phải giường của tôi thì là của anh chắc?! Anh trả tiền thuê nhà chưa?! Chưa trả tiền thì câm miệng lại! Làm ma thì ghê gớm lắm à? Có giỏi thì biến tôi thành ma luôn đi, xem tôi có đá chết anh không!”
Từ nhỏ tôi đã thuộc dạng người ‘bát tự nhẹ’, dễ gặp chuyện kỳ quái.
Ông nội tôi từng dạy: Người ngang ngược sợ kẻ cứng đầu, kẻ cứng đầu sợ người liều mạng.
Ma cũng vậy, chúng sợ những kẻ hung dữ.
Hắn đúng là đen đủi, đụng phải lúc tôi đang đầy ấm ức.
Quả nhiên, sau khi tôi mắng một trận, cả căn phòng lập tức yên lặng.
Ánh đèn lúc trước chập chờn sáng tối cũng trở nên ổn định.
Không khí lạnh lẽo biến mất, thậm chí còn trở nên hơi nóng.
Tôi mở cửa sổ ra, rồi leo lên giường ngủ một giấc thật ngon.
Một anh chàng đẹp trai lơ lửng đâu đó nhỏ giọng nói: “Thật đáng sợ.”
“Tai tôi thính lắm đấy! Còn dám lẩm bẩm nữa là tôi bắt anh bỏ vào chảo dầu chiên sống đấy!”
“Biết rồi.”
Sáng hôm sau, tôi ngủ tới khi tự tỉnh dậy, ánh nắng đã chan hòa khắp phòng.
Vì đói bụng, tôi lấy gói mì ăn liền ra nấu. Trong lúc đợi nước sôi, tôi lại nằm vật ra ghế sofa và thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm giác như có ai đó đang đập vào đầu mình.
Giật mình tỉnh dậy, nhìn vào bếp thì thấy mùi khét lẹt, chiếc nồi nhỏ đang phun ra khói đen ngòm.
2.
Chắc là nhờ công của vị nào đó đây.
Tôi quay sang khoảng không bên cạnh, nói một tiếng: “Cảm ơn nhé.”
Như đã đoán trước, chẳng có ai đáp lại.
Thậm chí tôi còn nghĩ, liệu có phải do mình đi làm quá nhiều nên phát điên rồi không.
Ngày nghỉ hiếm hoi, ở nhà giặt giũ dọn dẹp, thoáng cái đã đến tối, bụng lại đói cồn cào.
Shipper đến muộn, gõ cửa khi trời đã hoàn toàn tối đen.
“Xin chào, để trước cửa giúp tôi là được rồi.”
Con gái sống một mình, vẫn nên cẩn thận chút.
Tiếng gõ cửa ngoài kia vẫn không ngừng, như thể không nghe thấy lời tôi nói, cứ khăng khăng bắt tôi ra mở cửa.
“Xin chào, cứ để trước cửa thôi, lát nữa tôi tự lấy.”
Tôi nhìn qua mắt mèo, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo.
Một bóng người toàn thân đen thui, đội mũ, cúi đầu liên tục gõ cửa.
Cảm giác lạnh lẽo dần dần len lỏi, tôi thậm chí không phân biệt nổi ngoài cửa kia là người hay là thứ gì khác.
Sau năm phút gõ cửa, cuối cùng bên ngoài cũng yên lặng.
Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy đồ ăn đã được đặt dưới đất, xung quanh không còn ai nữa.
Nhưng tôi vẫn không dám ra lấy, mãi đến nửa tiếng sau, xác nhận an toàn rồi mới mở cửa, cẩn thận đưa tay ra.
Ngay khi tôi vừa mở cửa, tôi nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau cánh cửa sắt lối thoát hiểm.
Sau đó, tôi nhìn thấy đôi mắt kia qua khe cửa.
Hắn vẫn còn đó!
Tôi hoảng loạn chạy ngược vào trong, tay vô thức vẫn nắm chặt túi đồ ăn vừa nhặt lên.
Khi đóng cửa, túi đồ ăn bị kẹt trong khe cửa.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người đó đã ép sát tới gần.
Tôi vội vàng bỏ lại đồ ăn, nắm chặt tay nắm cửa và cố gắng đóng sập lại.
Hắn trực tiếp thò tay vào, chặn giữa khe cửa, không cho tôi đóng lại.
Trong đầu tôi lúc này trống rỗng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất