Bạn Cùng Nhà Là Hồn Ma Đẹp Trai

Chương 3.

Chương 3.
Bình thường tôi vẫn thích thu thập và lưu lại các kỹ năng thoát hiểm, nhưng lúc này đầu óc trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm, và cố gắng kìm nén để tay đừng run nữa.
Trong tích tắc, bóng đèn cảm ứng ở hành lang đột nhiên nổ tung.
Âm thanh lớn và tia lửa khiến người ngoài cửa khựng lại một chút.
Sau đó, từng chiếc đèn cảm ứng tiếp tục nổ tung. Không rõ là dòng điện màu tím, xanh dương hay vàng kim, trong bóng tối chúng liên kết thành một mạng lưới dày đặc và lao tới.
Hàng xóm đối diện cũng nghe thấy tiếng động, mở cửa ra xem.
Người kia cuối cùng hoảng loạn bỏ chạy.
Tôi đóng cửa lại, từ từ điều hòa hơi thở, lúc này mới nhận ra toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy không ngừng.
“Không phải lúc nãy còn can đảm lắm sao? Chẳng sợ tôi, sao giờ lại sợ đến mức này?”
Tôi ngước lên, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi, gương mặt tái nhợt, mặc áo phông rộng thùng thình và quần short, đeo kính gọng đen – kiểu học trưởng đẹp trai mà ai cũng từng thầm thương trộm nhớ ít nhiều trong thời đi học.
Nhưng dưới chân hắn không có bóng, và đôi chân của hắn cũng không chạm đất.
Chàng trai ngồi xổm xuống, đôi mắt vô cảm nhìn tôi: “Cần tôi giúp cậu mang đồ ăn vào không? Đói chứ?”
Cuối cùng nước mắt tôi rơi xuống, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng.
“Đói! Tôi hôm nay chưa ăn gì cả!”
Ở thành phố nơi tôi làm việc, chẳng có bạn bè, không gia đình, cũng chẳng có người yêu.
Người duy nhất tôi có thể dựa dẫm vào, lại là một con ma.
“Hôm nay cảm ơn cậu nhiều. Nghe nói ma quỷ vẫn lưu luyến cõi trần vì còn những điều ước chưa thành. Cậu nói thử xem, biết đâu tôi có thể giúp được.”
Ma nam đẹp trai tên là Tống Đồng. Khi còn trẻ, hắn cãi nhau với mẹ rồi bất cẩn ngã từ trên lầu xuống.
Lúc này hắn đang lơ lửng giữa không trung, giống như đang nằm trên một đám mây.
“Tôi chỉ mong mẹ có thể đến thăm tôi, nói với tôi một câu xin lỗi.”
Căn nhà này vốn là mẹ mua cho Tống Đồng để tiện đi học tạm thời.
Hắn không thích ở ký túc xá nên mẹ đã mua hẳn một căn hộ cho hắn.
Tống Đồng đi đến đâu, mẹ mua nhà theo đến đó, giống như việc tiện tay mua một cây hành vậy.
“Thì ra đứa trẻ giàu có như cậu cũng có phiền não, tôi cứ tưởng chỉ có kẻ nghèo như tôi mới có nhiều nỗi lo lắng thế này.”
Hắn mỉm cười, không nhìn tôi: “Người giàu hay người nghèo thì cũng đều là người. Mà đã là người thì làm sao tránh khỏi phiền não?”
Tống Đồng hôm nay đã cứu tôi một mạng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất