Tôi có ba cô bạn cùng phòng đều là tiểu thư nhà siêu giàu.
Còn tôi? Là "chó săn" trung thành của họ, suốt ngày tìm đủ mọi cách để lấy lòng các đại tiểu thư.
Các tiểu thư không quen ở ký túc xá, thế là tiện thể "đóng gói" cả tôi vào biệt thự gần trường.
Hôm nay, cảm thấy không thể tiếp tục sống thế này nữa, tôi chủ động tìm các chị ấy để nói rõ.
"Các chị à, em thực sự không ở nổi nữa rồi."
Ba vị tiểu thư kinh ngạc nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp mở điện thoại lên rồi cộc cộc chuyển tiên.
"Alipay bảo có 10.000 tệ."
"Alipay báo có 10.000 tệ."
"Alipay bảo có 10.000 tệ"
Điện thoại vang lên như máy phát lặp.
Tôi còn chưa kịp giải thích, các đại tiểu thư đã vội vã dỗ dành tôi.
Tiểu thư Bắc Kinh - Cổ Uyển: "Sao vậy, có phải biệt thự quá nhỏ, khiến em thấy bí bách? Cầm tiền tiêu vặt, ra ngoài dạo chút đi."
Tiểu thư Thượng Hải - Hứa Nhất Sanh: "Đúng rồi, lấy Porsche của chị mà chạy cho thoải mái."
Tiểu thư Hồng Kông - Hà Dĩnh Sam: "Lần đầu thấy em bực bội đấy, đáng yêu ghê.”
Tôi:...
Mấy chị hiểu lầm rồi!
"Trời ơi, các chị à, chuyện này không liên quan đến tiền. Em..."
Tôi còn chưa nói hết câu, các chị lại giơ điện thoại lên.
Tiểu thư Bắc Kinh: "Hiểu rồi, tiền chưa đủ."
Tiểu thư Thượng Hải: "Nói đi, bao nhiêu mới tỉnh là 'chuyện tiền bạc'?"
Tiểu thư Hồng Kông: "Đúng đúng, ai mà nói 'không phải chuyện tiền bạc', thì chứng tỏ chỉ là tiền chưa đủ thôi, nói con số đi, chị chuyển liền."
Tôi vội vàng lao đến ngăn cản các chị ấy tiếp tục ném tiền loạn xạ.
Tôi nghiêm túc muốn nói chuyện, mà họ cứ dùng tiền để làm tôi quên hết suy nghĩ, dù rằng... tôi thật sự rất thích hành động này.
"Các chị làm vậy khiến em không có cảm giác an toàn." Tôi hơi buồn bực.
Ba vị tiểu thư nhìn tôi đầy nghi hoặc: "Vậy phải có bao nhiêu tiền em mới thấy an toàn?"
Tôi hoàn toàn cạn lời, còn có thể nói chuyện đàng hoàng được không?
Haiz... Có thể bạn nghĩ công việc của tôi là giặt giũ, lau nhà như một bảo mẫu, hay là một quản gia trực 24/7, hoặc là một người hầu chịu đựng tính khí thất thường của các đại tiểu thư?
Sai rồi!
Biệt thự có người giúp việc siêng năng, quản gia tận tâm, ba vị tiểu thư thì xinh đẹp nhân hậu, còn tôi thì ăn không ngồi rồi, chính điều này mới khiến tôi không có cảm giác an toàn.
Tôi kiên nhẫn giải thích cho họ: "Em muốn nói là, ban đầu khi dọn vào đây, em nghĩ mình có thể nấu ăn, lau nhà, chăm sóc các chị, nhưng biệt thự có quá nhiều cô giúp việc, em chẳng giúp được gì cả."
"Không làm gì mà vẫn nhận tiền, em cầm mà thấy bất an, lúc nào cũng có cảm giác lo âu."
Càng nói càng ấm ức.
Vào lúc tôi muốn làm việc, đều bị cô giúp việc mách lại với các chị ấy, rồi bị mắng cho một trận tơi bời.
Nghe xong, ba tiểu thư mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu thư Bắc Kinh: "Hầy còn tưởng em định bỏ nhà đi cơ."
Tiểu thư Thượng Hải: "Ngô Hiểu Quân, em có thể có chút chí khí không?"
Tiểu thư Hồng Kông: "Đúng thế, cho em trải nghiệm làm tiểu thư mà còn thấy tủi thân à?"
Được rồi, được rồi, tôi đúng là vô dụng, nhưng đâu phải lỗi của tôi!
Trước khi quen biết họ, tôi là một đứa trẻ nhà quê lên thành phố học, mỗi tháng tiền sinh hoạt chỉ có 1.000 tệ.
Sau khi quen họ, tôi có thu nhập hàng chục, thậm chí hàng trăm nghìn mỗi tháng, sống trong biệt thự xa hoa, còn khởi nghiệp nữa.
Lúc còn ở ký túc xá, tôi còn có thể giúp các chị ấy cầm túi, đưa nước, che ô, mua đồ ăn.
Nhưng từ khi vào biệt thự, tôi cũng bị biến thành người được phục vụ, điều này khiến tôi cực kỳ lo lắng, sợ rằng đến cả "chó săn" cũng thất nghiệp.
Tiểu thư Hồng Kông bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Quân, em có từng tưởng tượng mình là thiên kim tiểu thư chưa?"
Ặc... Ai mà chẳng có giấc mơ giàu sang chứ?
Nhắc đến chuyện này, tôi lập tức hào hứng.
Tôi phấn khởi nói: "Có chứ có chứ! Nếu em là tiểu thư nhà giàu, em muốn mỗi tháng có 500.000 tệ tiền tiêu vặt, rồi còn..."
Lời còn chưa dứt, ba vị tiểu thư đã phá lên cười nhạo.
Tôi sững người, cứ tưởng mình nghĩ quá viển vông, bèn ngại ngùng cúi đầu.
Tiểu thư Hồng Kông: "Ngô Tiểu Quân, giả sử rồi mà sao em vẫn keo kiệt thế?"
"Có tiền rồi em muốn mua nhà gì, chung cư cao cấp hai hộ một tầng? Nhà phố liền kề? Không được, chắc em lại chê phí quản lý quá đắt, không đáng, hahaha!"
Tiếng cười ngày càng lớn, tôi càng thêm xấu hổ. Chẳng lẽ giấc mơ của tôi còn chưa đủ xa hoa?
Các chị tiếp tục trêu ghẹo.
Tiểu thư Bắc Kinh: "Tiểu Quân, em làm chị nhớ đến một câu chuyện cười. Có một gã ăn mày mơ trở thành hoàng đế, rồi nói rằng nếu hần làm hoàng đế, thì sẽ dùng nĩa vàng để nhặt phân, và toàn bộ phân hai bên đường đều là của hắn, người khác chỉ được nhìn chứ không được nhặt."
Tiểu thư Hồng Kông cười đến mức thở không ra hơi: "Nhặt phân thì không cần, nhưng chắc là nếu làm hoàng đế, em sẽ dùng bát vàng để xin cơm."
Tôi cũng bật cười, cái gì chứ!
Quá đáng lắm nha, nhưng mà... buồn cười thật đấy.
Tiểu thư Hồng Kông: "Tự nhiên chị hiểu vì sao có cái gọi là 'Bệnh viện Nhân dân số Một Los Angeles' và 'Ngân hàng tín dụng nông thôn Thụy Sĩ rồi."
Ba vị tiểu thư cười nghiêng ngả, không giữ chút hình tượng nào cả.
"Không được rồi không được rồi, cười đến đau cả bụng."
Tiếng cười rung trời, chấn động cả biệt thự, khiến tôi càng thêm xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Được rồi, được rồi, tôi đúng là hiện thân của câu "Nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng".
Nhưng đây thực sự đã là giấc mơ hoang đường nhất mà tôi có thể nghĩ ra rồi.
Dù sao thì... tôi chưa từng giàu mà!
Haiz... Lại lạc đề rồi!