Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Ba Tiểu Thư Siêu Giàu

Chương 2

2.
Dựa theo nguyên tắc "làm giàu bằng sức lao động, tự lực cánh sinh để có cơm ăn áo mặc", tôi đăng ký quay vlog kiếm tiền cùng hai cô bạn khác.
Họ vui vẻ gật đầu: "Ý tưởng hay đấy. Bây giờ có rất nhiều người khởi nghiệp bằng cách này. Nhưng trước tiên, chúng ta phải xây dựng hình ảnh riêng."
Đương nhiên, muốn thành công thì phải đầu tư.
Chúng tôi chỉ một khoản lớn để thuê công ty truyền thông chuyên nghiệp giúp quay và xây dựng nhân vật.
Chủ đề được chọn: “Tôi là tay sai của ba cô tiểu thư giàu có."
Trong đó, các cô tiểu thư được xây dựng hình ảnh kiêu kỳ, đỏng đảnh, còn tôi thì phục tùng tuyệt đối, thậm chí sẵn sàng quỳ xuống l.i.ế.m giày cho họ.
Phía công ty truyền thông rất tự tin, đảm bảo nếu làm đúng kịch bản thì video sẽ "gây sốt".
Tập đầu tiên có nội dung như sau: "Tôi, kẻ đầy tớ, quỳ xuống nhặt giày cho tiểu thư kiêu ngạo – và được cô ta thưởng cho rất nhiều tiên."
Anh Đông – người tự nhận là "thiên tài marketing" - rất hài lòng với ý tưởng, còn chủ động hướng dẫn tôi diễn xuất.
Anh ta tháo đôi giày da bốc mùi, cầm kịch bản với vẻ mặt tự mãn, rồi ra lệnh: “Diễn thử với tôi. Cô là người đóng vai đầy tớ đấy."
Tôi đang nghe opera nên còn chưa định thần lại: "Ơ... tôi ả?"
"Đúng rồi. Lại đây, quỳ xuống nhặt giày cho tôi."
Tôi nhìn đôi giày bốc mùi, đứng yên không nhúc nhích.
Anh Đông nổi cáu, ném kịch bản xuống đất rồi chỉ tay vào mặt tôi: “Lề mề gì thế? Lại đây nhặt giày, đồ ngu!"
Tôi choáng váng khi bị anh ta quát vào mặt, nhưng vẫn chưa phản ứng gì.
Trong lòng không muốn làm, nhưng lại nghĩ đến số tiền hai cô bạn đã bỏ ra để thuê anh ta.
Tôi tự nhủ: "Đi làm lúc nào mà không bị mắng chứ? Đây là việc mình nên làm."
Vừa định củi xuống thì một cô gái trẻ từ Thượng Hải bước vào, trông thấy cảnh tượng ấy. Cô lập tức đá văng đôi giày ra: "Tay anh bị gây à? Anh làm trò gì thế?"
Tôi vội giải thích rằng đây chỉ là diễn tập trước.
Anh Đông nổi đóa: "Tôi nhờ cô ta lấy giày thì có gì sai? Đây chẳng phải là việc của đầy tớ sao?"
Mặt cô gái đỏ bừng vì giận: "Cút đi, anh bị thần kinh à?"
Mặt anh Đông co giật, định nổi cáu nhưng vẫn cố nở nụ cười gượng gạo. Khi quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh ta đầy khinh bỉ.
"Thật buồn cười. Làm đầy tớ mà cũng ra vẻ. Nếu tôi là cô gái kia, vui thì sẽ để cô nhật giày, buồn thì bắt cô phải liếm chân."
Anh ta vừa nói vừa ngồi khoanh chân, tỏ vẻ tự mãn.
Hai cô gái trẻ khác vừa bước vào nghe thấy liền nổi giận: "Anh bị ảo tưởng à?"
"Đừng hòng bắt nạt bạn tôi!"
Quản gia lập tức gọi người tới. Sau một trận đòn, anh Đông hoảng hốt bỏ chạy.
Ba cô gái nhìn tôi chằm chằm rồi quay đi, để tôi đứng đó ngơ ngác.
Tôi vội vã đuổi theo, nhưng họ không muốn nghe tôi nói gì.
Tôi biết trong lòng họ đang nghĩ tôi là kẻ nhu nhược, vô dụng.
Tôi đáng bị mắng – tôi chỉ là không muốn làm họ thất vọng sau khi đã bỏ tiền thuê anh Đông.
Tôi tự nhủ: "Anh Đông nói đúng, tôi là đầy tớ mà, đây là việc của tôi."
Nhưng đã quên mất điều quan trọng nhất – rằng tôi theo họ bao lâu nay, chưa bao giờ họ đối xử tệ bạc với tôi.
Quên rằng họ thật sự rất yêu quý tôi.
C.h.ế.t tiệt!
Thật ngu ngốc!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất