Chương 2:
Chắc hẳn Tô Thanh không ngờ lại đi mách lẻo với thầy chủ nhiệm.
Tôi bình tĩnh kể lại mọi chuyện.
Thế mà thầy chủ nhiệm lại nói:
"Tô Thanh bảo sức khỏe em ấy không tốt, không chịu được điều hòa, các cậu không thể thông cảm cho bạn một chút sao?
"Ở chung một phòng cũng là duyên phận, rộng lượng một chút, đừng làm căng thẳng mối quan hệ.
"Đi xin lỗi bạn đi."
Lúc đó tôi nổi đóa lên: "Thưa thầy, một mình bạn ấy sợ lạnh, vậy ba người chúng tôi phải chịu nóng chết sao?"
"Tôi bảo bạn ấy đổi chỗ cho tôi, bạn ấy cũng không chịu, chẳng lẽ bạn ấy là công chúa, còn chúng tôi là nô tỳ của bạn ấy?"
Thầy chủ nhiệm bị tôi nói cứng cho nên giận tím mặt:
"Đây là thái độ gì hả?
"Nhìn cậu là biết ngay đồ cá biệt, đối với tôi còn như thế này, thì đối với bạn bè tốt đẹp gì cho cam?
"Với kiểu này của cậu, cuối kỳ xét duyệt ưu tú và học bổng chắc chắn không có phần..."
Tôi cười khẩy nói: "Tùy thầy!"
Nói xong liền cúp điện thoại.
Nhà tôi không thiếu chút tiền đó, chẳng thèm mấy cái danh hiệu ưu tú với học bổng.
Quan trọng nhất là, tôi vốn dĩ ghét cay ghét đắng cái kiểu người không phân biệt đúng sai, cứ bắt người khác phải rộng lượng.
Đồ Hiểu Hiểu và Trương Giai Dao đứng bên cạnh nghe thấy, lo lắng hỏi:
"Cậu dám cãi thầy chủ nhiệm như thế, nhỡ đâu sau này thầy ấy gây khó dễ cho cậu thì sao?"
Tôi nhún vai: "Một thầy chủ nhiệm thì làm gì được tôi? Đuổi học tôi chắc?"
"Mấy cái xét duyệt khen thưởng tôi chẳng quan tâm, thích làm gì thì làm!"
Hai người chắp tay vái tôi: "Trưởng phòng đúng là trâu bò, cho đàn em bái phục bái phục!"
Mặc kệ Tô Thanh làm ầm ĩ thế nào.
Cái thời tiết bốn mươi độ này, bắt tôi không được bật điều hòa, tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là siêu nhân!
Cô ta không ở phòng, ba người chúng tôi ngược lại được yên tĩnh.
Nhưng Tô Thanh sao có thể không về mãi được chứ.
Sau khi phát hiện lời của thầy chủ nhiệm không có tác dụng với chúng tôi, cô ta ngoan ngoãn quay về.
Tôi cứ tưởng cô ta sẽ từ đó mà im hơi lặng tiếng.
Nhưng không ngờ, con nhỏ này lại chơi trò bẩn.
Đợi ba đứa tôi ngủ say rồi, cô ta liền rút phích cắm điện.
Ba đứa tôi bị nóng tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại khắp người.
"Ai tắt điều hòa đấy? Bật lên đi, nóng chết mất."
Đồ Hiểu Hiểu gần như muốn khóc đến nơi.
Tôi biết chắc chắn là Tô Thanh làm, không muốn nửa đêm gà gáy cãi nhau với cô ta, liền xuống giường cắm điện, bật lại điều hòa.
Nhưng đến năm giờ sáng, lại bị nóng tỉnh giấc lần nữa.
Điều hòa lại bị tắt.
Tôi thấy trời mới tờ mờ sáng, không muốn làm ảnh hưởng đến các phòng khác, nên lại nhịn.
Tiếp tục bật.
Bảy giờ, lại bị nóng tỉnh giấc lần thứ ba.
Đồ Hiểu Hiểu và Trương Giai Dao cũng bùng nổ:
"Tô Thanh, cậu muốn làm gì hả?"
Cổ của Trương Giai Dao đã nổi một vòng rôm sảy.
Áo ngủ của Đồ Hiểu Hiểu ướt đẫm mồ hôi, tóc bết dính vào mặt, trông vô cùng thảm hại.
Tô Thanh bản thân cũng chẳng khá hơn là bao, trán cô ta cũng lấm tấm mồ hôi, lại nhẹ nhàng nói:
"Tớ đều đợi trong phòng mát rồi mới tắt đấy chứ, bật cả đêm, các cậu không sợ bị cảm lạnh à?
"Tớ cũng là vì tốt cho các cậu thôi, sao lại không hiểu lòng tốt của tớ vậy?
"Cũng không nóng lắm mà, có chút khổ cũng không chịu được, đúng là những cô công chúa yếu đuối!"
Cô ta giả bộ ngáp một cái thật dài, chuẩn bị đi rửa mặt.
Tôi túm chặt lấy cô ta: "Có phải cậu định ngày nào cũng làm như thế này không?"
Cô ta thoạt đầu hoảng hốt, rất nhanh liền trở nên không chút sợ hãi hỏi: "Sao? Cậu muốn đánh người à?"
"Tớ có thể báo cảnh sát đấy, đến lúc đó chắc chắn cậu sẽ bị đuổi học!"
Tôi thật muốn đấm vỡ sọ cô ta.
Trương Giai Dao vội vàng chạy tới can ngăn: "Trưởng phòng, thôi bỏ đi, không đáng đâu!"
Tô Thanh thấy tôi không dám động tay, càng thêm đắc ý, ngang ngược nói:
"Tớ cố tình đấy, các cậu làm gì được tớ nào?"
Nói xong, cô ta cầm đồ dùng cá nhân đi vào nhà vệ sinh,
miệng huýt sáo khe khẽ, diễn tả một cách sinh động bộ mặt đắc chí của kẻ tiểu nhân.
Đồ Hiểu Hiểu tức đến phát điên:
"Tớ chưa từng thấy ai kỳ lạ như thế này, rõ ràng bản thân cô ta cũng nóng, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
"Hại người chẳng lợi mình, như thế mà cũng vui được sao?"
Trương Giai Dao cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Cả hai đều rất tức giận, nhưng thầy chủ nhiệm lại bênh vực Tô Thanh, bọn họ thực sự không biết phải làm thế nào.
Tôi nghĩ ra một chủ ý hay, liền lập một nhóm chat ba người, kể kế hoạch cho họ nghe.