Bạn Cùng Phòng Thể Hàn Ngày Nào Cũng Tắt Điều Hòa Của Tôi

Chương 1:

Chương 1:
Mùa hè năm nay vừa mới bắt đầu, nhiệt độ đã suýt soát bốn mươi độ, đi dưới trời nắng, người ta cứ như bị nướng chín vậy.
Tôi vội vàng chạy về phòng ngủ, chuẩn bị tận hưởng điều hòa mát lạnh, dưa hấu ngọt ngào và lon nước ngọt có ga sảng khoái.
Vừa mở cửa phòng, một luồng khí nóng hầm hập ngột ngạt xộc thẳng vào mặt.
Cửa sổ đóng kín mít, điều hòa cũng không bật, trong phòng chỉ có Tô Thanh, cô bạn cùng phòng đang vui vẻ xem video.
Tôi hỏi cô ấy: "Điều hòa hỏng rồi à?"
Cô ấy không ngẩng đầu, cũng chẳng thèm để ý đến tôi.
Tôi tìm khắp nơi không thấy điều khiển, bèn hỏi: "Điều khiển đâu?"
Cô ấy vẫn không trả lời.
Tôi vốn đã nóng muốn bốc hỏa, thái độ của cô ấy càng khiến tôi bực bội, không nhịn được lớn tiếng:
"Có ai thấy cái điều khiển điều hòa không?"
Cô ấy tỏ vẻ ấm ức, hỏi: "Cậu làm gì mà to tiếng thế? Không được bật điều hòa."
Nói xong, cô ấy lại tiếp tục dán mắt vào điện thoại.
Tôi hỏi: "Tại sao không được bật? Điều hòa hỏng à?"
"Tớ bị hàn khí trong người, bật điều hòa sẽ ốm đấy, cậu chịu khó một chút đi."
Giọng điệu đương nhiên của cô ấy khiến tôi giận sôi máu.
"Cậu có biết hôm nay bao nhiêu độ không? Cậu có bệnh thì đi uống vài thang thuốc bắc mà điều trị đi."
Tôi tiếp tục lục tìm điều khiển, vẫn không thấy.
Bất lực, tôi đành tải ứng dụng điều khiển từ xa về điện thoại.
Vừa bật lên, cô ấy đã nhảy dựng lên:
"Ai cho cậu bật đấy? Tớ đã bảo tớ bị hàn khí, không được thổi điều hòa, cậu điếc à?"
Tôi bị cô ấy mắng cho ngơ ngác.
Không nhịn được hỏi: "Cậu ốm à?"
Nhìn giọng điệu và sắc mặt của cô ấy, cũng chẳng giống người ốm.
Cô ấy lại rất hùng hồn: "Đúng thế, bác sĩ bảo tớ không được thổi điều hòa."
Tôi còn tưởng cô ấy bị bệnh gì nghiêm trọng, trong lòng có chút áy náy: "Xin lỗi, tớ không biết."
Cô ấy hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống: "Không thổi điều hòa thì có chết ai đâu, mấy người các cậu ấy, đúng là ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân!"
Tôi tuy không thích lời cô ấy nói, nhưng nghĩ không nên chấp nhặt với người bệnh, nên không để ý đến cô ấy.
Nóng quá chịu không nổi, tôi đành sang phòng bên cạnh "ăn nhờ ở đậu" điều hòa.
Không ngờ lại gặp Trương Giai Dao và Đồ Hiểu Hiểu ở đó.
"Hai cậu cũng ở đây à?"
Hai người họ cũng vẻ mặt như đã biết trước tôi sẽ đến.
Sau đó họ nói với tôi, Tô Thanh căn bản không hề bị bệnh, cô ấy chỉ là không sợ nóng.
Đồ Hiểu Hiểu hơi mập, đặc biệt sợ nóng, vẻ mặt ủy khuất nói:
"Trưởng phòng, cuối cùng cậu cũng về rồi, cái con thần kinh Tô Thanh ấy, nó không cho bật điều hòa, còn giấu cả điều khiển đi."
"Ban ngày chúng ta còn có thể ra ngoài ké điều hòa, tối đến ngủ thì làm thế nào?"
Trương Giai Dao cũng vẻ mặt lo lắng:
"Đúng đấy, tớ cũng sợ nóng, cứ nóng lên là nổi rôm sảy khắp người.
"Sắp thi cuối kỳ rồi, không ngủ được tớ chắc chắn trượt môn!"
Tôi nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Giường của cô ấy đối diện thẳng với điều hòa, cô ấy lại sợ lạnh, chắc chắn không thoải mái."
"Lát nữa tớ về sẽ thương lượng với cô ấy, tớ đổi giường cho cô ấy."
Trương Giai Dao cười khẩy một tiếng: "Cậu chịu, nhưng liệu cô ta có chịu không?"
Tôi nghĩ bụng, dù sao cũng là người cùng phòng, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự bá đạo của Tô Thanh.
Cô ấy thẳng thừng từ chối tôi.
"Cái giường này là tớ chọn lựa kỹ càng đấy, gần cửa sổ, thông gió và ánh sáng đều tốt nhất, cậu muốn chiếm tiện nghi của tớ à? Mơ đi!"
Dù tôi nói thế nào, cô ấy vẫn không chịu đổi.
Cũng kiên quyết không cho bật điều hòa.
Tôi không thể nhịn được nữa: "Cậu tưởng cậu là ai hả? Tớ cứ thích bật đấy, cậu sợ lạnh thì tự đi đắp chăn bông vào!"
Nói xong tôi bật điều hòa, gọi Đồ Hiểu Hiểu và Trương Giai Dao trở về.
Tô Thanh liền bắt đầu làm ầm ĩ lên, đập phá đồ đạc, miệng còn không ngừng chửi bới.
"Một lũ ích kỷ, nóng chết các người đâu chứ?
"Từng đứa béo như lợn, đương nhiên là sợ nóng rồi!
"Làm tôi bị lạnh ốm thì các người vui lắm hả? Nếu mà bị lạnh tử cung, không sinh được con, đứa nào chịu trách nhiệm?
"Một lũ béo độc ác, thật là ghê tởm!"
Dù là người hiền lành đến mấy nghe những lời này cũng khó mà nhịn được.
Huống chi là cái tính nóng nảy của tôi, tôi lập tức nổi giận, đạp mạnh một phát vào bàn của cô ấy:
"Mẹ kiếp cậu dám chửi thêm một câu nữa thử xem!"
Tôi cao một mét bảy lăm, lại thích tập thể hình, vừa cao vừa vạm vỡ.
Cô ấy thấy tôi nổi giận, lập tức xẹp lép, không dám hé răng nữa.
Trương Giai Dao và Đồ Hiểu Hiểu đều lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía tôi, ba người vui vẻ tận hưởng điều hòa mát lạnh, cùng nhau ăn dưa hấu.
Cô ấy ở đó hậm hực một lúc rồi đập cửa xông ra ngoài.
Không lâu sau, giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho tôi:
"Tại sao các em lại bắt nạt bạn Tô Thanh?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất