Bạn Gái Mặc Áo Cưới Đu Idol, Ta Bị Chửi? Kinh Thành Thế Gia Cùng Ra Tay!

Chương 42: Sa cơ lỡ vận sao quá chóng!

Chương 42: Sa cơ lỡ vận sao quá chóng!
Vương Ma nằm soài dưới đất, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Đánh... Đánh không lại, đọ bối cảnh... Nhìn bộ dạng đối phương, cũng chẳng có vẻ gì là sợ mình.
Huống chi chức phó tổng này của mình cũng chẳng còn được mấy ngày... Nếu sáng nay không trùng hợp đi công tác xa... E rằng giờ này mình đã bắt đầu tiếp nhận điều tra của đốc tra tổ rồi.
Nhắc đến đầu đuôi mọi chuyện, đều do cái tên họ Giang... Không đúng!
Đột nhiên, Vương Ma chợt nhớ ra điều gì...
Vừa nãy đối phương hình như nói gì đó về việc Lý tổng nhà mình chọc giận hắn, nên mới có kết cục thảm hại?
Còn nói có thể khiến mình chết ngay trong ngày?
Một ý nghĩ hết sức hoang đường dần hình thành trong đầu Vương Ma...
Kẻ trước mắt này... Chẳng lẽ là "Giang thiếu" trong truyền thuyết?
"Ê! Ngẩn người ra đấy làm gì? Tưởng mình bị choáng à? Lúc nãy không phải còn ngang ngược lắm sao, giờ câm như hến rồi?"
Giang Lâm thấy Vương Ma mặt đờ đẫn, tưởng hắn bị dọa choáng váng, bèn tăng thêm lực ở chân.
Lồng ngực bị đè ép mạnh, Vương Ma lập tức cảm thấy khó thở.
"Đợi... Đợi chút... Hộc... Chờ chút đã!"
"Chờ cái con khỉ, có rắm thì mau thả!"
Giang Lâm mặt mày thiếu kiên nhẫn nhấc chân khỏi ngực đối phương, rồi bất ngờ đá mạnh vào bụng hắn.
Ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên cùng lúc với tiếng kêu thảm thiết của Vương Ma.
"Á!!!..."
Bạch Lạc Tuyết và Tần Mộng Dao hoảng sợ, nhất thời có chút không phân biệt được ai mới là ác nhân. Rõ ràng là đối phương đến gây sự... Sao giờ nhìn lại cứ như Giang Lâm đang tìm tận gốc rễ của đối phương vậy...
"Tôi nói! Tôi nói! Đại ca đừng đánh nữa, cái thân già này của tôi chịu không nổi kiểu hành hạ này của ngài đâu!"
Để khỏi phải chịu đựng nỗi đau da thịt, Vương Ma quyết định chọn cách cầu xin tha thứ. Hắn biết, hôm nay mình coi như đụng phải tảng đá rồi.
"Biết điều sớm thì tốt, đỡ mất thời gian của nhau."
Giang Lâm phủi phủi quần áo, rồi nhìn về phía Bạch Lạc Tuyết và Tần Mộng Dao đang đứng sau lưng.
"Hai người vào trước chọn món đi, cứ tùy ý gọi, muốn ăn gì thì cứ gọi. Hôm nay Vương tổng hào phóng mời khách."
Nói xong, Giang Lâm lại dùng chân huých vào người Vương Ma dưới đất, ra hiệu cho đối phương lên tiếng.
"Đúng đúng đúng! Tôi mời khách! Tôi mời khách! Mọi người ăn ngon miệng nha! Đừng khách sáo!"
Vương Ma cố gắng nặn ra một nụ cười tươi hơn mếu, phụ họa theo.
Có người mời khách, Tần Mộng Dao đương nhiên vô cùng vui vẻ. Dù sao giá cả các món ăn ở Mặc Liên Cư vẫn còn hơi đắt đỏ...
"Vậy tiểu nữ tử xin cảm ơn Giang Lâm học trưởng và Vương tổng trước ạ!"
Tần Mộng Dao cười tươi rói gật đầu, rồi quay người kéo Bạch Lạc Tuyết đi vào Mặc Liên Cư.
Nhìn theo bóng hai cô gái khuất sau cánh cửa nhà hàng, sắc mặt Giang Lâm nhanh chóng trở nên âm trầm, tốc độ trở mặt nhanh như lật bánh tráng.
Vương Ma cũng nghe thấy câu "Giang Lâm học trưởng" của Tần Mộng Dao.
Lúc này, hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
Toang rồi, đúng là đụng phải ổ kiến lửa rồi!
"Vương tổng, xem ra duyên phận giữa Giang mỗ với Thời Đại Phong Tuấn của các người quả thực không hề cạn nhỉ..."
Nghe như một câu trêu ghẹo, nhưng khi Giang Lâm nói ra lại lạnh lẽo vô cùng.
Từ chuyện chia tay, tin tức bị phơi bày, Vương Nhất Phàm tuyên chiến, Lý Phi ám sát, cho đến việc bây giờ đang yên đang lành đi ăn cơm cũng bị khiêu khích...
Có thể nói nơi nơi không có bốn chữ "Thời Đại Phong Tuấn", nhưng nơi nơi đều liên quan đến Thời Đại Phong Tuấn.
Đầu hắn Giang Lâm đâu phải bã đậu, dù chỉ là con ruồi cứ vo ve trước mặt mỗi ngày, cũng đủ khiến người ta bực mình rồi, phải không?
Nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên hạ xuống.
Mọi áp lực đổ dồn lên người Vương Ma.
"Giang... Giang thiếu, lần này là ngoài ý muốn... Tôi chỉ là tâm trạng không tốt... Nên mới hành xử lỗ mãng..."
"Xin lỗi, tôi không quan tâm tâm trạng anh tốt hay xấu..."
Giang Lâm tao nhã chỉnh lại vạt áo, lúc này Phúc bá cũng từ đằng xa bước tới, đôi mắt hổ gắt gao khóa chặt Vương Ma.
"Tôi chỉ biết là... Tâm trạng tôi bây giờ không tốt chút nào."
Lời vừa dứt, Phúc bá bất ngờ nhấc chân giẫm mạnh lên tay phải của Vương Ma.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một.
Trong không khí lại vang lên tiếng kêu la thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết của Vương Ma.
"Á!!!..."
Mấy người hóng hớt xung quanh thấy tình hình không ổn, cũng không dám nán lại lâu, ai nấy sợ hãi quay người bỏ chạy, sợ rằng giây tiếp theo sẽ bị "Giang thiếu" ngoan lệ này để mắt tới.
Nhân lúc Vương Ma đang lăn lộn dưới đất, Phúc bá chủ động hỏi ý: "Thiếu gia, xử lý thế nào? Giao cho cảnh sát... Hay là..."
"Tiễn hắn đi đoàn tụ với Lý Phi."
Giang Lâm lạnh lùng buông một câu, rồi chuẩn bị quay người vào sảnh ăn.
Đúng lúc này, một giọng nói đầy kinh ngạc đột nhiên vang lên sau lưng hai người.
"Giang thiếu???"
Nghe thấy tiếng gọi, Giang Lâm nghi hoặc quay đầu lại, hóa ra là người quen cũ.
Quản lý khách sạn Thái Tử Giang ở Sơn Thành!
"Hắc! Giang thiếu đúng là ngài thật sao??! Thật trùng hợp quá đi!"
Vị quản lý khách sạn sau khi nhìn thấy rõ mặt Giang Lâm thì đã xác định thân phận của đối phương, vội vàng tiến lên bắt tay chào hỏi.
Gặp người quen cũ, Giang Lâm cũng không tỏ vẻ gì kiêu căng, tò mò hỏi:
"Không phải cậu đang làm quản lý ở Thái Tử Giang Sơn Thành sao? Sao lại đến Kinh Thành rồi? Đi công tác à?"
Nhắc đến chuyện này, vị quản lý khách sạn lập tức hớn hở, thao thao bất tuyệt:
"Đây là nhờ phúc của Giang thiếu cả đấy ạ! Vốn dĩ tôi tuân theo mệnh lệnh của chủ tịch đến Kinh Thành để dò xét tình hình... Kết quả ngài đoán xem thế nào?"
"Chủ tịch sau khi biết tôi đã giữ toàn bộ tư liệu giám sát về ngài, đã hết lời khen ngợi tôi. Ngay sau đó, Thời Đại Phong Tuấn lập tức suy sụp, tập đoàn chuẩn bị tiến quân vào ngành giải trí, thế là tôi nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy đến bàn chuyện thu mua với phó tổng Vương Ma của Thời Đại Phong Tuấn... Ơ? Cái người nằm dưới đất kia sao lại giống Vương Ma đến thế..."
"À..."
Giang Lâm kín đáo liếc nhìn Vương Ma vẫn đang giãy giụa kêu khóc dưới đất, sắc mặt có chút lúng túng, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
"Thật không dám giấu giếm... Ờ, gã này đúng là Vương Ma..."
"Hả??!"
Vị quản lý khách sạn ngớ người.
Cái gã đang nằm dưới đất giãy giụa như chó chết kia... Là phó tổng của Thời Đại Phong Tuấn??!
Sa cơ lỡ vận sao mà nhanh vậy trời...
Lúc này, Giang Lâm như chợt nghĩ ra điều gì, lập tức nở một nụ cười ấm áp, dịu dàng nói với Vương Ma:
"Nếu là nói chuyện làm ăn... Sao không nói sớm! Nếu anh nói sớm là muốn dâng Thời Đại Phong Tuấn cho chúng tôi rồi thì đâu cần chịu khổ thế này, đúng không Vương tổng?"
"Giang hồ từ xưa đến nay đâu chỉ có chém giết, mà còn trọng cái tình cái nghĩa nữa... À, gì nhỉ, mau gọi người đến băng bó cho bạn chúng ta, Vương tổng đây này, xem kìa, bất cẩn quá làm gãy cả xương rồi."
Nói rồi, Giang Lâm vẫy người giữ cửa của Mặc Liên Cư lại, còn Vương Ma có ý kiến gì không? Đương nhiên là hắn bỏ ngoài tai hết!
Chẳng mấy chốc, những chỗ xương bị gãy của Vương Ma đã được nhân viên y tế sơ cứu đơn giản. Cũng mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, Giang Lâm trực tiếp sai người khiêng hắn vào phòng ăn, với danh nghĩa mỹ miều: Bàn chuyện làm ăn, không ăn cơm thì sao mà nói được?
Phúc bá nhìn theo bóng lưng bận rộn của Giang Lâm, trong mắt lóe lên một tia khác lạ.
Xem ra thiếu gia đã thật sự trưởng thành rồi... Biết lo nghĩ cho gia tộc...
Vị quản lý khách sạn tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra trước đó, nhưng tính khí của thiếu gia nhà mình thì anh ta biết rõ. Dù sao... Lần trước đối phương lộ ra vẻ mặt như vậy với người ngoài... Vẫn là khi hạ dược...
Tóm lại... Chắc chắn không có chuyện tốt!
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất