Nếu nói ánh mắt của Lâm Lôi làm Ách Đặc Lý Kỳ bất mãn, thì ngữ khí cùng thái độ coi thường của Bối Bối đã làm hắn nổi giận.
"Tên tiểu tử mũ cỏ khốn kiếp này!" Sắc mặt hắn trầm xuống, vẻ muốn phát tác.
"Ách Đặc Lý Kỳ, đừng vọng động". Vị lão giả tóc bạc bên cạnh truyền âm nói.
"Sao vậy?" Ách Đặc Lý Kỳ quay đầu lại,
"Lôi Tư Tinh kiêu ngạo cũng không tính làm gì, nhưng tiểu tử mũ cỏ kia tưởng hắn là nhân vật gì mà dám làm vậy? Từ trước tới nay chưa từng nghe qua hắn". Đủ khả năng tồn tại ở chiến trường vị diện đến phút cuối đã chứng tỏ được thực lực của hắn, Ách Đặc Lý Kỳ không phải dễ dàng để người khác vũ nhục.
Một lời không hợp, lập tức động thủ!
"Ngươi chưa tới bên kia Tinh Hà nên không biết thân phận của tên thiếu niên mũ cỏ này". Vị lão giả tóc bạc trịnh trọng truyền âm nói,
"Danh tiếng của gã thiếu niên này tại trận doanh của Quang Minh thần giới rất lớn".
"Hả?" Ách Đặc Lý Kỳ đồng tử co rút lại,
"Thân phận của hắn là gì?""Phệ Thần thử thứ hai ngoại trừ Bối Lỗ Đặc".
Ách Đặc Lý Kỳ sắc mặt đại biến:
"Cái gì, Phệ Thần thử? Có nhầm không vậy? Chẳng phải Phệ Thần thử chỉ có duy nhất Bối Lỗ Đặc sao? Ở đâu lại thêm một kẻ nữa vậy?""Ta cũng tung hoành bên kia Tinh Hà, sao lại nhầm chứ. Không tin ngươi cứ tuỳ tiện hỏi một thống lĩnh bất kì từng sang bên đó, dám chắc hắn sẽ biết có một Phệ Thần thử là thiếu niên đội mũ cỏ, vì thế ngươi nên cẩn thận một chút". Vị lão giả liếc hắn một cái,
"Đừng để đến khi xảy ra chuyện mới trách ta không nhắc nhở ngươi".
Nói xong, liền trở vào trong đình viện của mình.
"Phệ Thần thử?" Ách Đặc Lý Kỳ nhìn theo bọn Lâm Lôi đang đi vào trong, hừ nhẹ một tiếng rồi rời đi.
Đình viện dành cho thống lĩnh khá lớn, phòng ốc cũng không ít.
"Không sai! Không sai!" Lôi Tư Tinh đi vào đại sảnh, nhìn xung quanh một vòng, không khỏi hài lòng khen ngợi
"Xem ra nhân mã quân doanh này trước khi đến đây đã chuẩn bị không ít vật phẩm trang trí".
Trong đại sảnh bày biện khá nhiều đồ đạc nội thất, ngay cả bàn ghế cũng làm bằng gỗ tốt, vừa nhìn qua liền biết ngay không phải đồ được chế tác tại chiến trường vị diện.
"Lâm Lôi, bây giờ chúng ta cũng không có việc gì, cứ thoải mái nghỉ ngơi đi. Mấy ngày tới có lẽ thống lĩnh của quân doanh này sẽ đến chào hỏi, hoặc mấy thống lĩnh ở bên cạnh đến gặp, cứ bình thường mà tiếp đãi. Về phần đại quyết chiến, còn hơn một tháng nữa mới tới cơ". Lôi Tư Tinh đi vào phía trong một căn phòng,
"Mấy ngày tới ta sẽ ở trong gian này".
Bọn Lâm Lôi cũng chia nhau đi chọn cho mình một phòng.
Đúng như lời Lôi Tư Tinh nói, bọn họ vừa đến được ít hôm thì thống lĩnh quân doanh đã tới chào. Đương nhiên trong lúc tiếp đón bọn Lôi Tư Tinh cũng không nói ra thực lực của Lâm Lôi.
Đảo mắt đã nửa tháng trôi qua.
Trong đình viện, Lâm Lôi và Bối Bối đang ngồi đối diện.
"Bối Bối, sao mặt mũi khó coi vậy? Muốn nói gì thì trực tiếp nói ra đi, đừng ngập ngừng như thế". Lâm Lôi vừa liếc mắt đã biết Bối Bối đang có tâm sự.
Bối Bối hít sâu một hơi, nhìn Lâm Lôi nói:
"Lão Đại, thực ra ta đang rất mâu thuẫn".
"Ồ? Cái gì mà mâu thuẫn?" Lâm Lôi dò hỏi.
Bối Bối cúi đầu nhìn xuống mặt bàn, thấp giọng nói:
"Lão Đại, thực ra việc ta muốn ngươi tới tham gia đại quyết chiến còn có ý khác! Trong lòng ta vẫn do dự, không biết có nên cứu cha mẹ ta sống lại không".
Lâm Lôi ngẩn ra, sao mình lại quên mất chuyện này kia chứ?
Những năm gần đây, Bối Bối luôn trong bộ dạng vô lo vô nghĩ khiến Lâm Lôi cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng không ngờ tâm tư của Bối Bối lại không giống như hắn vẫn tưởng.
"Ta cùng cha mẹ chưa từng gặp nhau lần nào nên không biết bọn họ có hình dáng thế nào, đầu óc vì thế rất hồ đồ. Không biết rõ hình dáng bọn họ, trong lòng ta cũng khó có thể nhớ nhung hoài niệm, ta đã quen với cuộc sống không có cha mẹ rồi. Nhưng dù sao, đấy cũng là điều đáng tiếc nuối của một người".
Bối Bối nhẹ giọng như tự nói với mình:
"Ta vốn không muốn nghĩ quá nhiều, nhưng khi lão Đại ngươi vì muốn cứu thân nhân huynh đệ mà đi tới chiến trường vị diện, ta cũng có chút động tâm. Ta tự hỏi có thể cứu được cha mẹ ta hay không? Nhưng ta biết lão Đại ngươi tìm kiếm huy chương rất khó khăn, ta không muốn mang thêm gánh nặng cho ngươi. Hơn nữa có tìm lại cha mẹ hay không, ta cũng đang do dự, vì thế mới không nói ra".
"Có điều lão Đại ngươi bây giờ thực lực đã mạnh mẽ, việc kiếm thêm hai chiếc huy chương nữa cũng không quá khó, cho nên ta mới có ý niệm này trong đầu". Bối Bối chợt ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi.
"Bối Bối, xin lỗi". Lâm Lôi cúi đầu nói, hắn thực sự rất xấu hổ. Bản thân cùng Bối Bối là huynh đệ sinh tử, Bối Bối lại vì mình mà liều mạng tại chiến trường vị diện, vậy mà chính hắn lại quên mất cha mẹ Bối Bối!
"Lão Đại, đừng nói vậy". Bối Bối lắc đầu,
"Thực ra chính ta vẫn không quyết được, không biết cha mẹ sau khi hình thành vong linh thì còn sống hay đã chết. Giả sử ta đây còn có thể nhìn thấy cha mẹ thì sẽ phải đối mặt với họ thế nào? Bọn họ sợ rằng dù nhìn thấy ta cũng không nhận ra ta".
Cha mẹ Bối Bối đều không được chứng kiến quá trình trưởng thành của hắn, bây giờ hắn lại biến thành hình người, cho dù còn sống khôi phục trí nhớ cũng không nhận ra.
"Không nhận ra mà gặp lại ... "Bối Bối trong lòng đang rất phức tạp.
Hắn vốn định cứ như vậy mà quên đi, cha mẹ có vận mệnh của cha mẹ, không cần cưỡng cầu làm gì, hơn nữa lúc ấy Lâm Lôi đích xác sưu tập huy chương rất khó khăn. Nhưng bây giờ tình huống đã khác rất nhiều.
"Đừng nghĩ nữa, chuyện này cứ giao cho ta. Ta sẽ kiếm thêm hai chiếc huy chương nữa!" Lâm Lôi hứa hẹn.
"Được". Bối Bối gật đầu.
"Hô!" Bối Bối vươn vai thở một hơi,
"Thực khó chịu, không muốn nghĩ nữa! Cha mẹ ta gặp hay không cũng được! Ha ha, nếu như bọn họ mà biết có một đứa con là Phệ Thần thử hẳn là rất tự hào". Hắn giống như vừa thoát khỏi phiền não, lại trở lên vô tư lự.
Lâm Lôi cười cười, trong lòng thầm quyết định, đại quyết chiến lần này nhất định phải lấy được hai khối thống lĩnh huy chương. Hắn cùng Bối Bối luôn đồng sinh cộng tử, Bối Bối có thể vì hắn mà không để ý sinh tử thì hắn cũng dễ dàng làm vậy. Huống chi với thực lực của hắn bây giờ, muốn hắn chết quả thực quá khó khăn.
"Cộc! Cộc!"Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Lâm Lôi vung tay, một đạo thần lực xuất ra, trực tiếp mở cửa đình viện. Bên ngoài đi vào một người quần áo màu đen có viền vàng, mái tóc cũng màu đen, chính là thống lĩnh quân đoanh Ốc Nặc Đặc:
"Lâm Lôi, Bối Bối, Lôi Tư Tinh cùng Lôi Hồng đâu rồi?""Ồ, có chuyện gì vậy?" Âm thanh từ phòng trong vang lên, thân hình Lôi Tư Tinh đã phi ra bên ngoài.
Hai người Lâm Lôi cũng nhìn về phía Ốc Đặc Nặc.
"Là thế này, trước trận đại quyết chiến, bất kể thống lĩnh của quân doanh hay độc hành thống lĩnh đều họp mặt một lần để bàn về vấn đề trận chiến, đồng thời cũng là cơ hội để mọi người quen mặt nhau một chút".
"Bao giờ?" Lôi Tư Tinh dò hỏi.
Lâm Lôi cũng biết chuyện họp mặt trước đại chiến này đã thành thông lệ.
"Hôm nay!" Ốc Đặc Nặc gật đầu cười,
"Đã có vài vị đang đợi ở bên ngoài rồi, Lôi Tư Tinh bốn vị cũng ra đi, ta bây giờ đi thông báo cho mấy vị nữa rồi sau đó chúng ta xuất phát".
"Được". Lôi Tư Tinh gật đầu, cùng bọn Lâm Lôi đi ra ngoài đình viện.
Bên ngoài có ba người đang đứng, thấy bọn Lâm Lôi liền đi tới chào hỏi:
"Lôi Tư Tinh, Bối Bối, Lôi Hồng, Lâm Lôi!"Bọn Lâm Lôi cũng lên nghênh đón, hiển nhiên trong mắt người khác, ở tiểu đội này Lôi Tư Tinh cùng Bối Bối là trung tâm, còn Lôi Hồng cùng Lâm Lôi chỉ là kẻ đi theo. Dù sao danh tiếng của Lôi Tư Tinh cùng Phệ Thần thử thực sự rất lớn.
Rất nhanh, toàn bộ thống lĩnh trong quân doanh đã tụ tập đầy đủ, kể cả Ốc Đặc Nặc tổng cộng có mười người.
"Tốt lắm, chúng ta xuất phát thôi". Ốc Đặc Nặc cười nói.
"Một quân doanh có tới mười thống lĩnh, vậy mười quân doanh tụ họp sẽ có bao nhiêu đây?" Bối Bối than thở.
"Không nhiều vậy đâu!" Ốc Đặc Nặc cười nhẹ nói,
"Bởi vì các quân doanh đều đóng xung quanh cửa thông đạo của Tinh Hà cho nên việc tiếp đãi thống lĩnh đều do các quân doanh bên ngoài phụ trách, còn các quân doanh bên trong rất ít khi được tiếp đón".
"Cho nên bên phía Hắc Ám thần giới chúng ta bây giờ số cao thủ cấp bậc thống lĩnh còn sống ước chừng trên dưới năm mươi vị". Ốc Đặc Nặc ước lượng đại khái.
Nguồn truyện: Truyện FULLTrong một ngàn năm thống lĩnh bị chết rất nhiều, số người còn sống sót không đáng kể, đương nhiên những người độc hành còn sống không nhất định là thống lĩnh, chỉ có thể nói là cao thủ cấp bậc thống lĩnh. Ví dụ như Bối Bối, Lôi Hồng, mặc dù thực lực rất mạnh nhưng bọn họ đều mang thân phận binh lính tiến vào.
Bọn Lâm Lôi dọc theo bờ Tinh Hà, nhằm hướng sát cửa thông đạo là địa điểm tụ họp tiến tới.
Đó là một đình viện cực kì rộng lớn, xung quanh đặt một ít bàn ghế, lúc này phía bên trong đình viện đã có chừng ba mươi người hoặc đứng hoặc ngồi.
"Ốc Đặc Nặc, các ngươi tới rồi". Bon họ vừa đến lập tức khiến không ít người chú ý.
"Ha ha, Ô Duy Nhĩ, tên gia hoả ngươi mạng lớn thực, vẫn còn sống sao".
"Ba Ân Tư Lợi, ngươi cũng tới chiến trường vị diện hả, ha ha".
"Lôi Tư Tinh!" ...
Mọi người liên tục gọi tên đối phương, tuỳ ý cười nói chào hỏi. Đều là cường giả đứng trên đỉnh các vị diện, bọn họ đối với nhau tương đối quen thuộc, thậm chí không ít người còn là bằng hữu.
Những người nhận ra ba người Lâm Lôi, Bối Bối, Lôi Hồng rất ít, vì vậy bọn họ thoải mái tự tìm lấy một chỗ, ngồi xuống uống rượu. Một lúc sau Lôi Tư Tinh sau khi xong việc xã giao với mấy người quen biết cũng đến góp mặt.
"Thực sự rất náo nhiệt!" Bối Bối cười.
Lôi Tư Tinh chế nhạo nói:
"Náo nhiệt? Có người cao hứng sẽ có kẻ phải buồn thảm! Người quan hệ tốt với ngươi sẽ hy vọng ngươi còn sống, mà kẻ có vướng mắc với ngươi lại muốn ngươi tử vong. Các ngươi quen biết không nhiều, có lẽ một lát nữa có vài người tới nói chuyện chào hỏi, sẽ quen nhau rất nhanh thôi".
Lâm Lôi cười nhạt, nâng chén rượu lên uống một ngụm nhỏ.
"Ách Đặc Lý Kỳ, ngươi tới đây cùng với bọn họ, sao không giới thiệu cho ta biết ba người bên cạnh Lôi Tư Tinh?" Cường giả cấp độ thống lĩnh cũng cần biết một ít tin tức tình báo, mà tin tức về những người cùng cấp độ thì càng quý giá.
Ách Đặc Lý Kỳ còn chưa kịp mở miệng, một gã đại hán đầu trọc bên cạnh đã thấp giọng nói:
"Hai người kia thì ta không biết, nhưng gã thiếu niên đội mũ cỏ thì có danh tiếng rất lớn ở trận doanh của phe Quang Minh thần giới, người dám chọc vào hắn không nhiều lắm. Chính là Phệ Thần thử thứ hai ngoại trừ Bối Lỗ Đặc".
"Phệ Thần thử? "Không ít người nghe được giật mình.
Những người sở hữu linh hồn phòng ngự chủ thần khí quá ít, mà Đại viên mãn thì càng ít đến đáng thương, nên nếu ai gặp phải Bối Bối gần như chắc chắn phải chết.
Những người này lập tức nhìn về phía Lôi Tư Tinh, Bối Bối với ánh mắt kinh dị:
"Hai người đang ngồi cùng với Phệ Thần thử và Lôi tư Tinh kia có thân phận thế nào?"Ách Đặc Lý Kỳ cười:
"Hai người đó thực ra bình thường thôi, gã hán tử có khuôn mặt lạnh lùng tên Lôi Hồng, là sứ giả của Tử Kinh chủ thần. Còn tiểu tử tóc nâu bên cạnh gọi là Lâm Lôi, dường như cũng khá nổi danh ở Thanh Long nhất tộc".
"Lâm Lôi?" Đích xác có vài người, đặc biệt những người đến từ Địa Ngục bọn họ có nghe nói đến Lâm Lôi. Dù sao trong mắt những cao thủ bậc thống lĩnh, khi quan sát biểu hiện của Lâm Lôi trong phù ảnh thì thực lực của hắn chỉ là một Thất tinh ác ma tương đối lợi hại, còn chưa chạm đến cánh cửa thống lĩnh, không đáng cho bọn họ để tâm.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, những ngày sau đó thỉnh thoảng lại có thêm người tới, cũng không ít người thường xuyên gặp mặt chuyện trò với nhau. Nhưng người tới nói chuyện với Lâm Lôi rất ít, dù sao thân phận Cửu U lĩnh chủ của Lâm Lôi chỉ có được sau khi chiến tranh bắt đầu, bản thân hắn vốn cũng không thích nói chuyện với người khác, liền vui mừng hưởng thụ sự thanh tịnh hiếm có này.