Chương 1: Đi thi
Cửu Pha thôn, một cái sơn thôn, núi non xoay quanh, non xanh nước biếc.
Theo truyền thuyết, ở chỗ sâu trong vùng núi lớn này mai táng một vị đại tướng quân. Khi đại tướng quân được mai táng thì không có thủ cấp, bộ hạ kiêu dũng tùy tùng dùng hoàng kim chế tạo một cái đầu thay thế để hạ táng được toàn thây, nơi chôn cất là một khu vực gọi là “Cửu Lĩnh Thập Tam Pha”.
Núi non mênh mông không biết có bao nhiêu dãy núi, càng có vô số sườn núi, hậu nhân cũng không rõ “Cửu Lĩnh Thập Tam Pha” đến tột cùng là chỉ nơi nào.
Trên sơn đạo phía sau thôn, A Sĩ Hành cõng gùi đựng sách đi tới trước, bộ y phục trắng bị giặt đến bạc màu không che giấu được khí chất thư sinh và trong trẻo, dáng cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, da trắng nõn, chính là bộ dáng của một người có học thức.
Y được xem là học trò có tiền đồ nhất tại toàn bộ Cửu Pha thôn, cũng là cử nhân vừa thi trúng trong kỳ thi Hương năm nay, chuyến này chính là muốn vào kinh thành đi thi.
Trước lúc xuất phát, y muốn trước tiên tiến vào núi một chuyến.
Ở chỗ sâu trong phía sau núi, cách Cửu Pha thôn năm sáu dặm đường, có một tòa đạo quan từ lâu hương hỏa điêu linh, tên là Linh Lung quan.
Y muốn đi tìm quan chủ của Linh Lung quan.
Sơn đạo gồ ghề khó đi, A Sĩ Hành đi một chút dừng một chút, nhìn núi non trùng điệp bao la xa xa, sắc mặt đỏ trắng bất định, thở hổn hển lau mồ hôi nghỉ chân, gùi sách trên lưng lại không rời khỏi người.
Chỉ vì trong gùi sách cất giấu một vật phẩm trọng yếu, một vật trọng yếu mà thế nhân khó tưởng tượng nổi.
Lúc còn sinh tiền, khi phụ thân truyền lại cho y thì bí mật cho biết, vật này không phải chuyện đùa, nói là có liên quan với thần tiên!
Khi tới được Linh Lung quan thấp thoáng trong màn cây xanh ngắt thì đã là buổi trưa, trong lúc còn đang leo bậc cấp trên sườn núi ngoài đạo quan, A Sĩ Hành nghe được loạt âm thanh đánh nhau “Bùm bụp”.
Có chuyện gì vậy? Y vội hít sâu một hơi, leo nhanh lên xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Đầu tiên hiện ra trong mắt chính là một tòa tháp sắt màu đen tương đối đặc biệt ở trong đạo quan, sau đó chính là Linh Lung quan vẫn còn treo đầy cờ phướn trắng.
Tại ba tháng trước, lão quan chủ của Linh Lung quan đã về cõi tiên. Đạo quan tựa hồ không còn trụ cột, sau khi môn hạ đệ tử cử tang, những đồ vật màu trắng treo cho tang lễ vẫn còn để đó mấy tháng trời, không người nào tháo xuống, trên đầu tường, trên mái ngói mọc đầy cỏ dại cũng không người nào quản, dấu hiệu đạo quan suy sụp, tan vỡ rất rõ ràng.
Trèo lên tới bãi đất bằng trước Môn đình đạo quan, đôi mắt A Sĩ Hành trừng lớn lên mấy phần, chỉ thấy ba gã đạo nhân mặt mũi bầm dập nằm giãy giụa trên mặt đất, còn có một gã đạo nhân trẻ tuổi tết bím tóc đuôi ngựa đạp chân trên người một gã đạo nhân, đang cưỡng ép lục soát người đạo huynh dưới chân, tiền tài tìm được lập tức cầm nhét vào trong người mình.
Trên cổng đạo quan phủ đầy rêu xanh có một bộ câu đối: Thế gian phồn hoa vô ngã.
Trong núi tuế nguyệt vô song.
Hai chữ ‘Vô’ trong câu đối đã nói ra hết sự được và mất của người tu hành, trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng cướp đoạt trước cổng vào đạo quan. A Sĩ Hành nhìn xem mà không nói nên lời.
Đạo nhân trẻ tuổi trước mặt tên là Dữu Khánh, chính là tân nhậm quan chủ của Linh Lung quan, cũng là bạn từ thuở thiếu thời của y, tuổi hai người xấp xỉ nhau.
Y từ chối người trong thôn hộ tống, cố ý tìm đến Dữu Khánh, là bởi vì âm thầm đã có ước hẹn cùng Dữu Khánh, lần này, Dữu Khánh sẽ gạt những người khác hộ tống y vào kinh. Nói một cách tương đối, Dữu Khánh là người luyện võ, về năng lực hộ tống, không phải thôn dân có thể so sánh được, tại trong thời buổi loạn thế này liền có thể nhiều thêm mấy phần an toàn.
Nào ngờ đã qua thời gian ước hẹn, chờ lui chờ tới hết cả nửa buổi sáng cũng không thấy Dữu Khánh xuống núi gặp mặt, lẽ nào tên kia đã quên mất việc trọng yếu như thế này hay sao? Không biết có chuyện gì xảy ra, y đành phải tự mình tìm tới, bây giờ tốt cuộc đã hiểu rồi, Linh Lung quan đang nháo lên nội chiến, đang đồng môn tương tàn!
Y cũng quen thuộc với ba gã đạo nhân bị đánh nằm trên đất, đều là thân sư huynh của Dữu Khánh, người lớn tuổi nhất đã hơn năm mươi tuổi, nhỏ nhất cũng sắp bốn mươi rồi.
Lão cựu quan chủ chỉ còn lại bốn tên đệ tử này.
Tên Dữu Khánh này một mình có thể đánh thắng ba vị sư huynh của mình?
Nếu không có tận mắt nhìn thấy, A Sĩ Hành không thể tin được, dựa vào quan hệ giữa y và Dữu Khánh, trước đây y vậy mà không chút nào biết được Dữu Khánh có thực lực như vậy.
Lúc trước không hiểu vì sao lão quan chủ lại đem chức vị quan chủ truyền cho Dữu Khánh, vô luận về tuổi tác hay từng trải, Dữu Khánh đều không đủ tư cách, người cũng không phải lão luyện trưởng thành, bây giờ y tựa hồ đã minh bạch một chút, có lẽ lão quan chủ đã lựa chọn một tên đệ tử có năng lực đánh nhau tốt nhất để kế thừa y bát?
Tiền tài tới tay, Dữu Khánh nghiêng đầu nhìn, trông thấy A Sĩ Hành tới đây, biểu cảm hung thần ác sát trên mặt lập tức biến mất, nở nụ cười hắc hắc, nhe ra hàm răng trắng nhởn, khí chất thể hiện ra cũng khá khí khái hào hùng, nét mặt cũng có phần linh tính của kẻ sống lâu trong sơn dã, mỗi động tác, mỗi hành động đều có mấy phần dã tính.
Chút râu mép ngoài miệng có chút gây chú ý, người quen biết hắn đều biết rõ, trước đây hắn không để râu mép.
Bàn chân dời khỏi người sư huynh, Dữu Khánh đi tới bên cạnh bậc cấp dưới môn đình đạo quan, xách cái bao lên, lấy kiếm xuyên qua, nâng tay gác trên đầu vai, không nhìn tới ba vị sư huynh đang đau đớn kêu rên hừ hừ, sải bước đi tới, túm lấy A Sĩ Hành vẫn còn kinh nghi bất định kéo đi.
Vị sư huynh nhiều tuổi nhất phục hồi lại sức lực, nửa bò lên hướng về phía bóng người rời đi mà rống giận, “Dữu Khánh! Ngươi vì tư dục bản thân, vậy mà trắng trợn cướp đoạt tiền tài của đồng môn sư huynh, không xứng làm chưởng môn Linh Lung quan, không xứng làm đệ tử Linh Lung quan, tiểu sư thúc trở về tất sẽ không tha cho ngươi!” Trong giọng nói có chứa vô tận bi phẫn, trên chòm râu rung động có cả vết máu.
Lão quan chủ còn có một gã sư đệ, là đệ tử của sư thúc lão quan chủ, mấy sư huynh đệ Dữu Khánh đều xưng là tiểu sư thúc, trường kỳ vân du ở bên ngoài, rất ít trở về.
Linh Lung quan bây giờ chỉ có năm đạo nhân này, xác thực là hương hỏa vô cùng điêu linh. Cũng không còn cách nào, vốn nghề nghiệp này giờ sắp tuyệt chủng, nơi đây còn có thể có một cái đạo quan đã là kỳ tích.
Đang bị kéo đi xuống núi, A Sĩ Hành nghe được tiếng kêu gào phía sau, cả kinh hỏi người bạn nối khố bên cạnh: “Ngươi vậy mà thật sự đoạt tiền của đồng môn?”
Dữu Khánh hừ lạnh một tiếng, “Đừng nghe bọn họ nói mò. Linh Lung quan quá nghèo, ta muốn đem tài sản bên trong quan quy hoạch lại… Bọn họ không phục ta làm quan chủ, ngươi cũng không phải không biết điều đó. Ta dùng tư cách quan chủ hạ lệnh, bảo bọn họ giao tiền ra, bọn họ không nghe, còn gây chuyện với ta, ta đây đành phải tiên lễ hậu binh.”
Như vậy có khác gì với đoạt chứ? A Sĩ Hành thật sự có phần kinh ngạc, biết rõ tên này từ nhỏ đã tham tài nhưng không cho rằng đứa này có thể làm ra chuyện cướp đoạt đồng môn, lúc trước trông thấy một màn lục soát lấy tiền tài còn tưởng rằng có nguyên nhân khác, không nghĩ tới thực sự là đang đoạt.
Như vậy chính là có phần quá mức rồi! A Sĩ Hành liếc mắt nhìn chút râu ria lơ thơ trên miệng hắn, cười nhạt, “Tiểu sư thúc của ngươi từ nhỏ đánh đòn ngươi không ít đi? Để lại chút râu mép ra dáng trưởng thành cũng không có tác dụng, so với ngươi hắn lại càng không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng ngươi là quan chủ thì hắn không dám trừng trị ngươi. Ngươi cứ việc lung tung nhảy nhót trước đi, đợi khi hắn trở về, không lột một tầng da của ngươi là không được a!”
Dữu Khánh ra vẻ trấn định tự nhiên, “Xùy” một tiếng xem thường, nhìn lại thấy y dùng thân thể văn nhân cõng gùi nặng cực khổ, liền đưa tay lấy gùi sách trên người y xuống, thuận tay nhét vào trong bao đồ của mình, cõng giúp đồ cho A Sĩ Hành luôn rồi.
Hai người vòng tránh qua Cửu Pha thôn để xuống núi, khi đi xuống đến một cái đại lộ trong thôn duy nhất để rời núi thì đạo trang trên người Dữu Khánh đã được đổi thành trang phục bình thường, tránh cho quá mức gây chú ý.
Không phải là ngày họp chợ, trên sơn đạo không nhìn thấy bóng người nào khác, núi yên tĩnh gió hiu hiu.
Khi sắp đến đầu đường ra khỏi núi, tại thời điểm tới gần quan đạo, đột nhiên có tiếng vó ngựa phá vỡ yên tĩnh.
Một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm chạy tới, hai người song song dừng lại, cũng dạt sang sát bên để nhường đường, đều có chút nghi hoặc, Cửu Pha thôn rất nghèo, ít có xe ngựa lui tới.
Xe ngựa đi tới sát trước nhưng không có vượt qua mà dừng tại trước mặt hai người. Thấy xa phu có hành động khác thường, lúc này Dữu Khánh liền nảy sinh lòng đề phòng.
Xa phu với trang phục người dân bình thường kia cởi nón ra, nhìn tướng mạo là một nam nhân rất có khí độ, tuổi khoảng năm mươi, mi dài mặt chữ điền, sau khi nhảy xuống xe thì hướng A Sĩ Hành chắp tay chào.
A Sĩ Hành rõ ràng có chút bất ngờ, “Bồ tiên sinh, làm sao lại tới đây?”
Quen biết? Dữu Khánh nhìn trái nhìn phải.
Bồ tiên sinh nhìn thấy Dữu Khánh ở bên cạnh, thấy không nhận biết, muốn nói lại thôi.
A Sĩ Hành: “Người mình, không cần lo lắng. Bồ tiên sinh đến đây, chẳng lẽ có việc?”
Bồ tiên sinh trầm ngâm nói; “Đến đây ngăn cản công tử vào kinh thành, thỉnh công tử tạm hoãn dự thi năm nay, tham gia lần thi tới cũng không trễ.”
Có chuyện gì? Ánh mắt Dữu Khánh lấp lóe, hai bên nhìn tới nhìn lui.
A Sĩ Hành cau mày, “Lí do?”
Bồ tiên sinh nhìn nhìn xung quanh, lại cầm nón chụp lên đầu, che khuất nửa khuôn mặt, nhưng khó che giấu thần sắc nghiêm trọng, “Công tử ẩn cư sơn thôn khổ học, không có nhàn rỗi nghe tin tức đồn thổi bên ngoài. Công tử, đã xảy ra chuyện, sáu châu Tây Nam Cẩm quốc đột nhiên có yêu nghiệt chạy ra làm xằng làm bậy khắp nơi, lại thêm hành sự quỷ dị, không biết vì sao liên tiếp nhằm vào các thí sinh vào kinh để hạ thủ. Những huyện khác đã có thí sinh bị hại, vì an toàn, công tử nên tạm hoãn.”
A Sĩ Hành nhíu mày, “Làm sao lại có chuyện kỳ quặc không hợp với lẽ thường như vậy?”
Bồ tiên sinh trầm ngâm nói: “Không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, mặt trên yêu cầu phong tỏa tin tức. Nhưng bên trong có lời đồn đại, giống như chuyện có liên quan tới Ti Nam phủ, hình như là Ti Nam phủ đã làm ra chuyện gì đó. Ta xem tám chín phần mười là thật, Ti Nam phủ có sức ảnh hưởng đủ để khiến quan phủ ngậm miệng.”
Ti Nam phủ? A Sĩ Hành và Dữu Khánh đều là trong lòng âm thầm chấn động, đều biết đó là thế lực không phải tầm thường.
Đồn đãi trước đây trong thế gian này có một số tiên nhân cư trú, về sau không biết vì nguyên nhân gì mà đều biến mất, có lời nói là quay trở về tiên giới, từ đó tiên ảnh vô tung không còn có người gặp qua. Nghe nói động phủ mà tiên nhân cư trú vẫn còn tồn tại, còn có người đi lầm vào trong đó mà nhận được vận may. Đối với một số người mà nói, họ không thiếu vinh hoa phú quý, thiếu chính là tuổi thọ, cái gì cũng không bằng tiên đan thần dược có thể kéo dài tính mạng, nhất là đối với đế vương mà nói, điều đó có sức mê hoặc lực lớn phải biết.
Vì tìm được tiên gia động phủ, vì loại bỏ trong nội bộ triều đình quấy nhiễu, hoàng đế đặc biệt thành lập một thế lực chuyên tổ chức tìm kiếm, chính là “Ti Nam phủ” này.
Ti Nam phủ không chỉ hội tụ người tài ba dị sĩ, càng trọng yếu chính là đang vì hoàng đế cầu trường sinh, mặc dù độc lập tại bên ngoài triều đình, nhưng quyền thế lại dần dần to lớn, nói là quyền thế ngập trời cũng không quá đáng.
Nói đến Ti Nam phủ, Dữu Khánh nhịn không được nhìn nhìn phản ứng của A Sĩ Hành, phụ thân của người bạn nối khố này hẳn phải là từng cùng Ti Nam phủ có giao tình rất sâu.
Hắn cũng là tại ba tháng trước, khi sư phụ lâm chung truyền chức cho hắn thì mới nói cho hắn biết một ít bí ẩn, mới biết được phụ thân A Tiết Chương của A Sĩ Hành, chính là lão nhân ở trong thôn trường kỳ ngồi trên xe đẩy, đã tạ thế kia còn có lai lịch khác.
Triều đình lục bộ, phía dưới Công bộ có bốn tổ chức, Ngu bộ chính là do A Tiết Chương quản lý, phụ thân của A Sĩ Hành chính là Lang trung của Ngu bộ.
Quản lý Ngu bộ, không phải chuyện đùa, lực ảnh hưởng vượt quá các bậc quan giai.
Tìm kiếm tiên gia di tích tránh không được phải thường xuyên đi sâu vào trong thâm sơn rừng già, mà nếu bàn về Công sơn chi thuật, trong toàn bộ triều đình trên dưới không người nào có thể am hiểu bằng Ngu bộ. Khi Triều đình xây dựng rầm rộ hoặc là Công bộ muốn xây dựng cái gì, các loại nguyên liệu cần thiết như gỗ đá hay các loại nguyên liệu lấy từ núi rừng từ trước đến nay đều do Ngu bộ chuẩn bị.
Trường kỳ tiếp xúc với sơn lâm, lâu ngày tự nhiên liền tinh thông Công Sơn chi thuật.
Phối hợp với Ti Nam phủ để tìm kiếm tiên gia di tích tự nhiên cũng trở thành trách nhiệm của Ngu bộ.
Là người tham gia trọng yếu được Hoàng đế trong lòng yêu thích, lại gần gũi với Ti Nam phủ có quyền thế ngập trời, nghĩ cũng có thể biết năm đó A Tiết Chương là nhân vật cỡ nào.
Mà Linh Lung quan cũng là tại thời kì đó nhận được đại ân từ A Tiết Chương, bởi vậy mới có giao tình giữa hai bên sau này.