Chương 2: Ở tạm
Có điều, Dữu Khánh không cho rằng A Sĩ Hành có thể đồng ý trì hoãn.
Hắn là đã nhìn thấy A Tiết Chương dùng đòn gậy giáo dục nhi tử, ngay từ nhỏ đã bức nhi tử lập chí con đường làm quan, hi vọng nhi tử có thể trở lại triều đình xoay chuyển càn khôn, hoàn thành chí nguyện mà ông ấy chưa hoàn thành được, vì thiên hạ vì muôn sinh linh.
Nói trắng ra, chính là trong thời gian chấp chưởng Ngu bộ thì tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là hao tài tốn của, không hi vọng hoàng đế vì việc trường sinh hư vô phiêu miểu kia mà tiêu hao tinh lực, hi vọng hoàng đế chuyên tâm vào chính sự, thương cảm xót xa cho dân chúng bách tính Cẩm quốc lầm than.
A Tiết Chương chính là bởi vì việc này mà rơi vào một kết cục không có gì tốt, kết quả biết rõ không thể làm còn muốn cho nhi tử tiếp tục. Đối với việc này, Dữu Khánh là nghĩ không rõ, nhưng biết chí hướng của A Sĩ Hành đã thành hình, việc muốn làm vốn chính là một chuyện khó khăn, sẽ không dễ dàng khuất phục hay thay đổi.
A Sĩ Hành cũng chỉ là nhàn nhạt a một tiếng, không thể hiện ra ngoài quá nhiều phản ứng, hỏi ngược lại: “Bản huyện có ba người ghi danh, hai vị kia nhưng có hoãn lại không?”
Tại đợt thi Hương lần này, bản huyện chỉ có một mình y trúng tuyển, hai vị khác là trước đây trúng tuyển vào kinh đi thi nhưng thi rớt, không cam lòng buông bỏ, nhiều lần đi thi lại.
Bồ tiên sinh tựa hồ biết rõ ý tứ của y, lúc này khổ tâm khuyên nhủ: “Công tử, chuyện này không thể so sánh. Để tránh nhân tâm hoảng sợ, quan phủ cố ý phong tỏa tin tức, hai vị khác vốn là không biết tình hình. Hơn nữa, sự an nguy của công tử há là bọn hắn có thể so sánh?”
“Ngươi đã hiểu lầm ý của ta.” A Sĩ Hành xoay người bỏ đi, có vẻ tràn đầy tâm sự, đi lên đỉnh một ngọn núi, chắp tay nhìn cảnh núi non xa xa, “Năm đó, phụ thân năm đó bị đày rời kinh, trên đường đụng phải một đám sát thủ thần bí, mẫu thân, huynh trưởng, tỷ tỷ cùng với một đám gia phó và tùy tùng của ta đều gặp nạn, may mà phụ thân liều mạng ngăn cản một đao cho ta, ta mới nhặt được về một mạng. Bồ tiên sinh, sát thủ là ai?”
Nói đến việc này, trên mặt Bồ tiên sinh hiện lên hận ý, “Tám chín phần mười không thoát được liên quan với tên hôn quân kia!”
Ánh mắt A Sĩ Hành thâm trầm, “Hiển nhiên không thoát được có quan hệ tới hoàng đế, nhưng không phải hoàng đế làm. Hoàng đế đã động thủ, nếu như đã gánh chịu ác danh thì sẽ không cần phải lén lút. Nhìn từ tình huống thời gian rời kinh cùng địa điểm bị tập kích đến xem, sát thủ truy sát tất cả, không buông bỏ ngay cả gia phó và tùy tùng, rõ ràng là muốn che giấu trận chặn giết này, cho nên cũng không phải vì thù riêng, độc thủ phía sau màn hẳn phải là người nào đó trong triều.”
Dữu Khánh và Bồ tiên sinh đều có vẻ đăm chiêu, người sau tự hỏi: “Vậy sẽ là ai chứ?”
“Ta cũng muốn biết là ai. Lúc đó ta mới bốn tuổi, còn vô tri, một số tình huống đều là sau này nghe phụ thân kể lại. Ta biết được có hạn, ngay cả việc năm đó phụ thân có qua lại, có ân oán với người nào cũng không rõ ràng lắm, ta cũng không thể nào phán đoán được độc thủ phía sau màn là ai.” A Sĩ Hành xoay người lại, đề tài câu chuyện trở lại vấn đề lúc trước, “Bồ tiên sinh, thí sinh các khóa là người dự thi nhiều hay là số người bởi vì bất ngờ phải dừng lại nhiều?”
Bồ tiên sinh chần chừ nói: “Tự nhiên là dự thi. Đối với đại đa số người mà nói, gian khổ học tập không dễ, chỉ cần thi đậu cử nhân, dù cho biết rõ mình đi thi khó đạt, chỉ cần có điều kiện vẫn là nhịn không được liền từng khóa từng khóa chạy đi thử vận khí. Chỉ cần là thí sinh có tên trong danh sách, người không đi thi cực ít. Công tử chẳng lẽ là để ý mặt mũi?”
“Xùy!” Ở một bên, Dữu Khánh chợt cười nhạo một tiếng, kỳ quái nói: “Ngay chính bản thân cũng đã nói rõ rõ ràng ràng rồi, là quá nổi bật!”
A Sĩ Hành lườm hắn một cái, rõ ràng đang trách hắn lắm miệng.
Dữu Khánh hiểu biết ý của y, khẽ hừ mấy tiếng, khóe miệng nhếch nhếch rồi ngậm miệng, A Sĩ Hành mới giải thích: “Bồ tiên sinh, người các khóa vào kinh thành đi thi rất đông đảo, không có người nào sẽ đi xem hết tên của toàn bộ thí sinh, huống chi cách lần chặn giết năm đó đã qua mười lăm năm.
Xen lẫn trong chúng thí sinh, sẽ không có người nào chú ý tới cái tên ‘A Sĩ Hành’ này, dù cho đem tên cha ta đặt vào trong đó cũng sẽ không khiến người chú ý.
Nếu là tên của ta xuất hiện trong danh sách số người ít ỏi bị lỡ kì thi thì càng dễ dàng khiến người nhìn thấy, rất dễ dàng làm cho cho người có tâm chú ý, đến lúc đó tình cảnh của ta chỉ sợ còn nguy hiểm hơn so với chuyện gặp phải yêu nghiệt. Bây giờ không biết tình hình độc thủ phía sau màn như thế nào, chuẩn bị ứng đối cho trường hợp xấu cũng không có hại gì.”
Nghe đến đây, Bồ tiên sinh xem như đã nghe hiểu rồi, cười khổ, “Cái lí do này của ngươi khiến ta không còn lời nào để nói. Chỉ là ta luôn luôn không rõ, công tử biết dùng tên thật dự thi sẽ dẫn đến nguy hiểm, vì sao phải kiên trì?”
A Sĩ Hành tránh mà không đáp, cười nói: “Yên tâm, Ti Nam phủ cũng là sĩ diện, nếu để cho một đám yêu nghiệt quấy phá triều đình phải xoay vòng thì đó mới là đại sự, như vậy thì uy danh Ti Nam phủ ở đâu? Mặt trên cũng sẽ không nhịn được. Việc này tất nhiên sẽ không lâu dài, tối thiểu Ti Nam phủ khẳng định sẽ tham gia hộ tống thí sinh, không sao cả.”
Biết rõ chuyện không thể kéo dài, tựa hồ lời nói cũng có chút đạo lý, cuối cùng Bồ tiên sinh phiền muộn thở dài, “Công tử là người có chủ kiến, chính là vì sợ không nghe khuyên bảo, sợ ngăn cản không được, cho nên ngay cả xe ngựa ta cũng đem đến rồi.” Quay đầu lại nhìn nhìn xe ngựa.
Sau đó, A Sĩ Hành và Dữu Khánh tự nhiên đi lên xe ngựa, cũng minh bạch dụng ý dùng xe ngựa, chính là tới đón người.
Sợ A Sĩ Hành ở ngoài lộ ra quá rõ dáng vẻ của thư sinh dự thi, sợ sẽ bị yêu nghiệt nhìn chăm chú, đi xe ngựa có mành che chắn.
Bồ tiên sinh đè thấp vành nón, tự mình vung roi điều khiển xe ngựa theo quan đạo, một đường nhằm phía thị trấn đi tới.
Bên trong thùng xe lung lay, Dữu Khánh kề sát vào bên tai A Sĩ Hành hỏi, “Người này là ai?”
A Sĩ Hành hơi trầm mặc, nhưng cuối cùng vẫn nói cho hắn biết, “Chưởng Lại phụ trách Lễ phòng trong Huyện nha.”
Chưởng lại Lễ phòng? Dữu Khánh thoáng ngẫm nghĩ, ngay lập tức liền trở nên vui vẻ, thì ra các Điển lại quản lý thi cử trong huyện này đều là người của vị này, hắn thật sự hoài nghi việc lúc trước A Sĩ Hành thông qua cuộc thi huyện có phải là có gian dối hay không.
Hắn cũng ý thức được, đây hiển nhiên không phải là người do A Sĩ Hành bố trí, mà do vị đã từng là Ngu bộ Lang trung kia sớm trải đường cho nhi tử.
Dữu Khánh âm thầm suy nghĩ, vì đưa nhi tử lên con đường làm quan, cũng không biết vị cựu Ngu bộ Lang trung trong âm thầm còn làm ra những bố trí gì.
Có xe ngựa, không đến nửa buổi chiều liền đến được thị trấn.
Xe ngựa không đi đến khu trung tâm tương đối náo nhiệt mà quẹo vào một khu vực vắng vẻ, dừng trước cổng một tòa tiểu trạch viện không thu hút, những căn nhà ở phụ cận giống như không có người ở, xung quanh có phần vắng lặng.
Hai vị hành khách xuống xe ngựa xong không có dừng lại bên ngoài mà rất nhanh tiến vào trong viện.
Địa điểm đặt chân đã được Bồ điển lại chuẩn bị từ trước, chính là để đảm bảo an toàn cho A Sĩ Hành, tận lực tránh cho người khác biết A Sĩ Hành tới rồi, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bồ điển lại cũng không thể một mực nán lại nơi này, đúng lúc tại khoảng trống tổ chức thí sinh vào kinh thành, đây là đại sự hiện nay, hắn vốn là người phụ trách mảng này trong huyện, chạy đi tiếp A Sĩ Hành đã tính là tranh thủ thời gian, sau khi hơi dặn dò một chút liền rời đi.
Đã có địa điểm đặt chân, trong nhà cũng đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, thức ăn thức uống thì được Bồ điển lại an bài người không biết tình hình đưa đến cổng, A Sĩ Hành không cần phải lộ diện, do Dữu Khánh lộ diện nhận lấy là được.
Thời gian nửa buổi chiều cứ vậy tùy tiện trôi qua.
Sau bữa cơm, màn đêm buông xuống.
Tắm rửa xong, thân thể A Sĩ Hành đã sạch sẽ, khoan khoái dễ chịu, một mình ngồi tĩnh lặng nơi bậc thang ngay cửa vào phòng khách, yên lặng ngước nhìn sao trời.
Chính lúc tâm tư đang ngổn ngang trăm mối, chợt mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm mát nhàn nhạt, thoang thoảng như có như không, gần như không thể nhận thấy, không biết là hương vị gì.
A Sĩ Hành nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong phòng bếp có ánh lửa, còn có một chút động tĩnh truyền ra, không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được là Dữu Khánh đang làm gì đó.
Liền đứng dậy đi tới, vừa vào phòng bếp lập tức nhìn thấy Dữu Khánh đang thổi lửa trước lò, trong nồi ùng ục vang nhẹ, không biết đang nấu cái gì, hiếu kỳ hỏi, “Ngươi đang làm gì vậy?”
Dữu Khánh qua loa đáp lại: “Tùy tiện làm chút đồ ăn.”
Tùy tiện? A Sĩ Hành không tin, vừa mới ăn xong cơm tối, trong nồi khẳng định có vấn đề, y đi thẳng tới cạnh nồi, mở nắp lên.
“Uy, ngươi làm gì?” Dữu Khánh đứng dậy khỏi cửa lò gào một câu, không kịp chặn.
Nắp nồi đã giở lên, hơi nước bốc lên, A Sĩ Hành đã ngửi thấy được nguồn gốc mùi hương, kỳ quái chính là, mùi hương tỏa ra cũng không nồng đậm, vẫn y nguyên là như có như không, mùi hương rất nội liễm. Thổi tan hơi nước, nhìn kỹ vào đồ vật trong nồi, giống như hạt gạo, lớn hơn phân nửa so với hạt gạo bình thường, hơi có cảm giác óng ánh trong sáng, giữa các hạt gạo đều có tử mang ẩn hàm mà không tan, rất linh động.
Dữu Khánh đi tới đoạt lấy nắp nồi, rầm, đậy nắp lại, “Đừng chộn rộn, trở về xem sách của ngươi đi.”
A Sĩ Hành lộ ra vẻ kinh ngạc khó có, “Thứ này chẳng lẽ chính là thứ được gọi là ‘Linh mễ’, mười lượng bạc mới có thể mua được một chút?”
Dữu Khánh khoanh tay trước ngực, “Đúng vậy, mở rộng ánh mắt rồi đi?”
Đã được xác nhận, A Sĩ Hành lại đưa tay mở ra nắp nồi ra, nhìn kỹ lần nữa, dáng vẻ thật sự đúng là rất muốn xem kỹ để mở rộng tầm mắt.
Trước đây ẩn cư sơn thôn, kiến thức không nhiều, về thứ này y chỉ mới nghe người ta nói tới và nhìn thấy qua hình vẽ tại trong thư tịch, đây là lần đầu tiên trông thấy vật thật.
Nghe nói loại gạo này vốn sinh trưởng tại trong động tiên của tiên gia, về sau có người đi lạc vào tiên gia di địa, thu thập được hạt giống mang đi ra ngoài, trải qua nhiều lần thử nghiệm mới trồng được.
Dùng gạo này để ăn tác dụng cũng thực sự phi phàm, người thường ăn một miếng liền đủ để no một bữa cơm, nếu như ăn đầy đủ một bữa cơm Linh mễ, sau đó dù cho một tháng không ăn, thân thể cũng sẽ không xuất hiện chuyện gì quá mức không khỏe.
Đối với người thường mà nói, vật này chỉ là thứ ăn chống đói, nhưng đối với người tu hành võ đạo thì càng có thể đầy đủ cảm nhận và lợi dụng đến hiệu dụng của nó, bởi vì trong đó ẩn chứa lượng lớn linh khí có thể trực tiếp thu vào trong cơ thể, trong tu hành có thể đạt được hiệu quả làm ít được nhiều.
Thế nhưng thứ này thật sự đắt đỏ, người thường căn bản không sử dụng nổi, cho dù với rất nhiều người tu hành, muốn bữa nào đều ăn no thì cũng chịu đựng không nổi.
Nghe nói thứ này tại thời điểm đầu được trồng trọt ra thì càng đắt, về sau dần dần ngày càng có nhiều người trồng được, trở thành nghề nghiệp có quy mô không nhỏ, có số lượng lớn hơn cung cấp ra nên giá cả mới hạ xuống.
Loại linh vật này cũng không phải bất cứ ai đều có thể gieo trồng, cần phải thu thập thiên địa linh khí để trồng trọt mới được, bởi vì nhu cầu mà tự nhiên phát triển ra một cái chức nghiệp, Linh Thực sư.
Đậy nắp nồi lại, A Sĩ Hành sách sách nói: “Thứ này đều có thể tùy tiện nấu ăn, ngươi bình thường còn không biết xấu hổ mà than nghèo?”
Dữu Khánh chỉ vào nắp nồi, phồng má trợn mắt nói: “Cũng chỉ có chút đó, còn chưa đủ chắc bụng một bữa. Còn là do sư phụ ta lưu lại sau khi đi về cõi tiên, một mực không nỡ ăn. Vốn là mang ở trên người đề phòng vạn nhất, việc này không phải là do ngươi và tên Điển Lại kia nói cái gì mà người của Ti Nam phủ có khả năng sẽ tham gia hộ tống, vạn nhất bị lục soát kiểm tra gì gì đó rồi phát hiện ra, lai lịch của ta thật đúng là không tiện giải thích, bây giờ lấy ra nấu ăn cho rồi, là để tránh tạo ra phức tạp.”
Mới nhìn qua xác thực cũng không có bao nhiêu Linh mễ, khóe miệng A Sĩ Hành nhếch lên nét cười, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, nhưng mà ném lại một câu nói, “Ta còn chưa từng nếm qua Linh mễ có mùi vị gì. Nấu xong gọi ta một tiếng.”
Dữu Khánh phất tay áo tiễn khách, một bộ lười để ý tới ngươi, lại ngồi trở lại trước mặt lò tiếp tục châm củi thêm lửa.
Khi trong nồi dần dần không còn âm thanh sôi ùng ục, ba lạng Linh mễ gần như đã tới thời điểm đun sôi, chán ngấy ngồi ở trước miệng lò, đang ôm đầu tựa ở vách tường, Dữu Khánh chợt giống như bị kim đâm, đột nhiên hé mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm hơi nước bốc lên trên bếp.