Chương 106: Tủ âm tường
“Ách…”
Dữu Khánh nghe nói như thế thì tay cứng đờ, không dám dễ dàng hạ bút rồi.
Hắn chỉ là một quan cửu phẩm tép riu, cách ngũ phẩm không khỏi kém quá xa, việc này xác thực không dễ kí, sẽ không phải là đào hố chờ mình đi?
Lâm Thành Đạo dở khóc dở cười nói: “Ân Cát Chân ơi là Ân Cát Chân, thật cố chấp không biết linh hoạt, Thám Hoa lang là người nào? Là Giáo thư lang bên cạnh Trung Thừa đại nhân, là giúp Trung Thừa đại nhân đi làm việc, hắn tới khẳng định là vì giúp Trung Thừa đại nhân, không lẽ còn cần Trung Thừa đại nhân làm chút việc nhỏ cũng phải tự mình đến đây hay sao?”
Dứt lời lại hỏi Dữu Khánh, “Có phải là Trung Thừa đại nhân mở miệng dặn dò ngươi tới đây không?”
“Cái này…” Dữu Khánh có phần do dự, không biết ngày đầu tiên vừa mới tới báo danh đã giả mượn tên tuổi của Trung Thừa đại nhân có thích hợp hay không, cho dù hắn nhất quán gan lớn, nhưng lúc này rõ ràng trợn mắt nói dối vẫn có chút lo lắng, then chốt là mới đến, chưa rõ sâu cạn, lo lắng có hố.
Nào ngờ Lâm Thành Đạo vẫn dũng cảm như trước, “Ai, không sao, xem như là Trung Thừa đại nhân dặn dò là được.”
“A?” Ân Cát Chân chấn kinh rồi.
Dữu Khánh vẻ mặt đặc sắc nhìn Lâm Thành Đạo, “Ách… Đại nhân, việc này sợ là không thích hợp đi?”
Lâm Thành Đạo: “Không có gì không thích hợp, ta bị ghẻ lạnh mông ngồi tại nơi này mấy năm rồi, rất rõ ràng với việc nơi đây, có thích hợp hay không ta còn không biết được sao? Ngươi chỉ cần kí tên của ngươi là được, cứ ghi vào sổ là ‘Vào kho kiểm tra’, dù cho có người mở ra, nhìn thấy tên của ngươi cũng sẽ không nói gì.”
“Thật sự được không?” Dữu Khánh hỏi xác nhận, hắn rất muốn đi vào tìm thứ mình cần.
Lâm Thành Đạo: “Yên tâm đi, ta lừa ngươi không phải chính là lừa chính ta sao? Là ta bảo ngươi đi vào, ngươi mới tới lại không hiểu quy củ, có việc cũng là ta không may trước.”
Lý đúng là như vậy, Dữu Khánh lập tức thoải mái, dù sao cũng sẽ không ngây người tại Ngự Sử đài này quá lâu, lập tức ký tên.
Đợi hắn đặt bút xuống, đứng ở bên cạnh nhìn xem, Lâm Thành Đạo còn sách sách hai tiếng, “Không hổ là Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm, chiêu thức hạ bút này quả thực xinh đẹp, vừa nhìn chính là có khổ công!”
Dữu Khánh cười ha hả, tại trên điểm này, hắn rất có tự tin, giống như tiểu sư thúc đã nói, đó là bị sư phụ hắn bức ra, người muốn kế thừa Chưởng môn Linh Lung quan, chữ không tốt chính là toàn bộ Linh Lung quan mất mặt.
“Ân Cát Chân, ngươi tại đây trông chừng, ta bồi Thám Hoa lang vào xem.” Lâm Thành Đạo dặn dò Ân Cát Chân một câu, rồi đưa tay mời Dữu Khánh cùng đi vào bên trong.
Ân Cát Chân sững sờ tại chỗ, không nghĩ tới mới ngày đầu tiên tới báo danh, mình đã phải trải qua một lần làm việc thiên vị, làm rối kỉ cương.
Trong lòng gã có sự cương trực của người trẻ tuổi, có ý nghĩ tố cáo, nhưng lý trí lợi kỷ lại nói cho bản thân mình, vừa mới tiến vào Ngự Sử đài đã đi tố cáo người mà đích thân Trung Thừa đại nhân chỉ định cần, sau này sợ rằng rất khó lăn lộn tại Ngự Sử đài…
“Chỉ một mình ngài trực ban?”
“Không phải còn có Ân Cát Chân sao? Ha hả, vốn có ba người, có người cảm thấy ta tại nơi đây quá thoải mái, liền mượn dùng hai người khác rồi, có việc thì để người trở về, không có việc gì thì chỉ có mình ta.”
“Nga, thanh tịnh, đây là một nơi thanh tịnh.”
Hai người vừa đi vào bên trong vừa nói chuyện, Lâm Thành Đạo lấy chìa khóa nhà kho ra, mở cơ quan khóa cửa, rồi chỉ hé cửa ra một cái khe đủ rộng cho một người, sau đó y lách vào trước, sau đó, trong nhà kho tối như mực đột nhiên bùng sáng lên.
Từng luồng ánh sáng phản chiếu, chiếu sáng bên trong, Lâm Thành Đạo điều chỉnh cơ quan chiếu sáng kho chứa, thu gom ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào bên trong.
Từ bên trong y gọi ra một câu, “Thám Hoa lang, vào đi.”
Lúc này Dữu Khánh mới lách qua khe cửa tiến vào, phóng mắt nhìn, thấy đây là một cái nhà kho hình chữ nhật, diện tích xấp xỉ khoảng hai trăm trượng vuông, một nửa trong lòng đất, một nửa trên mặt đất, ở trên cao, chồng chất từng hàng văn quyển.
“Không thể để chuột tiến vào.” Lâm Thành Đạo đóng cửa, xoay người dẫn Dữu Khánh đi xuống bậc cấp, phất tay chỉ vào một đống lớn bày ở trước mắt, giới thiệu, “Nhìn có vẻ không ít, thực ra đã được tích lũy qua sáu trăm năm khai quốc. Văn quyển được Ngự Sử đài sắp xếp lưu trữ đều ở tại đây, trong đó cũng có tuân theo chỉ dụ tiêu hủy đi một ít thứ. Không biết Thám Hoa lang muốn tìm thứ gì, có một số Văn quyển khác cấp bậc cao được chứa đựng trong các rương đặc chế, ta cũng không có chìa khóa mở rương.”
Dữu Khánh còn muốn tùy tiện tìm xem, nhưng nhìn quy mô trước mắt, nếu không nói ra mình muốn tìm thứ gì, dựa vào tự mình mày mò lục tìm e rằng không biết phải tìm tới khi nào, lập tức hỏi: “Có các loại như đơn xin từ chức hay không?”
Lâm Thành Đạo hơi sửng sốt, “Đơn xin từ chức? Ngươi tìm thứ này làm gì?”
Dữu Khánh hàm hồ chọn lời nói: “Kiểm một số thứ.”
Hai người đã đi xuống bậc cấp, Lâm Thành Đạo dừng bước trầm ngâm nói: “Có là có, hình như không nhiều, dù sao cũng không có bao nhiêu người đi từ quan, để ta suy nghĩ ở đâu.” Nhìn chằm chằm bên trái suy nghĩ một chút, lại nhìn chằm chằm bên phải suy nghĩ một chút.
Dữu Khánh không quấy rầy y, đứng yên ở bên cạnh, cho y chậm rãi suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Lâm Thành Đạo mới chần chừ nói: “Hẳn là nằm ở khu vực phân loại quan viên cáo lão. Đi, đi xem.” Y phất tay kêu gọi.
Nghe nói là xem nội dung không phân loại mật, y càng thêm thoải mái.
Đi qua từng hàng tủ đứng, mãi cho đến một khu vực trong góc cuối nhất, Lâm Thành Đạo mới tìm được một cái rương, lấy xuống, thổi thổi bụi ở bên trên, xốc nắp đậy không có khóa lên, lộ ra một đống văn thiếp, rồi lục lọi tìm kiếm trong đó.
Dữu Khánh đứng chờ ở bên cạnh, hắn theo thói quen đưa mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, rồi ánh mắt chợt dừng lại, hắn nhìn thấy trên vách đá ở góc cạnh dài có khảm một cái tủ âm tường, kiểu dáng cửa tủ rất xưa cũ, nghiễm nhiên khác hẳn với những vật tồn giữ khác.
“Tìm được rồi.” Lâm Thành Đạo kêu lên, kéo sự chú ý của hắn trở lại, nhìn thấy Lâm Thành Đạo đem ra một chồng tấm thiếp, hơi kiểm kê rồi nói cho hắn biết, “Khai quốc sáu trăm năm, Ngự Sử đài từ quan tổng cộng cũng chỉ ba mươi mấy người, không biết Thám Hoa lang muốn tra vị nào, ta tìm giúp ngươi?”
“Không cần, để tự ta tìm, ta lật xem một chút.” Dữu Khánh nhận lấy chồng thiếp, đặt ở trên mặt đất, rồi ngồi xổm xuống lật ra kiểm tra từng phần từng phần.
Lâm Thành Đạo cũng không quấy rầy, im lặng chờ đợi ở một bên, chỉ là cảm thấy kỳ quái, trong lòng quả thực có chút hoang mang, đây là lần đầu tiên trông thấy có người lật xem thứ này, vị này chạy tới đây nhìn xem thứ này làm gì, sẽ không phải là cũng muốn từ quan a?
Nghĩ lại, y cảm thấy ý nghĩ này của mình thực buồn cười, người ta mới bước một chân vào triều đình, phía sau rõ ràng có quan hệ nâng đỡ, chính là thời điểm tiền đồ vô lượng, lại không bị bất cứ đả kích gì, đang rất tốt làm sao có khả năng từ quan, trái lại loại người ăn không ngồi chờ như mình càng có khả năng đó hơn.
Dữu Khánh cũng không nhìn xem quá nhiều, sau khi xem năm sáu phần, đại khái đã nắm được cách thức của đơn xin từ chức, trong lòng hắn liền có nắm chắc rồi, nội dung cụ thể còn cần tự mình viết ra, nội dung tự sự này hắn vẫn là có thể viết được, không cần phải sao chép, then chốt là nguyên nhân người khác từ chức mỗi người đều không giống nhau, trích dẫn cũng không thích hợp, chỉ có thể là tự mình biên ra.
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Dữu Khánh xếp chồng đống hồ sơ lại, rồi chính tay trả lại.
Lâm Thành Đạo nhận lấy, kinh ngạc, “Như vậy đã xem xong rồi?”
Dữu Khánh gật đầu.
Nếu là như thế, Lâm Thành Đạo cũng không có gì hay để nói nhiều, y thả hồ sơ vào lại, dời rương về chỗ cũ.
Khi hai người đang định rời đi, Dữu Khánh vẫn còn ấn tượng đối với chiếc tủ âm trên tường kia, loại ánh mắt thoáng nhìn thấy này có khi thật sự là không thể nói tốt, đối với vật trong mật thất hắn cũng tương đối cảm thấy hứng thú, bình thường những đồ vật được cất chứa đặc biệt đều tương đối đáng giá a?
Hắn nhịn không được chỉ tới chiếc tủ, hỏi một câu, “Trương đại nhân, tủ âm tường khảm tại trên tường đó là gì vậy, tại sao có cảm giác không phù hợp với những đồ vật khác cất chứa trong này?”
“Cái đó a?” Lâm Thành Đạo nở nụ cười, xoay người đi tới, thổi thổi bụi trên cửa tủ, một ngón tay khẩy ra móc khóa kim loại, tùy tùy tiện tiện liền mở cửa tủ ra, rồi đưa tay mời Dữu Khánh tới đây xem xét.
Dữu Khánh vốn rất hiếu kỳ, tự nhiên muốn nhìn xem bên trong là thứ gì, hắn tới gần nhìn xem, phát hiện bên trong chia làm ba tầng, đặt trong đó đều là một ít đồ dùng sinh hoạt thông thường, như y phục, giày, lược còn có bát đũa, thoạt nhìn đều tương đối xưa cũ.
Sau khi xem liền không khỏi kinh ngạc, “Trong kho hồ sơ của Ngự Sử đài tại sao lại tồn giữ mấy thứ này?”
Lâm Thành Đạo hỏi ngược lại, “Ngươi đoán xem mấy thứ này là của người nào?”
Dữu Khánh hơi quan sát đồ vật trước mặt, những thứ này hình như đều rất được chú trọng, không giống đồ dùng của người thường, ánh mắt hắn chợt dừng lại, phát hiện thấy một kiện xiêm y hình như là của hoạn quan, lập tức chỉ vào hỏi: “Chẳng lẽ là trong cung?”
Lâm Thành Đạo: “Hảo nhãn lực, không sai, chính là thái giám trong cung, nhưng mà thái giám này không phải đơn giản, chính là nhân vật của gần sáu trăm năm trước. Khi Thái tổ bản triều bộc lộ tài năng tại trong chúng cường, vượt mọi chông gai khai sáng ra Cẩm Quốc thì vị thái giám này đã đi theo ở bên cạnh, nghe nói về sau không được tân đế ưa thích, lại bởi vì chuyện gì đó mà bị Ngự Sử đài hạch tội, nên bị tân quân biếm đến Ngự Sử đài trông coi nhà kho.
Nghe nói nhà kho xây dựng bằng đá tảng này của Ngự Sử đài chính là do vị thái giám đó xây dựng khi còn sống, trải qua mưa gió năm trăm năm, nhiều lần tu sửa vẫn còn dùng bền. Hình như nói thái giám này là chết già tại Ngự Sử đài, nói là tại Ngự Sử đài trông coi nhà kho sáu mươi năm, cũng không biết là tới từ bao nhiêu tuổi. Nói chung, sau khi tân quân đời thứ hai biếm ông ta tới đây thì chưa từng xen vào, đến khi nhị đại quy thiên, tam đại cũng không tiện vì một thái giám như vậy mà thay đổi ý chỉ tiên đế, nên cũng không quản tới.
Đồ vật của lão thái giám này sở dĩ được di lưu đến nay là bởi vì khi ông ta xuất cung thì không có đem theo đồ vật gì khác tới đây, có thể để hắn tùy thân mang theo dường như đều là đồ vật được Thái tổ ban cho. Vậy ngươi nói thử xem phải làm gì với mấy thứ này bây giờ, căn bản đều là đồ dùng hàng ngày không đáng tiền, nhưng dù sao cũng là vật được Thái tổ ban cho, không tiện làm dơ bẩn, cũng không tiện ném đi, lại không tiện chiếm làm của mình, vì vậy liền một mực đặt tại nơi đây. Đạo lý mọi người đều hiểu, đồ vật không tiện xử lý liền dứt khoát không đụng tới, nếu không dễ dàng bị chụp mũ.”
“A, thì ra là thế.” Ánh mắt Dữu Khánh lại lần nữa quét lui quét tới đống đồ đặt ở đó, phát hiện thấy có một quyển trục không giống đồ dùng hàng ngày, vấn đề là trên quyển trục nhìn không thấy có cảm giác cổ xưa như những vật khác, liền đưa tay cầm lấy.
Lâm Thành Đạo: “Thứ này không phải được ngự ban, tục truyền đây là một bức trường thiên tranh chữ do chính lão thái giám vẽ, là dùng loại giấy Thiền Dực trong cung, bảo tồn được lâu dài. Người cũng đã chết rồi, đồ vật còn lưu lại, nhiều thêm một kiện cũng không có người muốn rước lấy xúi quẩy, nên cứ như thế một mực đặt tại đây.”
Dữu Khánh thổi thổi bụi ở bên trên, mở quyển trục ra xem, đập vào mắt liền là hai chữ lớn: Phong Trần!
Có ý gì?
Hắn kéo mở ra thêm một chút nhìn tiếp, tiếp tục mở ra đoạn sau nhìn xem, hắn liền ngây ngẩn cả người, mặt trên vẽ tiểu nhân cầm kiếm, còn có chữ viết chú giải.
Thứ này đúng là loại hắn vừa xem liền hiểu.
Hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhìn kỹ hơn chút, không sai, hắn lập tức quay đầu hỏi Lâm Thành Đạo, “Thứ này ngươi đã xem qua chưa?”
Lâm Thành Đạo: “Tự nhiên đã xem qua, khi nhận bàn giao với người quản lý trước, ta cũng ngạc nhiên về cái tủ âm tường này, hỏi là chuyện gì, về sau rảnh rỗi cũng mở ra nhìn xem.”
Dữu Khánh hỏi tiếp: “Những gì viết trên bức họa này, ngươi không cảm thấy giống như là võ kỹ hay sao?”
Lâm Thành Đạo ha ha cười nói: “Một lão thái giám thì có thể có võ kỹ cao siêu gì, đơn giản là vẽ một ít thứ cường thân kiện thể. Thứ để cho thái giám cường thân kiện thể, đường đường nam nhi ai còn có thể đi nghiền ngẫm học theo hay sao, truyền ra chẳng phải trở thành trò cười cho người trong nghề!”
“…” Dữu Khánh không nói nên lời, nhìn nhiều hơn, càng xem trong lòng càng lẩm bẩm, đây là khi dễ lão tử đọc sách ít sao? Thứ này nào phải là thứ cường thân kiện thể gì, đây rõ ràng chính là một bộ kiếm quyết a.