Chương 108: Chân gia hỏa
“Ôi, Sĩ Hành, tại sao về trễ như thế, mệt rồi hả?”
Dữu Khánh vừa bước một chân vào Đông Viện, liền trông thấy Văn Giản Tuệ vội vàng đứng dậy đi đến, vẻ mặt bà ta có thể nói là rất ân cần, cũng thật sự đã đợi khá lâu rồi.
Dữu Khánh có phần bất ngờ với việc bà ta chờ ở chỗ này, lập tức chắp tay hành lễ, “Cũng tạm, không mệt.”
Văn Giản Tuệ đằng hắng phủ nhận, “Trời còn chưa sáng đã đi ra ngoài, vòng vòng vèo vèo làm việc đến bầu trời tối đen mới về, làm sao có khả năng không mệt.” Quay đầu lại lập tức nói với nha hoàn đi theo hai bên: “Còn ngây ra đó làm gì? Không thấy cô gia mệt nhọc cả một ngày sao? Nhanh đi thúc giục người nấu nước nóng, thúc giục người hâm cơm đi!”
Hai nha hoàn lập tức vâng dạ xách váy chạy đi.
Dữu Khánh muốn nói lại thôi, được rồi, hỏi: “Thẩm thẩm phải chăng có việc?”
Văn Giản Tuệ làm gì có chuyện gì, việc của bà ta đều tại trên miệng, đem tâm tình mình cho rằng là thật, chính bản thân mình cảm thấy vừa bận vừa mệt mà thôi, than thở: “Không có gì, chỉ là tới đây nhìn xem một chút, nếu như ta không quan tâm một chút, đám hạ nhân này làm gì đều làm không tốt. Cha mẹ ngươi cũng không còn, ta chính là mẹ ngươi, ít nhất từ nay về sau sẽ không khác gì với mẹ của ngươi, ngươi cần sống tốt, ta không quan tâm thì ai quan tâm chứ?”
“A…” Dữu Khánh không lời chống đỡ, chỉ có thể chắp tay biểu thị cảm tạ.
Sau đó liền nghe một hồi lải nhải bùm bùm ầm ầm, Dữu Khánh nghĩ tới việc sắp phải có lỗi với toàn nhà người ta, nên ngoan ngoãn đứng tại đó nghe, trong lòng phiền muộn, không biết đám lão nương này lúc nào mới có thể yên tĩnh, phát hiện lúc này còn mệt hơn cả một chuyến tiến cung.
Hắn ngóng trông đối phương sớm rời đi một chút, Văn Giản Tuệ thì không, nước nóng tới nơi, còn tự mình chỉ huy nha hoàn hầu hạ rửa tay rửa mặt các loại, chỉ còn kém tự mình nhúng tay vào, sau cùng lại nhìn chằm chằm Dữu Khánh dùng cơm, bảo ăn cái này nhiều một chút, ăn thứ kia nhiều một chút.
Lải nhải mãi một câu, nói người một nhà tụ tập ăn chung với nhau mới thật tốt.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc nữ nhân này rời đi, Dữu Khánh vừa quay đầu lại liền nằm ở trên bàn…
Trở lại chính sảnh nội trạch, nhìn trên bàn chất đầy hộp lễ, mặt Văn Giản Tuệ tươi cười nở hoa, cầm lấy tấm lễ thiếp kèm theo này nhìn xem, lại cầm lấy tấm kia nhìn xem, rất hài lòng.
Văn Nhược Vị ở một bên sôi nổi, kêu mở ra xem, đột nhiên tới nhiều lễ vật như vậy, tay đã sớm ngứa, nếu không phải sợ cọp mẹ phát uy, nàng ta đã sớm động thủ.
Một hồi sau, Chung Túc từ bên ngoài trở về.
Sau khi Dữu Khánh trở về, Lý quản gia tới đây thông báo một tiếng, ông ta mới chính thức đứng dậy đi ra gặp khách nhân xếp hàng bên ngoài, mượn danh nghĩa ‘A Sĩ Hành’ cự khách, lời nói rất toàn vẹn, tận lực không đắc tội người, nói chung chính là mời mọi người trở về, lễ là sẽ không thu.
Người bên ngoài vì sao lấy các loại cớ tặng lễ, ông ta tự nhiên rõ ràng, bên này cũng đã nhận được tin tức, cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới ‘A Sĩ Hành’ vừa đến Ngự Sử đài liền có thể được Trung Thừa đại nhân chỉ định làm người bên cạnh, thật đúng là khiến bên này vô cùng mừng rỡ.
Ông ta tự nhiên hiểu rõ, chỉ là một quan cửu phẩm tép riu làm gì đáng giá nhiều người tặng lễ như vậy, người ta muốn tặng chính là vị Trung Thừa đại nhân kia, thế nhưng không có tư cách leo lên, cho nên mới nhằm vào người bên cạnh Trung Thừa đại nhân mà thôi.
Một chân bước vào chính sảnh, Chung Túc ngây ngẩn cả người, nhìn hộp lễ xếp đầy bàn ngây ngẩn cả người.
Văn Giản Tuệ nhìn lại, cười ha hả nói: “Đã về rồi, đã đuổi hết người đi rồi sao?”
Nụ cười thực sự phát ra từ đáy lòng, Chung phủ đã lúc nào có được cảnh tượng sắp hàng đội tặng lễ này, chưa bao giờ có, Chung gia tuy rằng là nhà phú quý, nhưng ngoại nhân cũng không cần phải làm như vậy với Chung gia, hôm nay một bộ mặt hoàn toàn mới, tính là nở mày nở mặt, mở rộng tầm mắt.
Trên gương mặt đặc biệt có vinh quang, phá lệ hài lòng.
Chung Túc không đáp lời bà ta, chỉ vào đống lễ vật, hỏi, “Bà làm cái gì vậy? Từ đâu tới?”
Văn Giản Tuệ: “Ui, ta biết rõ cái gì có thể thu, cái gì không thể thu, ông yên tâm, không phải của những kẻ bên ngoài đưa tặng, đây đều là một chút hạ lễ của đám tỷ muội ta thường qua lại tặng cho!”
Nguyên nhân chính là do đám tỷ muội thường qua lại kia tặng cho nên bà ta mới hài lòng, cảm nhận được mọi người đã bắt đầu nịnh nọt mình, một số người trước đây nhìn mình không vừa mắt cũng đã hạ thấp phong thái, người con rể này đem tới cho mình thể diện quá lớn đi, lúc này chỉ mới vừa bước một chân vào quan trường thôi a, suy nghĩ tới tương lai, tâm tình bà ta trở nên rất tốt.
Sắc mặt Chung Túc lập tức trầm xuống, “Bà đang lừa gạt quỷ hay là đang lừa gạt bản thân? Trong lòng bà thật sự không có giới hạn sao? Ta nói cho bà biết, có một số người tặng lễ là kết thân, có một số người tặng lễ thì không có hảo tâm. Bà tin hay không, hôm nay bà nhận lễ này của người ta, ngày mai tên của ‘A Sĩ Hành’ liền có khả năng bị người lôi ra nói tại trong triều đường, bà đã quên hắn là từ Trạng Nguyên bị biếm thành Thám Hoa sao? Bà không biết chuyện của cha hắn vẫn còn bị người nhớ đến sao? Người ta đang lo tìm không được nơi nào để hạ thủ, bà trái lại rất tốt, chủ động tặng cho người ta một cái nhược điểm! Bình thường là để bà thiếu quần áo y phục hay là để bà thiếu tiền tiêu sài, bà còn thiếu chút đồ có thể gây hại cho con rể này hay sao?”
Văn Giản Tuệ thần tình cứng đờ, bị nói cho cười không nổi nữa.
Khóe miệng Văn Nhược Vị giật giật, lặng lẽ lui về phía sau, cũng không dám nhấc lên mở ra hộp lễ nữa rồi.
Liên quan đến chuyện của ‘A Sĩ Hành’, từ trước đến nay không có hé răng, từ trước đến nay luôn mồm là toàn bộ dựa vào cha mẹ làm chủ, lúc này khuôn mặt Chung Nhược Thần có vẻ sầu lo, lấy làm lo lắng cho phu quân tương lai, răng ngà cắn chặt môi, nhưng vẫn nhịn không được oán giận một câu, “Mẹ, những lễ này không thể thu.”
Chung Túc chỉ vào mũi Văn Giản Tuệ, cảnh cáo: “Trước đây những lễ này bà có thể tùy tiện thu, nhưng hiện tại không còn giống với trước đây. Bà nghe kỹ cho ta, của nhà ai đưa tới thì trả về nguyên vẹn cho nhà người đó, một kiện đều không thể sót, đêm nay phải trả về toàn bộ!”
Cuối cùng Văn Giản Tuệ mất hết sức lực, lẩm bẩm trong miệng, “Không cần ông nói, ta biết rõ phải làm thế nào.”
Đông Viện, nằm ở trên bàn, Dữu Khánh lấy chiếc chuông lớn cỡ quả Đậu Khấu ra, cầm ở trong tay lắc lắc rung động, nhẹ nhàng đứng đưa, ra sức đung đưa, chậm rãi đung đưa, nhanh chóng đứng đưa.
Đung đưa một hồi lâu cũng không có bất cứ phản ứng gì, hắn không thể không ngồi dậy thở dài, cất chuông đi.
Rất rõ ràng, tiểu sư thúc đã rời xa kinh thành rồi, đã chạy ra khỏi phạm vi cảnh giới Âm Tự quyết hiện tại có thể nghe được.
Không còn người để thương lượng, hắn xem như triệt để đoạn tuyệt ý nghĩ lưu kinh.
Kinh thành này ngay từ đầu hắn đã không dám nán lại, nơi này sóng to gió lớn hết sóng này đến gió khác, mỗi lần vỗ đập đều đúng vào nhược điểm của hắn, hắn thật sự ăn không tiêu.
Huống hồ đã sớm ước định xong kế hoạch với tiểu sư thúc, sau khi thụ quan lập tức từ quan rời đi, không có khả năng chờ đến nửa tháng sau gánh chịu chút tai vạ kia, nếu tiếp tục kéo dài, không lẽ chờ đến lúc thành hôn với lão bà của A Sĩ Hành sao?
Tâm ý đã quyết định, đứng dậy lôi cuốn tranh chữ trong tay áo ra, nhét vào trong người mình, giấu kỹ, sau đó bưng một chậu xương đi đến thư phòng.
Trong thư phòng đã được thắp đèn lên rồi, từ trên giá sách cầm lấy bình kim loại, lại xách ‘Đầu to’ ra ngoài, thuận tay ném vào trong chậu xương, để cho ‘Đầu To’ tự răng rắc răng rắc gặm ăn, mình thì ngồi ở trước án thư mài mực, nhớ lại những mẫu đơn xin từ chức hôm nay mình đã xem, suy nghĩ nên hạ bút như thế nào.
Chung phủ cũng không nha hoàn nào phục vụ hắn, sợ hắn và nha hoàn làm ra chuyện gì không hay, còn nếu bố trí nam phó thì Dữu Khánh cũng không cần, không gần người lạ, không muốn bị người quấy rầy mình tu luyện.
Sau khi trong đầu đã có định hình nội dung, hắn kéo giấy tới, dưới ánh đèn viết ra bản nháp, nhiều lần xóa xóa sửa sửa.
Đang viết, trong chậu xương vang lên mấy tiếng tích tích, là ‘Đầu To’ đang báo tin, thể hiện ăn no rồi.
Có một số việc sau nhiều lần lặp lại, ‘Đầu To’ đã biết sau khi mình ăn no thì phải làm gì.
Dữu Khánh nghe tiếng đứng dậy, xách ‘Đầu to’ với cái bụng căng tròn như trứng gà lên, đi ra cửa, đến bên cạnh ao, để cho ‘Đầu to’ chìm xuống nước đánh mấy rắm đầy khói đen thui, rồi mới lại xách ‘Đầu to’ lủng lẳng như quỷ treo cổ về thư phòng, ném vào trong chậu xương để ‘Đầu to’ tiếp tục ăn.
Ngồi trở lại sau án thư, tiếp tục mấy lần xóa và sửa vào bản nháp, Dữu Khánh mới thỏa mãn với đơn xin từ chức của mình, lúc này mới tìm tới một tấm thiếp trắng, mở ra chiếu theo bản nháp hoàn mỹ mà sao chép vào.
Hơ hơ dưới ánh đèn cho khô nét mực, xem xét đánh giá lại một lần nữa, hắn gật đầu thỏa mãn, khép lại đặt ở trên bàn, chờ ngày mai giao cho vị Bùi đại nhân kia.
Hoàn thành một cọc đại tâm sự, cuối cùng tâm trí hắn đã được thanh thản để tiếp tục thưởng thức đồ vật có vẻ rất tốt mà hôm nay mình lấy được từ Ngự Sử đài, cũng không có cách nào tiếp tục kìm nén không đi thưởng thức.
Lấy Quyển trục từ trong người ra, kéo mở ra nhìn, xem đến kết thúc kiếm quyết liền cuốn ngược trở lại, cuốn đến khúc đầu kiếm quyết, cầm tại trong tay bắt đầu nghiền ngẫm, vòng vòng bên trong thư phòng đi tới đi lui, xem hiểu được một đoạn liền kéo mở quyển trục ra thêm một chút.
Hôm nay đã có cơ sở xem qua một lần tại kho sách, hắn biết rõ lần này mình tiếp tục xem thì cần phải chú ý xem điểm gì.
Luyện kiếm quyết, trước luyện Cầm Long thủ, vì sao phải luyện trước? Kiếm quyết có nói: Tay có ý Cầm Long, mới có thể bắt được Thương Long.
Dữu Khánh vừa xem liền biết ý tứ trong đó, muốn cầm kiếm tranh phong, đầu tiên phải nắm chặt được kiếm.
Hắn đem mấy thức đầu tiên của Cầm Long thủ nghiền ngẫm xem kỹ, sau đó đặt quyển trục ở trên bàn, nhịn không được so sánh thủ thế bày ra, thử vận công, dựa theo nội dung chính yếu của nó mà hành khí trên tay, phát lực theo phương pháp của nó.
Kiếm quyết chính là kiếm quyết, không có nội công tương ứng, chỉ có chiêu thức và tâm pháp khống chế.
Vận công mấy lần, công lực vận chuyển tại trên hai tay luôn bị trắc trở, không đủ trôi chảy.
Nhưng hắn không có bỏ dở, sau khi liên tục lặp lại mấy chục lần, cuối cùng mới từ từ quen thuộc, công lực bắt đầu theo bí quyết của Cầm Long thủ súc lực thu phóng trên hai tay.
Trong chậu xương lại vang lên âm thanh tích tích, Dữu Khánh đành phải chuyển sự chú ý, lại xách ‘Đầu to’ với cái bụng căng tròn đi ra ngoài một chuyến.
Khi trở về, ngại bị ‘Đầu to’ khiến mình phân tâm, hắn không cho ‘Đầu to’ ăn nữa, trực tiếp ném nó trở về trong bình kim loại, giam lại.
Sau khi bớt lo, hắn lại bày ra trảo hình, lại lần nữa dựa theo tâm pháp Cầm Long thủ vận công phát lực, ở tại trong thư phòng lặp lui lặp tới nhiều lần tập luyện.
Một mực luyện đến khi xác nhận mình đã có thể tùy tâm thành thạo khống chế, cảm giác tay có phần ngứa, cảm thấy một mực chụp không khí rất không thỏa mãn, khi đi qua kệ tam giác ba chân ba tầng đặt chậu cây ở một bên thì nhịn không được hướng một chân trụ trong đó thuận tay chụp tới một trảo.
Một trảo nắm lại, đột nhiên dùng phương thức phát lực của Cầm Long thủ bỗng phát lực nắm chặt.
Rốp! Tại chỗ vang lên một tiếng nổ vang.
Chân kệ to bằng cổ tay lập tức nổ tung ngay tại vị trí bị nắm bắt, nổ tung ra một đám vụn gỗ.
Dữu Khánh sửng sốt, nhìn nhìn bàn tay mình mới chụp ra, có phần hoang mang.
Ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa, “Công tử, có chuyện gì vậy?”
Là hộ vệ của Chung phủ.
Dữu Khánh a một tiếng, “Không có việc gì.” Xoay người liền đi thu hồi quyển trục trên bàn.
Ầm! Lại là âm thanh va đập vang lên.
Hắn nhìn lại, chỉ thấy kệ tam giác cao cỡ một người kia đã lật úp, ba chậu cây to đặt trên đó rơi vỡ trên đất.
Cửa thư phòng bị đẩy mở ra, hộ vệ Chung phủ đã xông vào, không nhìn đống đồ vỡ tan nằm trên sàn mà rất nhanh quét mắt nhìn khắp các ngóc ngách bên trong thư phòng.
Dữu Khánh vội nói: “Không có việc gì, không cẩn thận làm đổ mà thôi.” Hắn đưa lưng về phía gã nhanh chóng đem quyển trục nhét vào trong tay áo.
Xác nhận không có việc gì, lại thêm Dữu Khánh mời bọn hắn đi ra ngoài, nói nơi đây ngày mai hãy bảo người tới thu dọn là được, hộ vệ Chung phủ đành phải lui xuống.
Đợi cho cửa thư phòng lại lần nữa đóng lại, Dữu Khánh lập tức đi đến bên cạnh kệ ba chân đổ ngã ra đất, đưa tay cầm lấy chân kệ, dùng cách vận công bình thường phát lực bóp chặt, đoạn chân kệ bị bóp mạnh chậm rãi vỡ ra thành mảnh vụn.
Dựa vào tu vi của hắn cũng có thể đem đoạn gỗ khô này bóp nát, cũng có thể tạo thành mảnh vụn, nhưng tuyệt đối không thể trong nháy mắt đem nó bóp nổ thành mảnh vụn, tu vi và công lực của hắn còn chưa thể bá đạo như vậy.
Hắn đưa tay móc ra quyển trục trong tay áo, lại kéo ra nhìn xem, hai mắt tỏa sáng kỳ dị, ngồi xồm tại đó lẩm bẩm, “Thái giám chết tiệt kia không có viết loạn, cái trò này dĩ nhiên là chân gia hỏa…”