Chương 109: Từ quan
Hắn trở nên vui vẻ, phấn khích, kích động!
Cũng không phải khi lấy được kiếm quyết từ kho lưu trữ của Ngự Sử đài thì hắn không tin nó là thật.
Hắn đã nhìn ra được thứ này khẳng định xuất từ tay người trong nghề, có một số câu chữ người thường sẽ không viết ra được, nhưng trong lòng khẳng định vẫn có nghi vấn.
Luôn cảm thấy có được quá dễ dàng.
Luôn cảm thấy làm sao có khả năng có chuyện tốt như vậy.
Luôn cảm thấy lão tử ngày đầu tiên đến Ngự Sử đài, lần đầu tiên đến kho sách làm sao có khả năng liền nhặt được bảo?
Luôn cảm thấy đồ vật đặt tại đó hơn năm trăm năm, đã biết bao nhiêu người xem qua, thật sự sẽ không có một người nào biết hàng sao? Có phải là mình suy nghĩ quá đẹp rồi hay không?
Cho dù là vừa rồi trong lúc đột nhiên bóp nổ chân kệ, cũng vẫn còn hoài nghi có phải là chân kệ quá mức mục nát rồi hay không.
Cho đến tận khi dùng phương thức vận công bình thường của phát lực thử bóp bể một chân kệ khác.
Thẳng đến khi đem hai bên so sánh với nhau, xác nhận cũng không phải bởi vì chân kệ mục nát, hắn mới phấn khích đến mức lông dựng thẳng lên!
Đã kiến thức được uy lực của kiếm quyết này.
Hắn chỉ vừa lấy được vào tay a, mới dùng tâm pháp của kiếm quyết Cầm Long thủ khống chế nội lực thử một lần, uy lực xuất thủ lại đột nhiên vọt tăng.
Tu vi vẫn là tu vi của chính bản thân mình, không cao hơn chút nào, chỉ là thay đổi phương thức phát lực mà thôi, cảnh giới tu vi Thượng Võ của hắn vậy mà lại phát huy ra được uy lực xuất thủ của cảnh giới Cao Võ, điều này thật quá trâu bò a!
Chỉ thử tu luyện trong chốc lát như thế, liền phát huy ra được thực lực siêu việt tu vi cảnh giới, thử hỏi hắn làm sao có thể không phấn khích!
Trong đầu đánh giá về kiếm quyết này, hắn vô thức đưa ra hai chữ: Bá đạo!
Chuyện cho tới bây giờ, hắn còn có thể có gì phải hoài nghi, không hề nghi ngờ, kiếm quyết này tuyệt đối là Chân gia hỏa.
Nếu như nói đây là đồ giả, nhưng có thể luyện ra được uy lực như thế, vậy thì hắn vẫn rất hài lòng.
Hài lòng vui vẻ đến mức nâng kiếm quyết lên “chụt, chụt” hung hăng hun mấy cái.
Ngày đầu tiên đến Ngự Sử đài đi dạo một vòng liền nhặt được thứ này, thiếu một chút khiến cho hắn vui đến điên luôn.
Vẫn là câu nói kia, loại công pháp tu hành tương tự loại này, các môn các phái tuyệt đối không ngoại truyền, lần này thật sự đã đụng đại vận mới nhặt được.
Với tâm trạng hiện tại, hắn đã không có cách nào an giấc, hắn cần phải ôm lấy nó cho đã nghiền rồi mới có thể bỏ xuống được, lại lần nữa cầm trên tay tại trong thư phòng tiếp tục nghiên cứu, cũng lấy thân thủ phối hợp phỏng theo để thử nghiệm, nghiên cứu, về sau ngại không gian thư phòng quá nhỏ, lại thêm một đống đồ vương vãi trên sàn làm vướng chân vướng tay, hắn liền rời khỏi thư phòng đổi một nơi khác.
Ngang nhiên tu luyện ở bên ngoài viện đương nhiên không được, mà toàn bộ Đông Viện cũng chỉ có chính sảnh có không gian lớn, hắn liền tiến vào chính sảnh, đóng cửa lại.
Nếu thật sự muốn luyện, ba mươi sáu thức Cầm Long thủ và Du Long quyết là cần phải phối hợp cùng luyện với nhau, không gian chính sảnh y nguyên không đủ, toàn bộ Chung phủ không phải là nơi để luyện thứ này, hắn chỉ đành luyện ý không luyện công.
Chính là vận khí phỏng theo tâm pháp, còn phương diện động tác thân, thủ thì về sau chậm rãi tập luyện, không thể thoải mái cảm giác một cách chân thật, thời điểm khoa tay múa chân đành phải tự nghiền ngẫm.
Đêm dài dần trôi, ngọn đèn nhiều lần được thắp sáng.
Chờ đến khi bấc đèn triệt để cháy hết không còn, Dữu Khánh mới phát hiện cửa sổ giấy đã hơi ửng sáng, hừng đông rồi, tỉnh tào lại liền nghe được tiếng gà gáy.
Nhìn thấy mình xem kiếm quyết trong tay đến phần cuối, hắn hơi kinh ngạc, chỉ mới đem cả thiên kiếm quyết nghiền ngẫm qua một lần mà thôi, vậy mà đã hừng đông rồi.
Im lặng suy nghĩ một chút, đại khái là bắt đầu từ giờ Hợi đêm qua, bất tri bất giác đã trôi qua năm canh giờ.
Hơi thu dọn một chút, lại đến giờ đi Ngự Sử đài rồi, không còn thời gian cho hắn tiếp tục nghiên cứu, lập tức tim nơi cất quyển trục, nhìn quanh nhìn quất không biết nên cất vào đâu mới an tâm, hắn cũng không muốn thứ này dễ dàng bị tiết lộ ra ngoài, lui một vạn bước mà nói, dù cho mình luyện không thành, phỏng chừng lấy ra bán cũng có thể bán được không ít tiền.
Về sau tìm được cái tráp, cất quyển trục vào đó, đem cả cái tráp nhét vào trong đài cát dành cho người đọc sách viết chữ luận đạo, vùi sâu tại phía dưới cát, sau đó xoa phẳng bề mặt.
Đi lui đi tới, đi vòng quanh đài cát hai vòng, xác nhận nhìn không ra manh mối gì, lúc này hắn mới yên tâm dừng lại.
Xoay người nhìn thấy kiếm treo trên vách tường, lại nhịn không được muốn thử xem cảm giác như thế nào, liền rút kiếm ra cầm trong tay, dùng tâm pháp Cầm Long thủ vận công nắm kiếm, sắt chính là sắt, dù cho nắm hơi chặt một chút, chuôi kiếm cũng không xuất hiện bất cứ dị thường gì, càng không thể xảy ra tình cảnh nổ tung.
Nhưng rõ ràng đã có một loại cảm giác khác.
Lực đạo cầm kiếm phát ra, giống như sức mạnh vọt tới, rời ra, phân chia, như rễ cây đại thụ, từng cái rễ cây đâm sâu vào trong cơ thể kiếm, không giống trước đây khi vận công rót vào, công lực liền sẽ phân tán nhồi vào cả cây kiếm.
Hắn không nghĩ tới dùng tâm pháp Cầm Long thủ vận công nắm kiếm lại xuất hiện loại hiện tượng kỳ dị này, khi phương thức phát lực khác nhau, nội lực vậy mà lại có thể tại trong thân kiếm tự nhiên hình thành trạng thái rễ.
Loại phương thức nắm kiếm này có thể giúp hắn rõ ràng cảm giác được kiếm và bản thân mình như khí mạch liên thông, mà không phải là loại cảm giác rót nội lực vào trong kiếm đề cưỡng ép khống chế cả thanh kiếm như trước đây.
Kiếm ở trong tay vung múa mấy cái, khua vẫy như vậy cũng không có dị thường gì.
Hắn chợt phất tay ném kiếm ra, lập tức cảm thấy bên trong thanh kiếm đã thoát tay vẫn có khí cơ tồn tại.
Kiếm đã rời khỏi tay, đã tách ra khỏi người, dùng tâm pháp Cầm Long thủ ngự kiếm thì vẫn có thể cảm nhận được mối liên hệ với kiếm. Hắn nhanh chóng thi triển Cầm Long thủ cách không một trảo, cổ tay quay vòng lại kéo về.
Kiếm bị ném đi, sắp cắm vào trong vách tường chợt chậm lại, hơi lơ lửng rồi bất chợt bắn ngược trở về.
Dữu Khánh nghiêng người một cái, tránh thoát mũi kiếm, chụp vào trước thân, hoành kiếm tại trước ngực.
Cách không chụp về, kiếm nằm yên tĩnh trong tay, nhưng nội lòng hắn lại dâng trào cảm xúc.
Hắn biết rất rõ, đây không phải là cách không nhiếp vật thông thường, kiểu cách không nhiếp vật ở gần thì hắn cũng biết.
Cảm nhận luồng khí cơ dẫn dắt kia khiến cho hắn thưởng thức được cảm giác cách không ngự kiếm trong truyền thuyết.
Hắn lại lần nữa cảm thán về sự không tầm thường của môn tâm pháp kiếm quyết này.
“Công tử!”
Bên ngoài truyền đến tiếng hạ nhân kêu gọi ầm ĩ.
Dữu Khánh lập tức tập trung lại tinh thần, kiếm trở vào bao, mở rộng cửa đi ra.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Rửa mặt ăn uống xong, tự nhiên phải đi Ngự Sử đài, tuy rằng còn trong thời gian học tập.
Hắn trước tiên quay lại thư phòng cầm lấy đơn xin từ chức đã viết sẵn tối hôm qua, nhét vào trong tay áo, rời đi, thư phòng tự nhiên sẽ có người thu dọn.
Trên đường lại gặp Chung Túc, ông ta dường như đang chờ hắn, hai người nói chuyện mấy câu rồi tách ra. Ngoài cổng Chung phủ đã có xe ngựa đưa đón chờ sẵn sàng.
Giống như Đại lão gia vậy, ngồi bên trong xe ngựa một đường đong đưa đi đến Ngự Sử đài.
Hắn xuống xe, vừa mới lộ diện liền gặp người quen, Lâm Thành Đạo kho văn thư phất tay đi tới, hai người đồng thời cười cười nói nói bước lên bậc cấp, tiến vào trong cổng Ngự Sử đài.
Sau khi chia tay, mỗi người đi làm việc của mình, Dữu Khánh đi thẳng tới phòng làm việc của Bùi Thanh Thành, kết quả không thấy người tai đó, hỏi người khác mới biết, giờ giấc xuất hiện tại đây của Trung Thừa đại nhân là không cố định, đầu tiên người ta phải đi thượng triều, trước tiên cần ứng phó xong hết sự vụ triều đình, thời gian còn lại mới có khả năng tới nơi này.
Hôm nay hắn cũng còn trong thời gian học tập, không cố định phải làm cái gì, chỉ vòng vòng chờ tại bên ngoài phòng làm việc của Trung Thừa đại nhân.
Sau đó không biết từ trong xó xỉnh nào đó nhặt lấy một cây chổi, tại đó quét dọn, bởi vì đồng liêu bắt chuyện nói hắn viết một chút thứ, hắn không muốn, nên tình nguyện làm việc này.
Cũng may, Trung Thừa đại nhân không để cho hắn đợi lâu.
Một thân tử bào khí vũ hiên ngang đi đến, nhìn thấy người quét dọn tại cửa vào, Bùi Thanh Thành nhướng mày, “Có người sắp xếp ngươi làm việc này à?”
Dữu Khánh vội giải thích, “Không có, ta tự nguyện.”
Bùi Thanh Thành có vẻ không tin, ánh mắt lạnh lẽo đảo khắp bốn phía căn phòng, nhưng cũng không nói thêm gì, sải bước tiến vào bên trong.
Dữu Khánh nhấc chổi ném đi, từ trong tay áo móc ra một tập vở nhỏ, rồi trực tiếp đi theo vào.
Tại trong phòng treo xong mũ mão, Bùi Thanh Thành ngồi xuống sau bàn, sau đó có người bưng trà ngon tới, cũng có một khay công văn được bưng tới.
Nhìn thấy trong lúc nhất thời người đến người đi, Dữu Khánh trước tiên kiên trì ở một bên chờ.
Lại là bưng trà lại là lật xem công văn các thứ, hai tay Bùi Thanh Thành có phần bận rộn, cũng không có thời gian liếc mắt nhìn Dữu Khánh đứng ở bên cạnh, nhìn thấy trên tay hắn cầm tấm thiếp, không biết tiểu tử này do do dự dự muốn làm gì.
Chờ cho những gì cần đưa tới đều đã đặt trên bàn, Bùi Thanh Thành phất tay ra hiệu cho những người khác lui xuống, cuối cùng mở miệng hỏi: “Ngươi có việc gì à?”
Dữu Khánh lúc này mới nhanh chóng tiến tới, hai tay đem đơn xin từ chức dâng lên.
Bùi Thanh Thành nhận vào tay, liếc nhìn hắn một chút rồi mới mở ra xem. Không xem rõ là thứ gì còn đỡ, vừa xem rõ liền lập tức đưa tay dụi dụi mắt để xem cho rõ, cho rằng đã nhìn lầm, sau khi xác nhận thực sự là đơn xin từ chức, lập tức hỏi: “Có ý gì?”
Dữu Khánh hơi khom người nói: “Từ quan!”
Bùi Thanh Thành: “Mới vừa thi đậu, mới thụ quan, quan bào còn mặc chưa quen thì đã từ quan, ngươi đang giỡn chơi sao?”
Dữu Khánh khẩn thiết nói: “Đại nhân, không phải giỡn chơi.”
Bùi Thanh Thành: “Lí do.”
Dữu Khánh: “Đã viết rõ trong đơn xin từ chức.”
Bùi Thanh Thành nghĩ tới tình cảnh hắn quét dọn ở bên ngoài lúc trước, cau mày hỏi: “Có phải có người đang bức ngươi hay không?”
Dữu Khánh lắc đầu, “Không có, chỉ là không có tâm với quan trường.”
Bùi Thanh Thành: “Vậy ngươi phí sức lực vào kinh thành đi thi làm gì? Ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải có người nào đó đang bức bách ngươi cái gì hay không, ngươi cứ việc thoải mái nói ra, tại trong Cẩm Quốc này, còn không có người nào có thể lấy thúng úp voi, bệ hạ cũng không được!”
Dữu Khánh phát hiện vị này có đủ phiền phức, đành phải lặp lại lí do đã biên tạo ra: “Đại nhân, tại hạ thật sự vô tâm với quan trường, sở dĩ lao lực vào kinh thành đi thi chỉ là muốn chứng minh mình có thể làm được, cũng không phải vì tới làm quan.”
Bùi Thanh Thành nhíu mày, rẹt rẹt hai cái, trực tiếp đem đơn xin từ chức xé ra ném cho hắn, “Đơn từ chức này viết không tốt, trở về phải làm gì thì làm đi.”
“Ách…” Dữu Khánh sửng sốt, thử hỏi một câu, “Đơn xin từ chức viết không tốt?”
Bùi Thanh Thành ừ một tiếng, nhấp một ngụm trà, lại tiếp tục cúi đầu xử lý công vụ của mình.
Dữu Khánh đành phải cúi người nhặt đơn từ chức bị xé thành hai mảnh trên sàn, bối rối xoay người đi ra ngoài.
Đợi hắn rời khỏi, vẻ Bùi Thanh Thành thể hiện ra sự kinh ngạc, ông ta có phần kỳ quái, đứa này rõ ràng đã quyết ý đi, không nghĩ tới lại dễ đuổi đi như thế.
Ra khỏi phòng Công Vụ, Dữu Khánh đem đơn từ chức bị xé ra kia ráp lại nhìn nhìn, rất không hiểu, cách thức không đúng sao? Hẳn là không sai đi, ngày hôm qua hắn đã xem mấy phần, không sai biệt lắm chính là cách thức như vậy.
Nhưng trong lòng lại không thể xác định, sau khi trải qua việc mời Minh tiên sinh giải đề thi Hội đạt đầy điểm, đối với khả năng thẩm duyệt của mình về phương diện này, hắn đã xuất hiện sự không tự tin nghiêm trọng.
Cầm đơn từ chức rách nát lật tới lật lui xem kĩ một hồi, không nghĩ ra đơn từ chức này còn có thể có bao nhiêu đại thủ đoạn, cuối cùng chính tay xé tan, ném vào trong thùng rác.
Hắn biết rõ dựa vào trình độ của mình là rất khó tìm ra được vấn đề mấu chốt trong đơn từ chức, liền lười lãng phí thời gian, đi thẳng tới kho sách, dứt khoát trực tiếp tìm người hỗ trợ.
Sau khi đi đến kho sách, lại nhìn thấy Ân Cát Chân, Dữu Khánh chỉ là chắp tay bắt chuyện một câu rồi trực tiếp lướt qua, trực tiếp xông tới chỗ Lâm Thành Đạo.