Chương 11: Quan sát
Lư Cát Ngỗi đưa ngón tay chỉ chỉ lên bản đồ, “Cho dù đi vòng theo phía tây, hay vòng theo phía Nam Cổ Trủng hoang địa đều phải đi vòng một vòng lớn, e rằng thời gian đi đường phải kéo dài thêm nửa tháng. Vấn đề là, Ti Nam phủ tham dự lần áp giải này, với sự cường thế nhất quán của Ti Nam phủ, tại trên địa bàn Cẩm quốc của mình, tất nhiên họ sẽ không chịu đi vòng, như vậy sẽ tỏ ra yếu kém.”
Hai người Địch, Ngư nhìn nhau không nói gì, nếu thật sự Ti Nam phủ kiên trì làm như vậy, thì còn có gì để nói?
Then chốt là rất có khả năng xảy ra chuyện như vậy. Vì danh tiếng của mình, Ti Nam phủ làm sao có thể dễ dàng để cho ngoại nhân cảm thấy mình sợ phiền phức?
Địch Tàng trầm ngâm hỏi: “Có thể làm cho Ti Nam phủ phái thêm nhân thủ hay không?”
Lư Cát Ngỗi: “Tin tức đã âm thầm lan truyền ra rồi. Bây giờ phạm vi Yêu nghiệt tác loạn đã không chỉ có sáu Châu Tây Nam, các nơi đều phải hộ tống sĩ tử đi thi, người của Ti Nam phủ có hạn, làm sao có nhiều nhân thủ để gia tăng nhân số? Chỉ vì Liệt châu mà đặc biệt gia tăng số người sao? Chẳng lẽ Địch tiên sinh cho rằng Liệt châu có thể khiến cho Ti Nam phủ phá lệ xem trọng hơn hay sao?”
Ngư Kỳ cau mày, “Đây là đem tính mạng sĩ tử các nơi xem như trò đùa.”
Lời đã nói thẳng ra rồi, Lư Cát Ngỗi cũng không còn kiêng kị gì nữa: “Tiên sinh nghĩ sao? Đối với một số người mà nói, chết mấy tên sĩ tử có tính là gì? Cũng không gây ra được sóng gió gì, Ti Nam phủ sẽ đè ép xuống. Vấn đề là Ti Nam phủ đuối lý, không tiện thô bạo, không nói lý mà làm xằng làm bậy với Tê Hà, cho nên mọi việc đông cứng lại rồi. Điều ta lo lắng chính là Ti Nam phủ đang chờ Tê Hà lão yêu làm to chuyện lên.”
Vừa nghe nói như thế, hai vị đại sư lập tức liền hiểu ra, đều có vẻ đăm chiêu.
“Xem ra cả hai bên đều lấy tính mạng sĩ tử coi như quân bài.” Địch Tàng bùi ngùi lắc đầu, sau đó hỏi: “Đại nhân, làm sao bây giờ, ngồi xem hay sao?”
Lư Cát Ngỗi: “Ta còn có thể làm sao? Nếu như để cho sĩ tử Liệt châu xảy ra chuyện tử thương thảm trọng, ta không dễ báo cáo lên trên, cũng không dễ đối mặt với con dân Liệt châu, càng không thể đẩy trách nhiệm về phía Ti Nam phủ. Ta chỉ có thể nghĩ cách gia tăng lực lượng hộ vệ. Ta đã sai người thực hiện gia cố xe ngựa hộ tống, mặt khác từ trong quân triệu tập khẩn cấp năm mươi ‘Đại Tiễn sư ‘ đi theo hộ tống.”
Địch Tàng: “Ti Nam phủ còn phái một trăm người cùng tham gia hộ tống. Theo lý thuyết, đã có lực lượng hộ vệ như vậy, vấn đề hẳn là không lớn.”
Ngư Kỳ: “Chỉ sợ trong đó có cao thủ Yêu tu tham dự.”
Địch Tàng: “Cao thủ chân chính, đáng giá vì chút đồ vật đó mà đắc tội Ti Nam phủ sao?”
Ngư Kỳ: “Đó là Nghiệt Linh châu, có Yêu tu nào ngại mình có nhiều Nghiệt Linh châu chứ?”
Cũng phải, không giống với nhân loại, có một số Yêu loại suốt cả một đời chỉ sinh một lứa.
Địch Tàng trầm mặc. Tại phương diện này thân là Giải Yêu sư, Ngư Kỳ khẳng định càng lý giải yêu loại hơn so với ông ta.
Lư Cát Ngỗi chắp tay thở dài, “Chỉ mong Ti Nam phủ có thể kịp thời giải quyết vấn đề trước khi xuất phát.”
Chính lúc này, có hạ nhân vội vã đi vào trong các, bẩm báo, “Đại nhân, xe ngựa đi tới học viện đã chuẩn bị xong rồi.”
Lư Cát Ngỗi lập tức nhiệt tình mời nhị vị quý khách cùng đi.
Bên ngoài Mục phủ biệt thự, từng đám nhân viên, võ vệ xe ngựa, vệ đội đi trước mở đường…
Nhân viên tại trên đường phố qua lại dẹp đường, toàn bộ người đi đường bị đuổi vào trong các cửa hàng ở hai bên, nhân mã của quan phủ đang dẹp đường, rõ ràng là có nhân viên quan trọng đi qua.
Duyệt Lai khách sạn, một đôi phu phụ trung niên bước nhanh lên lầu, đẩy cửa tiến vào một gian phòng nghỉ, bước nhanh đến bên cửa sổ, hé mở cánh cửa, quan sát bên ngoài.
Nam vóc người khôi ngô, mũi to, râu quai nón, hai mắt lấp lánh có thần.
Nữ ăn mặc mộc mạc, nhưng vẫn khó giấu được dáng vẻ yểu điệu, không thoa phấn trang điểm, mi thanh mục tú.
Đôi phu phụ ăn mặc rất bình thường này chính là Yêu tu rất có danh tiếng tại vùng Tây Nam Cẩm quốc. Nam tên là Hắc Vân Khiếu, nữ tên là Bạch Lan, người ta tặng cho danh hiệu là “Hắc Bạch song sát “.
Hai người nhìn chằm chằm đám nhân mã từ Mục phủ biệt thự tiến tới, nhìn đội ngũ tới gần, nhìn đoàn xe vượt qua đoạn đường trước mắt, lại nhìn theo bọn họ đi xa.
Sau khi con đường khôi phục trở lại ầm ĩ và náo nhiệt, Bạch Lan đóng cửa sổ lại, “Lư Cát Ngỗi dẫn nhân mã theo định đi đâu?”
“Đến học viện thăm thí sinh.” Hắc Vân Khiếu đi tới cạnh bàn trà trong phòng, ngồi xuống.
Bạch Lan theo tới, ngồi ở bên kia bàn trà, “Đã xác định được tuyến đường di chuyển chưa?”
Hắc Vân Khiếu lắc đầu, “Nội tuyến mà chúng ta mua được cũng không biết, không thể đưa ra tuyến đường chuẩn xác. Nhưng mà, hắn dự đoán chắc hẳn sẽ đi con đường gần nhất, con đường vượt qua Cổ Trủng hoang địa kia.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Lan hơi có vẻ nôn nóng, vỗ nhẹ lên bàn trà, “Ngươi đang giỡn chơi sao? Loại chuyện này làm sao có thể là dự đoán? Đến lúc đó nhất định có lượng lớn nhân mã hộ tống, chúng ta cần phải sớm chuẩn bị mới có phần thắng. Ngay cả đi đường nào cũng không biết, vậy làm thế nào bố trí mai phục trước được?”
Hắc Vân Khiếu nói: “Người của Lư Cát Ngỗi và Ti Nam phủ đều cố ý giữ bí mật, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nội tuyến quả thực cũng khó có biện pháp. Có điều, phân tích của hắn vẫn có phần hợp lý, Lư Cát Ngỗi từ trong quân triệu tập năm mươi tên Đại Tiễn sư, trong đó có ba gã Huyền cấp Đại Tiễn sư…”
“Năm mươi tên Đại Tiễn sư?” Bạch Lan thốt lên cắt đứt lời y nói, phản ứng có phần kịch liệt, kinh nghi bất định, “Năm mươi tên Đại Tiễn sư, liên thủ với nhau là có thể ngăn cản thiên quân vạn mã, Lư Cát Ngỗi lại ra tay lớn như vậy sao?”
Danh xưng Đại Tiễn sư này không phải người bình thường có thể được hưởng, điều kiện cơ bản đầu tiên tối thiểu phải là người tu hành võ đạo bước vào Chân Võ cảnh giới, nếu không thì khó mà kéo nổi cây cung dành cho Đại Tiễn sư sử dụng, càng không phải nói tới kiểm soát dây cung và bắn trúng mục tiêu.
Một lần có thể bắn ba mũi tên, ba mũi tên đều có thể cùng bắn trúng ba mục tiêu khác nhau tại khoảng cách xa, trong thời gian một hô hấp ít nhất có thể bắn ra ba lượt, không có phát nào bắn hụt trong vòng trăm trượng. Đó là năng lực cơ bản nhất của một Đại Tiễn sư.
Nói cách khác, một Đại Tiễn sư, trong thời gian một hô hấp ít nhất có thể chuẩn xác tấn công chín mục tiêu.
Năm mươi tên Đại Tiễn sư, có thể tại trong một hô hấp chuẩn xác tấn công xấp xỉ năm trăm mục tiêu. Những người này mà đoàn kết, hợp tác liên thủ với nhau, nói là có thể ngăn chặn thiên quân vạn mã cũng không quá đáng.
Nhất là Huyền cấp Đại Tiễn sư thì có thể dùng từ ‘Kinh khủng’ để hình dung, là sát thủ cự ly xa đáng sợ, lấy tính mạng người trong vòng ba trăm trượng là chuyện vô cùng bình thường.
Ba trăm trượng, đối với rất nhiều người mà nói, ngay cả mục tiêu cũng nhìn không rõ được, huống hồ là chuẩn xác bắn chết, vì vậy, nếu bị Huyền cấp Đại Tiễn sư theo dõi là một chuyện rất đáng sợ.
Cũng may, hầu hết những Đại Tiễn sư này đều nằm trong vòng kiểm soát của triều đình, nuôi dưỡng ở trong quân đội, đãi ngộ rất cao.
Nếu không phải như thế, loại cao thủ bắn lén ở cự ly xa này sẽ khiến rất nhiều người cuộc sống hàng ngày khó an.
Hắc Vân Khiếu nói: “Cho nên ta mới nói phán đoán của nội tuyến là hợp lý. Có lực lượng bảo vệ cường đại như vậy, rất có khả năng sẽ đi ngang qua Cổ Trủng hoang địa.”
Bạch Lan giật mình sửng sốt, đã hiểu được, bộ dạng dần dần có mấy phần suy sụp, “Có năm mươi tên Đại Tiễn sư tại đó, chúng ta ngay cả tới gần cũng khó… Lẽ nào cơ hội khai khiếu lần này của đám nhỏ phải bỏ lỡ uổng phí như vậy sao?”
Hắc Vân Khiếu cất lời an ủi: “Phu nhân, không cần lo lắng, phương thức hộ tống này không đi nhanh được, đường đi tới kinh thành mất mấy tháng là chuyện bình thường, chúng ta vẫn có thời gian, nếu không thực hiện được với phía Liệt châu, chúng ta còn có thể nghĩ cách đi chặn những châu khác.”
Bạch Lan lập tức bộc lộ tức giận, “Ngươi cho rằng Ti Nam phủ là để trưng bày hay sao? Ngươi cảm thấy Ti Nam phủ sẽ để cho loại chuyện này kéo dài mãi sao? Phía bên Tê Hà nương nương có khả năng sẽ kết thúc bất cứ lúc nào. Thời gian, muốn giúp cho bọn nhỏ lấy được cơ hội lần này thì phải tranh thủ thời gian, cần phải đạt được kết quả trước khi Ti Nam phủ triệt để giải quyết xong việc này!”
Nghe thấy giọng bà ta càng lúc càng lớn, Hắc Vân Khiếu giật mình dựng thẳng một ngón tay lên miệng, liên tục xua xua trước miệng, ra hiệu nhỏ giọng lại, cẩn thận tai vách mạch rừng.
Bạch Lan nghe lời hạ giọng xuống, nhưng đôi mắt ngấn nước, oán giận nói, “Dùng tiền mua thì ngươi nói quá đắt không có nhiều tiền như vậy, dựa vào bản thân mình động thủ thì ngươi lại không có cách nào. Ta tại sao lại đi theo kẻ bất lực như ngươi vậy chứ, muốn cái gì cũng không có. Ta bị ủy khuất cũng thôi đi, bây giờ ngay cả con cái cũng không xoay người được. Sớm biết vậy, ta liền không nên sinh con đẻ cái cho ngươi…”
Hắc Vân Khiếu cúi đầu trầm mặc, hô hấp hơi gấp gáp, sau khi nghe xong một tràng oán giận, y chợt nắm chặt song quyền, giống như đã hạ quyết tâm, bỗng nhiên đứng lên, “Hẳn là đi Cổ Trủng hoang địa, không sai rồi. Ta tại Cổ Trủng hoang địa cũng có quen biết một ít bằng hữu. Đi, phu nhân đi theo ta một lần đi.”
Văn Hoa học viện.
Việc quan to số một Liệt châu đến thăm cũng không khiến học viện xuất hiện bất kỳ sóng gió gì, tại cửa vào thậm chí còn không có bất kỳ một người nào nghênh đón, vẫn là tình trạng đề phòng nghiêm ngặt.
Những người trước đây của Học viện đã được dời đi hết từ lâu, nơi đây đã được nhân mã chính quyền Liệt châu và nhân viên của Ti Nam phủ liên hợp tiếp quản, tình hình lần này đặc biệt, không để cho người của học viện hoặc một ít kẻ thượng vàng hạ cám cuốn vào.
Được biết Châu Mục sắp tới, các quan viên tạm thời quản lý học viện vốn định triệu tập toàn bộ thí sinh tới đón tiếp, nhưng bị Lư Cát Ngỗi gạt bỏ.
Thời kì phi thường, những thủ tục màu mè, cầu kỳ bình thường đều được miễn, không cần phải để thí sinh chạy ra nghênh đón, dễ dàng bị người có ý đồ lợi dụng sơ hở.
Ba người Lô, Địch, Ngư xuống xe ngựa, sau đó cũng tuân theo quy củ do Ti Nam phủ và đội ngũ quân đội thủ vệ thiết lập, ngoại trừ tùy tùng thân cận ra, bọn họ không đem theo người nào khác đi vào. Kỳ thực cũng không cần mang theo hộ vệ gì, nơi đây vốn nằm trong phạm vi trọng binh bảo vệ, chưa kể còn có người của Ti Nam phủ tham gia bảo vệ.
Bên trong Học viện ít nhiều vẫn có chút động tĩnh, toàn bộ thí sinh đã nhận được thông báo, tụ tập chờ đợi tại cửa vào Triêu Tịch viên.
Không có gì bất ngờ, cùng đứng chào đón ở phía trước nhất với các Quan viên chính là sáu gã đạt thành tích thi Hương tốt nhất, trong đó có Giải nguyên Chiêm Mộc Xuân, làm đại biểu các thí sinh.
Dáng vẻ của sáu thí sinh xuất sắc nhất lúc này vừa có vẻ mong đợi vừa có vẻ khẩn trương.
Rất nhiều thí sinh đều có phần khẩn trương, thỉnh thoảng chỉnh chỉnh y phục của mình, thậm chí còn suy nghĩ làm sao mới có thể lưu lại được ấn tượng tốt trước mặt Châu Mục đại nhân.
Mọi người đều rõ ràng, trong hơn ba trăm thí sinh này, dù cho chỉ có mười người có thể đề tên Bảng vàng thì đó đã là kết quả rất tốt. Có một số việc quả thực có liên quan đến thiên phú, không phải ngươi học thật lâu hoặc thi lại nhiều lần là có thể đạt được. Hầu hết mọi người vẫn là muốn mưu cầu tìm kiếm việc làm tại Liệt châu, mà phần tiền đồ này chỉ cần một câu nói của Châu Mục đại nhân.
Dữu Khánh cũng ở trong đám người, xen lẫn ở phía sau đám người góp cho đủ số. Hắn không muốn và cũng không dám đi tìm cách giành được sự ưu ái của Châu Mục đại nhân, thậm chí là nghĩ cũng không nghĩ tới, suy nghĩ trong đầu hắn hoàn toàn không giống với những người khác.
Thỉnh thoảng quay đầu, phát hiện thấy người ở cùng tòa nhà với mình - Hứa Phí - đang quan sát mình, thấy hắn nhìn tới gã còn đáp lại một nụ cười đầy thiện ý chào hỏi hắn.
Trong trường hợp này, mọi người đều không được đem theo thư đồng. Thư đồng bị cưỡng chế ở tại trong phòng, không cho phép đi ra ngoài, cũng không cho thí sinh mang theo vũ khí.
Đám người ở phía trước chợt trở nên rối loạn, đầu người dao động. Dữu Khánh nhịn không được cũng kiễng chân nhìn tới phía trước giống như mọi người, hắn nhìn thấy đám người Châu mục Lư Cát Ngỗi khí vũ hiên ngang đi đến.
Hắn chỉ là nhìn xem cho biết, nhìn xem đó là dạng người như thế nào, sau đó hắn đứng yên tại chỗ, giấu mình tại trong đám người giết thời gian.
Quan viên đứng chờ đợi tại cửa vào Triêu Tịch viên nhìn thấy liền bước nhanh tới nghênh đón, bái kiến Châu Mục. Sau đó bọn họ tất cung tất kính dẫn đám người Lư Cát Ngỗi tới đây gặp mặt các thí sinh.