Chương 116: Quả thực kinh khủng
Ty Nam phủ không phải là hắn có thể rước tới được, nếu người ta đã tìm tới cửa, thì không cần phải chất vấn cái gì, chỉ gật đầu đáp một tiếng được, liền cùng tiến vào.
Dọc theo đường đi, hắn nhìn thấy tình hình Chung phủ có chút dị thường, phát hiện thấy hôm nay tựa hồ phá lệ yên lặng.
Đi một hồi, phát hiện dĩ nhiên là đi về phía Đông viện của mình, nhịn không được hỏi, “Vị quý khách nào đang đợi ta?”
Đường Bố Lan: “Gặp được tự nhiên sẽ biết.”
Được rồi, Dữu Khánh đành phải thôi.
Đi đến Đông viện, chỉ thấy có người áo xám thủ tại cổng vào, mà tại cửa phòng thì có một vị người quen cũ đang chờ, chính là Từ Giác Ninh.
Người đến rồi, Từ Giác Ninh chỉ hơi gật đầu chào hỏi, không có ý cùng theo vào.
Đường Bố Lan chỉ đưa người đến cửa vào mà thôi, cô ta không có cùng theo vào, cùng với Từ Giác Ninh chia ra hai bên đứng thủ tại cửa vào phòng.
Dữu Khánh cũng nhìn thấy được nơi bàn trà trong phòng đang ngồi một nam nhân, mặc áo xám điển hình của Ty Nam phủ.
Dáng vẻ bên ngoài nhìn như người thường, khoảng năm mươi tuổi, tóc dài thả phía sau, trán sáng ngời, tóc đã hói kéo về phía sau rất nhiều, râu được cạo sạch sẽ, thoạt nhìn rất sạch sẽ, hình dạng trái lại nhìn cao, rất đôn hậu.
Nam nhân ngồi ở trong phòng chơi cờ, cầm cả đen và trắng, mình tự chơi với mình để giết thời gian.
Bước qua ngưỡng cửa, Dữu Khánh vô thức nhìn về phía sa đài trong góc phòng, sau đó cẩn thận đi tới trước mặt khách, chắp tay hỏi: “Dám hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh?”
Lúc này, nam nhân mới ngước mắt nhìn nhìn hắn, mỉm cười, đưa tay ra dấu cho hắn ngồi ở đối diện.
Dữu Khánh không ngồi, tiếp tục thỉnh giáo: “Không biết tiên sinh tìm tại hạ có chuyện gì?”
Lúc này, nam nhân mới cất tiếng cười đều đều, nói, “Không cần khẩn trương, cũng không có ác ý. Ngươi biết chơi cờ không?”
Dữu Khánh hơi nhìn bàn cờ một chút, do dự đáp: “Biết một chút.”
Nam nhân lại lần nữa chỉ hướng đối diện, ra dấu cho hắn ngồi xuống, “Ta nhưng là đã ngồi đây chờ ngươi không ít thời gian, ngươi sẽ không thể để ta hạ cờ phân nửa đi? Ngồi đi, có lời gì trước tiên đánh xong bàn cờ này với ta rồi nói tiếp.”
Làm gì vậy? Dữu Khánh âm thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng mà nhìn dáng vẻ đó của người ta, Đường Bố Lan ngay cả tục danh của người ta cũng không dám nhắc tới, còn ngoan ngoãn đứng thủ tại ngoài cửa liền biết, tại Ty Nam phủ người này cũng không phải tầm thường, hắn không dám làm trái, đành phải thành thành thật thật ngồi xuống đối diện.
Nam nhân trước tiên hạ xuống một quân cờ, sau đó đưa tay ra hiệu cho Dữu Khánh ở đối diện.
Dữu Khánh cũng chỉ hơi chút nhìn nhìn thế cục bàn cờ, nắm lên một con cờ, có cảm giác như chẳng suy nghĩ gì, bộp, tiện tay liền hạ cờ xuống.
Hạ cờ rất dứt khoát, lưu loát.
Nam nhân ngẩn ra, giương mắt nhìn, “Nếu là không thắng được ta, đừng trách ta ép ngươi đánh tiếp một ván.”
Ngụ ý là, ngươi không cần suy nghĩ liền hạ cờ, không khỏi cũng quá qua loa đi?
Dữu Khánh hơi nhíu mi, mặt thì lạnh nhạt nói: “Được.”
Hắn lại đưa tay bắt lấy một quân cờ vân vê trên tay.
Ngay cả một câu vô dụng cũng không có.
Bằng với việc đã đồng ý với đối phương, nếu là đánh không thắng sẽ cùng ngươi đánh tiếp một ván.
Không còn cách nào, chơi cờ, với hắn mà nói, trò này thật sự quá buồn chán.
Cái trò này, từ khi chín tuổi trở về sau, hắn gần như đã không chơi nữa rồi.
Bởi vì không còn thú vị, bởi vì ngoại trừ sư phụ ra, hắn không tìm được đối thủ.
Sở dĩ hắn có được thiên phú tu luyện Quan Tự quyết, chính là vì về phương diện đầu óc, hắn có chức năng nào đó quả thực mạnh mẽ hơn người bình thường một ít.
Quan Tự quyết trọng yếu nhất kỳ thực chính là năng lực suy luận một số phương diện nào đó, huống hồ hắn còn có tu luyện Quan Tự quyết.
Nhân tính vô thường, thế sự vô thường, những điều này không dễ suy luận thì thôi, nhưng những biến hóa trên vật chết chia ô vuông này hiển hiện ra ngay ở trước mặt hắn, nói cái gì mà biến ảo vô cùng, tại trong mắt hắn chính là trò chơi trẻ nít, ngay từ đầu đã không đáng giá hắn phải nghiêm túc.
Nam nhân bị một chữ ‘Được’ của hắn làm nghẹn họng, không lời chống đỡ.
Được rồi, ánh mắt lão trở lại trên bàn cờ, sau một phen cân nhắc lại hạ xuống một con.
Nhưng tay còn chưa có hoàn toàn nhấc lên, bộp! Dữu Khánh đã tiện tay vỗ xuống một con cờ, sau đó đưa tay từ trong ống bắt lấy mấy con cờ khác cầm chơi đùa ở trong tay, con cờ bị vân vê lào xào kêu vang.
Nam nhân lại lần nữa không nói nên lời.
Lại nhìn chằm chằm ván cờ suy nghĩ một chút, lão lại hạ cờ.
Bộp! Dữu Khánh tiện tay, vẫn dứt khoát lưu loát như trước.
Lại đến.
Lại một tiếng “Bộp” vang lên.
Thám Hoa lang không phải khoe khoang, chính là thống khoái như vậy, ngay cả tiếng hạ cờ cũng vang lên rất dứt khoát.
Sau mấy nước cờ liên tiếp, nam nhân kia ý thức được không đúng, phát hiện tiểu tử ở đối diện thật đúng là không phải qua loa lão, hạ cờ trùng điệp sát cơ, hình thành nên thế tiến công rất sắc bén.
Càng làm cho lão không biết nói gì chính là phát hiện Dữu Khánh thỉnh thoảng nhếch nhếch khóe miệng, thỉnh thoảng nhìn xem nóc nhà, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa thất thần một hồi, chỉ còn thiếu việc chống đầu ngủ gục nữa mà thôi, dáng vẻ như chờ lão hạ cờ rất buồn chán, như chơi cờ với lão rất không thú vị.
Qua loa, đích thật là đang qua loa, nhưng là một loại qua loa khác.
Nam nhân cảm thấy mình bị nhục nhã ở một số phương diện khác, vẫy vẫy xốc hai tay áo lên, ra vẻ chấn động phấn chấn, thúc đẩy toàn bộ tinh thần để ứng chiến, không còn sự bình tĩnh và ung dung như khi đảo khách thành chủ lúc trước.
Bầu không khí bên trong sảnh tựa hồ có phần không bình thường, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn vào bên trong, Từ Giác Ninh và Đường Bố Lan lại quay mặt nhìn nhau, không biết có phải bị ảo giác hay không, cảm thấy hôm nay Hậu Ty tiên sinh tựa hồ có phần thất thố, vậy mà kéo tay áo chơi cờ, còn thỉnh thoảng ở tại đó vô thanh nhe răng nhếch miệng, làm như muốn liều mạng vậy…
Nội trạch chính sảnh, người nhà Chung gia đều không nghỉ ngơi.
Lại làm sao có thể nghỉ ngơi, trong nhà đột nhiên tới đại nhân vật hạng nhất, người nào còn dám nghỉ ngơi.
Người ta vừa bước vào cổng, Chung Túc ra nghênh đón, vừa nhìn thấy là ai, lập tức bị hù dọa cho kinh hồn táng đảm, không nghĩ tới cao tầng của Ty Nam phủ, người ở cấp bậc gần với Địa Mẫu như vậy lại đến trong nhà mình.
Người ta tự nhiên là không quen biết ông ta, nhưng mà ông ta từng từ xa xa nhìn thấy qua người ta, đó thế nhưng là phụ trách toàn bộ công việc bên trong Ty Nam phủ - Hậu Ty tiên sinh a!
Kết quả người ta là tới tìm chuẩn con rể của ông ta, hỏi xong, đã biết được vị trí chuẩn con rể đang ở nơi nào, người ta liền đi đến đó chờ.
Chung Túc cảm thấy người ta không có ác ý gì, nếu không, với thân phận và địa vị của người ta thì không đáng tự mình đăng môn, muốn trừng trị bọn họ cũng chỉ cần một câu nói.
Mà lúc này, hai gã hộ vệ cùng đi theo Dữu Khánh cũng đang tại trong nội trạch báo cáo lại.
Không trở về đúng lúc, khẳng định là phải giải thích rõ hành trình.
Nhất là đi đến địa phương Tịch Nguyệt phường kia, nơi đó ở mức độ nào đó mà nói chính là một nơi chốn dâm loạn, con rể tương lai của Chung phủ chạy tới nơi đó để vui chơi, bảo bên này làm sao chịu nổi, khẳng định là phải kể cho rõ ràng sự v iệc.
Nghe được chỉ là giữa đồng liêu với nhau mở tiệc chiêu đãi bình thường, hơn nữa nơi đến cũng chỉ là một nhà hàng rất bình thường, bốn người Chung gia mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện viết lưu niệm, hai gã hộ vệ cũng kể ra.
Nói đến việc này, hai người hơi cảm thấy phấn khích, nói là cuối cùng đã tận mắt kiến thức được tài hoa độc nhất vô nhị của Thám Hoa lang.
Nói là Thám Hoa lang rất đơn giản tiện tay liền viết ra ba chữ “Nhân Gian Hảo”, liền đem ‘Tiểu Tiên lâu’ kia nâng lên trời.
Hai người bọn họ học hành cũng không nhiều, cũng không phải người học hành nghiêm chỉnh, kể không ra được hoa hoa quả quả gì, cũng chỉ đem những phân tích và thưởng thức của Diệp Điểm Điểm cùng Lâm Thành Đạo thuật lại một lần mà thôi, chỉ là trong giọng nói thể hiện rất rõ sự cảm khái và ngưỡng mộ.
“Nhân Gian Hảo…” Văn Nhược Vị nghe kể, hơi suy ngẫm, nhịn không được tại bên tai tỷ tỷ hưng phấn thì thầm: “Tỷ, ba chữ này khen tiệm rượu kia, thật sự là tuyệt rồi, từ Hảo rất có vị đạo a.”
Đang ở trong lòng yên lặng suy ngẫm thưởng thức, Chung Nhược Thần khẽ gật đầu, thể hiện tán đồng, cũng có phần mong mỏi.
Nàng thật sự muốn ngay tại tràng tận mắt nhìn thấy tình hình phu quân tương lai tiện tay liền viết ra kinh diễm toàn trường.
Thế nhưng bởi vì thế gian cấp bậc lễ nghĩa ước thúc, hiện nay nàng cũng chỉ có thể là thấy chữ như gặp mặt, chỉ có thể là đặt ở trong lòng ước mơ và mơ màng.
Văn Giản Tuệ quay đầu lại trừng tiểu nữ nhi một cái, còn rất hung nhỏ giọng răn dạy một câu, “Hảo cái gì mà hảo? Người trong nhà bị người ta chiếm tiện nghi cũng không biết.”
Chung Túc không quản mấy phụ nhân phía sau, hơi chút suy ngẫm thưởng thức ý cảnh của ba chữ mà hai vị hộ vệ nói tới kia, sau đó cũng nhịn không được lắc đầu cười khổ.
Vừa cao hứng, vừa lo lắng.
Chuẩn con rể tài hoa hơn người đã không cần phải nói, thế nhân đều biết, chỉ là việc hơi động bút liền khiến người kinh diễm như vậy khiến cho ông ta có cảm giác chịu không nổi.
Chung gia chỉ là một nhà thương nhân, đột nhiên toát ra một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế, vả lại thỉnh thoảng phát ra ánh sáng chói mắt, ngay cả chính ông ta đều cảm thấy người con rể này và Chung gia có chút không hợp nhau.
Chung gia làm buôn bán xem như lớn, đã đến tình trạng này thật sự không muốn quá mức khuếch trương.
Trước kia lo lắng con rể không thể đề danh Bảng Vàng, bây giờ lại phát hiện thấy, tựa hồ có phần hăng quá hóa dở rồi.
Ông ta thật sự lo lắng, biết hào quang và phúc khí quá mức chói mắt thật không phải người đức vọng nào đều có thể thừa nhận được, dễ dàng gặp phải kết quả trái ngược.
Nói chung, đúng lúc thoát thân khỏi Tịch Nguyệt phường rồi, không có bị sự tình phía sau liên lụy là tốt.
Chung Túc phất tay bảo hai gã hộ vệ lui xuống, việc này cũng không trách được hai gã hộ vệ, xác thực cũng không tiện ngăn cản, ông ta cũng biết ‘A Sĩ Hành’ không phải vật trong ao, không phải bờ đê thấp cạn Chung gia này có thể cưỡng ép ước thúc được.
Quay đầu lại thấy ba mẹ con còn tại, bảo các nàng đi nghỉ ngơi trước đi.
Văn Giản Tuệ lại hừ nói: “Bức ‘Nhân Gian Hảo’ này để ở đâu cũng thích hợp, dùng tại trên người nữ nhi chúng ta là tốt nhất. Ông xem, sau khi Sĩ Hành cưới Nhược Thần phát ra cảm khái ‘Nhân Gian Hảo’ rất thích hợp a, chẳng phải là đem Nhược Thần khen lên trời rồi, hôm nay lại vô duyên vô cớ bị Tiểu Tiên lâu kia nhặt lấy tiện nghi, thật sự là khó chịu.
Sĩ Hành cũng là, bảo viết cho nhà mình một chút lại chậm chạp không phản ứng, bị một bữa cơm của người khác tùy tiện lừa gạt liền viết rồi. Hắn không biết thứ mình viết ra thậm chí có thể bán được mấy vạn lượng sao? Lần tới, ông phải tìm cơ hội nói với hắn một chút, bảo hắn về sau cũng đừng tùy tiện viết lưu niệm cho người khác nữa, bị thiệt thòi cũng không biết.”
Trong giọng nói là tràn đầy vẻ không cam lòng, cảm giác giống như đã bị người chiếm lợi rất lớn.
Then chốt là Dữu Khánh đã đáp ứng viết cho bà ta nhưng một mực chưa thực hiện.
Chung Túc than thở: “Sĩ Hành không ngốc, người ta một ít giao tế và xã giao liền không cần nữ nhân nhà bà tới quan tâm. Được rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Kết quả ba mẹ con cũng không có lòng an giấc, chỉ là lảng tránh ông ta mà thôi, trong nhà tới loại quý khách này, chưa xác nhận được không có việc gì thì xác thực không thể an tâm.
Người một nhà đều đang đợi tin tức từ bên phía Đông viện, lại không dám đi đến tìm hiểu, cổng vào Đông viện có người của Ty Nam phủ trông coi…
Rầm rầm, một nhúm cờ rơi xuống!
Buồn chán đến mức thân thể đã sắp sụp đổ, cuối cùng Dữu Khánh lại ngồi thẳng dậy, cầm nhúm cờ chơi đùa trong tay ném trở vào trong ống.
Cuối cùng đã kết thúc, thắng bại đã phân, thế cục rõ ràng.
Trên tay nắm bắt một quân cờ chưa thả xuống, nam nhân thần tình ngưng trệ, hai mắt đờ ra, trên bờ trán hói thậm chí đã rịn ra một chút mồ hôi lạnh.
Lão đã thua rồi, hơn nữa là thua rất thảm.
Đời này lão còn chưa từng thua thảm như vậy, quả thực là vô cùng thê thảm.
Tiểu tử ở đối diện sát tính quá nặng đi, có thể gọi là vô tình, đem lão tàn sát tơi bời.
Lão cho rằng mình tu dưỡng tâm tính đã đủ rồi, ai ngờ đánh một ván cờ lại khiến mình rịn ra một đầu mồ hôi lạnh.
Ván cờ này, quả thực kinh khủng!