Chương 118: Lang vệ
Dứt lời lão liền xoay người rời đi.
Tại cửa vào, Từ Giác Ninh và Đường Bố Lan đương nhiên là đi theo hai bên.
Nghẹn lời, Dữu Khánh đưa tay muốn giữ lại, nhưng có phần mờ mịt, làm sao lại bỏ chạy rồi?
Hắn không rõ, không phải lúc đầu còn rất hung sao, không phải còn bảo Trú quân ngoại thành ngày mai nói tiếp sao?
Tại sao vừa nghe nói là Lang vệ lập tức liền kinh sợ rồi?
Theo hắn biết, địa vị của Ty Nam phủ tại Cẩm quốc là dưới một người trên vạn người, gần với Cẩm quốc Hoàng đế.
Nói khó nghe một chút, ngay cả Cẩm quốc Triều đình cũng không để vào mắt.
Tại trên giang hồ đó càng là tồn tại ở hàng ngũ đỉnh cấp.
Một nhân vật tồn tại ở vị trí chỉ hơi thấp hơn đỉnh tháp, làm sao lại phải nén giận tại trước mặt Lang vệ gì đó kia? Thể diện của Ty Nam phủ đâu chứ?
Hắn không biết đường đường Hậu Ty tiên sinh vì sao đột nhiên trở nên kinh sợ, hắn còn muốn dùng Hậu Ty tiên sinh giúp hắn chống lưng chớ.
Thật sự là ấn tượng về Lang vệ không được tốt lắm.
Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt liền là một bộ khí thế rào rạt gọi đánh gọi giết, hắn vừa mới lần đầu đến Tịch Nguyệt phường, người ta liền lộ diện đi đập sân bãi.
Ấn tượng mà Lang vệ để lại cho hắn chính là thô bạo, bá đạo không nói lý.
Bị loại người này tìm tới, trong lòng hắn rất thấp thỏm, thật là một chút tự tin cũng không có.
Suy nghĩ lại, cũng may vận khí tốt, cũng may Hậu Ty tiên sinh tại bên người, suy nghĩ tới người ta đúng lúc có việc cầu mình.
Kết quả Hậu Ty tiên sinh vừa nghe được là Lang vệ liền bỏ chạy rồi, rõ ràng không muốn chính diện đụng mặt, điều này làm cho tâm tình hắn làm sao chịu nổi?
Hắn có phần không biết nên làm cái gì bây giờ.
Chuyện cho tới bây giờ, ẩn núp không gặp là không có khả năng.
Hơn nữa người ta bảo hắn phải lập tức đi gặp!
Không còn cách nào khác, hắn đành phải nỗ lực đi ra.
Trong lòng thấp thỏm không yên, hối hận mình lôi lôi kéo kéo không chịu chạy sớm một chút.
Hắn phát hiện càng kéo càng nhiều chuyện xảy ra, phát hiện kinh thành này thực sự là một nơi thị phi, toàn là chút việc tào lao, lại còn liên miên không dứt.
Hắn sợ nhất chính là Lang vệ quá mức bá đạo, bức hắn ngay tại chỗ viết thứ gì đó.
Gần đây hầu như người nào gặp hắn đều bảo hắn làm việc này.
Mỗi ngày đều bị người liên miên không dứt đâm đao vào chỗ yếu hại, còn phải làm ra vẻ ta không chột dạ, ta không sợ, ta không có việc gì, hắn cảm giác mình đều sắp điên rồi.
Cuộc sống này hắn thật sự chịu không nổi nữa, cũng hạ quyết tâm, ngày mai cho dù là trời sụp đất lở cũng phải rời đi.
Tâm ý đã quyết, có đánh chết hắn cũng không lưu lại nữa rồi!
Lúc này lý trí trong lòng cũng đang tự an ủi mình, mình dù sao cũng đường đường là Thám Hoa khóa này, dù là Lang vệ gì đó cũng không quá có khả năng đối với mình muốn làm gì thì làm đi?
Trên đường đi, dưới ánh đèn đường, nhìn thấy ba người quen, Chung Túc, Đỗ Phì và Lý quản gia.
Vừa thấy hắn, Chung Túc lập tức hỏi: “Sĩ Hành, hôm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao Ty Nam phủ Hậu Ty tiên sinh mới đến, Lang vệ lại tới rồi? Lang vệ bình thường là không vào thành, ngươi thế nào cũng đem bọn họ dẫn tới đây, nói là bảo ngươi đi ra ngoài gặp bọn họ?”
Ông ta cũng có phần chấn kinh, một đám Cự lang khí thế rào rạt vây quanh ở bên ngoài Chung phủ, cảnh đó rất dọa người, hộ vệ của Chung phủ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Dữu Khánh cũng hơi chút bối rối, “Hậu Ty tiên sinh không có việc gì, về phần Lang vệ, ta cũng không biết tìm ta làm gì. Đúng rồi, Lang vệ này là làm gì?”
Chí ít hắn cảm thấy ngay cả Sở Thiên Giám cũng không muốn đối diện.
Đỗ Phì nói: “Là kỵ binh do Huyền Quốc công Ứng Tiểu Đường một tay sáng lập, có thể được tuyển chọn vào Lang vệ đều là cao thủ quân đội, có thể nói là nơi cao thủ tụ tập, một mực đóng quân ở ngoài kinh thành, rất ít vào thành.”
Dữu Khánh chỉ nghe hiểu là đội ngũ kỵ binh do cao thủ quân đội hợp thành, còn về những thứ khác như người nào hay sự tình gì hắn nghe một lần cũng không quá hiểu rõ, hắn bối rối lẩm bẩm, “Tìm ta làm gì?”
Chính vào lúc này, người gác cổng chạy tới, thấy mấy người tại đây, như được đại xá, chạy tới cấp báo, “Công tử, Lang vệ ở bên ngoài phát ra tối hậu thư, nói bọn họ không muốn tự tiện xông vào nhà dân, bảo ngươi lập tức đi ra ngoài gặp mặt, bằng không đừng trách bọn họ xông thẳng vào!”
Lý quản gia phất tay bảo người gác cổng trước tiên lui xuống, trầm ngâm nói ra: “Công tử, theo lý thuyết Lang vệ không nên làm khó dễ ngươi mới phải.”
Lời này Sở Thiên Giám hình như cũng đã nói qua, Dữu Khánh lập tức hỏi: “Sao giảng?”
Lý quản gia nói: “Sau khi Lão đại nhân bị người vạch trần, chúng ta mới biết được, lão đại nhân và Huyền quốc công hẳn là cùng một phe phái. Lực ảnh hưởng của Huyền quốc công đối với quân đội vẫn như cũ, Lang vệ không nên làm khó ngài mới đúng.”
Đỗ Phì gật đầu, “Nếu nói như thế, đúng là lý này, dựa vào sự ngang ngược kiêu ngạo của Lang vệ, lại có Huyền quốc công Ứng Tiểu Đường làm chỗ dựa sau lưng, ngay cả Ty Nam phủ cũng phải né tránh ba phần, đều đã trực tiếp xông vào thành, người gác cổng Chung phủ làm sao có khả năng ngăn cản bọn họ bên ngoài, xem ra đích xác không có ác ý gì.”
Lý quản gia lại trên dưới quan sát Dữu Khánh một cái, “Công tử, quan hệ phe phái giữa ngươi và Huyền quốc công bên kia, khi lão đại nhân còn tại thế thì cũng không có dặn dò, hay đề cập gì với ngài sao?”
Dữu Khánh không lời chống đỡ, yên lặng lắc đầu, trong lòng bất đắc dĩ than thở.
Nếu là mình biết rõ chút gì đó thì làm sao phải suốt ngày nơm nớp lo sợ, cũng sẽ không bị động như thế này.
A Sĩ Hành cũng không có nói qua cho hắn những việc này, nguyên nhân không nói chính hắn cũng có thể lý giải, bởi vì không cần phải nói cho hắn, có một số việc là không thích hợp tùy tiện cho người khác biết, A Sĩ Hành cũng không nghĩ đến hắn có thể thi đậu Hội Nguyên, thi đậu Nhất giáp.
Sự tình đã làm đến nước này, quả thực là chính bản thân Dữu Khánh tự mình làm hỏng, không thể trách A Sĩ Hành.
Ba người Lý quản gia nhịn không được nhìn nhau, rõ ràng đều có phần nghi hoặc, nếu lão đại nhân đã để cho nhi tử xuất sĩ, chuyện lớn như vậy, lúc sinh tiền vậy mà lại có thể không báo cho biết chút gì, chẳng lẽ là chết đột ngột chưa kịp dặn dò?
Chung Túc than thở: “Người đã vây kín bên ngoài, không đối diện là không được, nếu người ta trực tiếp xông vào thì càng khó xem, vẫn nên lộ mặt nhìn xem tình huống rồi nói tiếp.”
Đỗ Phì phất tay nói: “Đi, ta cùng đi với ngươi.”
Dữu Khánh gật gật đầu, vịn vịn bội kiếm đeo bên hông còn chưa kịp cởi xuống, cùng nhau sải bước mà đi.
Chung Túc và Lý quản gia cũng không thể không đếm xỉa đến, cũng đồng thời đi theo…
Ngoài cổng Chung phủ, mấy con cự lang chở người bồi hồi, hai bên ngõ cũng có, còn có trên tường viện bên này và nhà hàng xóm cũng có Cự lang đang đi trên đó giống như tuần tra.
Cự lang há miệng lớn đỏ lòm, răng nanh dày đặc, khuôn mặt dữ tợn, dưới ánh trăng hai mắt lóe ra lục quang nhàn nhạt khiếp người.
Vốn là khí thế rào rạt, lại thêm một đám người kỵ lang mặc khôi giáp có trùy gai, khiến đám Lang vệ này nhìn càng có vẻ hung hãn.
Chỉ có một người cầm đầu đứng trước cổng vào là trên mũ giáp không có che mặt, là một gã nam tử mặt đen thần tình lãnh khốc, trên mặt có một vết đao sẹo, dấu sẹo kéo dài đến vị trí môi thiếu một miếng thịt. Môi có thiếu, dẫn đến hai cái răng cũng như lợi lộ ra bên ngoài, làm người ta có cảm giác âm trầm kinh khủng, đang mắt lạnh nhìn chằm chằm bên trong Chung phủ đại môn, lặng lẽ chờ đợi.
Từ bên trong Đại môn đi ra một đám người, chính là nhóm người Sở Thiên Giám của Ty Nam phủ.
Đi xuống bậc cấp, Sở Thiên Giám nhìn chằm chằm đao sẹo Lang vệ hừ một tiếng, “Là ngươi? Ngụy Lân, ngươi thân là Nội vệ thống lĩnh Lang vệ, không đóng giữ tại thành ngoài, lại dẫn theo nhân mã tự tiện xông vào Đô thành thẳng bức nhà dân, là đạo lý gì?”
Người thiếu miếng thịt trên môi tên là Ngụy Lân, đôi mắt lạnh quét tới, phát ra giọng điệu hờ hững châm biếm, “Chẳng lẽ ngươi là mệnh quan triều đình sao?”
Sở Thiên Giám môi nhếch lên, trầm giọng nói: “Ngươi đang nhiễu dân!”
Ngụy Lân lạnh lùng nói: “Ngươi là lương dân sao? Chỉ là môn đồ giang hồ, dám vọng nghị quân vụ triều đình, người nào cho ngươi lá gan như vậy! Là Địa Mẫu bảo các ngươi can thiệp vào quân chính sao?”
“Cuồng vọng!”
Sở Thiên Giám phất tay áo rời đi, sắc mặt giận dữ, cũng không dám tiếp lời nói của đối phương, người ta cứ muốn bắt lấy lý như vậy để nói, lão cũng không tiện nhiều lời.
Nhưng đi chưa được mấy bước chợt sửng sốt, chỉ thấy trên mặt đất ở giữa hai Lang kỵ đặt thi thể một con hắc báo hình thể cực lớn, trên thân hắc báo có một số lỗ thủng xuyên người.
Là một con mẫu báo, dựa vào nhãn lực của lão vừa nhìn qua liền biết được những vết thương kia là do mũi tên của Đại tiễn sư gây ra.
Có thể khiến Đại tiễn sư bắn nhiều tên như vậy, đây khẳng định không phải hắc báo bình thường, là Yêu tu!
Trong lòng lão đã có phán đoán, quay đầu lại nhìn nhìn đại môn của Chung phủ, ý thức được Lang vệ nhân mã lần này đến đây cũng không phải là luận việc giao tình tổ tiên cùng ‘A Sĩ Hành’, e rằng thật đúng là tới vì công việc.
Lão không rõ chính là ‘A Sĩ Hành’ cùng một con báo yêu đã chết đi thì có thể có quan hệ gì.
Muốn biết là chuyện gì xảy ra, liền đứng dựa vào tường, tạm thời không đi nữa, muốn quan sát.
Nào ngờ Ngụy Lân mắt lạnh đảo qua, nhàn nhạt một câu, “Người nhàn tản không được nhìn quân cơ yếu vụ của ta, dọn dẹp, người chống lệnh, giết!”
Lập tức có Lang kỵ tới gần đám người Sở Thiên Giám, kỵ sĩ che mặt khua thương hướng ngoài ngõ chỉ ngón tay, trầm giọng quát lớn: “Cút!”
“Ngươi…”
Từ Giác Ninh giận dữ.
Ngay cả một tên Lang vệ tiểu tốt cũng dám vô lễ với người chấp chưởng Hậu Ty của Ty Nam phủ như thế, thân là thuộc hạ đi theo làm sao nào có thể chịu đựng.
Nếu như nói cũng không dám nói ra cổ họng, thể diện của Ty Nam phủ đặt đâu?
Nhưng gã mới chuyển ra một bước, liền bị người khẩn cấp phất tay ngăn ở trước ngực.
Ngăn gã chính là bản thân Sở Thiên Giám.
Sở Thiên Giám vừa đưa một tay ngăn gã, vừa cao độ cảnh giác xung quanh, dáng vẻ cực độ đề phòng.
Chỉ vì một bước nhỏ có ý đồ phản kháng của Từ Giác Ninh, lập tức dẫn tới một loạt động tĩnh.
Âm thanh lách cách đột nhiên nổi lên bốn phía.
Lang vệ ở xung quanh đao kiếm ra khỏi vỏ, từng cây trường thương sắc bén cũng chỉ hướng bên này.
Ngay cả Cự lang cũng hơi hạ phấp thân thể, nhe ra hàm răng nanh dày đặc, bộ lông dựng thẳng lên, trong miệng phát ra âm thanh “Ô” trầm thấp về phía bọn họ, dáng vẻ sẽ tấn công bất cứ lúc nào.
Tại trên những nóc nhà tương đối cao ngoài ngõ cũng có hàn mang hiện lên, là ánh trăng phản chiếu qua mũi tên.
Sở Thiên Giám cảm giác được Đại tiễn sư của Lang vệ trong nháy mắt đã lắp mũi tên lên dây, đang nhắm ngay bọn họ.
Tên Lang vệ chọc giận bọn họ kia, chỉ hướng ngoài ngõ chậm rãi hạ mũi thương xuống, dưới ánh trăng, mũi thương sắc bén chậm rãi điểm dừng tại trên mũi Từ Giác Ninh.
Mũi thương sắc bén cách mũi Từ Giác Ninh một khoảng cách chỉ có một ngón tay, im ắng mà khiêu khích gã.
Giống như đang nói: Ngươi có gan thì động một chút thử xem!
Phản ứng xung quanh khiến Từ Giác Ninh không dám hành động thiếu suy nghĩ, hầu kết rung động.
Sở Thiên Giám đưa đôi mắt lạnh lẽo quét về phía Ngụy Lân.
Có nhè nhẹ ma sát dẫn đến âm thanh long ngâm đang rất nhỏ vang vọng.
Ngụy Lân trở tay cầm bội đao bên hông, chậm rãi rút ra.
Thân đao màu xanh lam rút ra tại dưới ánh trăng chiếu ra đốm sáng chói rực rỡ càng lúc càng lớn.
Đôi tròng mắt dần dần lạnh lẽo của Ngụy Lân trực tiếp đối điện với ánh mắt của Sở Thiên Giám.
Bầu không khí hiện trường lập tức băng lãnh tới cực điểm, nghiêm trọng đến mức hai gã sai vặt tại cổng vào Chung phủ cơ hồ hít thở không thông, hai chân khẽ run.
Hai gò má Sở Thiên Giám chậm rãi mà hữu lực nhích động một cái, đã chứng minh lão đang âm thầm nghiến răng.
Lão chợt trầm giọng nói: “Đi!”
Trước tiên đưa một tay kéo dời Từ Giác Ninh tách xa khỏi mũi thương, đem gã đẩy đi ra ngoài, sau đó phất tay áo đi liền.
Nhưng mà đám Lang vệ ở tư thế sẵn sàng tấn công lại chưa cho đi, vẫn chặn kín đường, nhìn chằm chằm bọn hắn.
Ra không được, Sở Thiên Giám dừng lại, quay đầu lại trầm giọng nói: “Ngụy Lân, ngươi thật muốn cưỡng ép ngăn ta hay sao?”
Keng! Tay Ngụy Lân đè ngược bảo đao trở lại vào bao, nghiêng đầu ra hiệu một cái.
Lúc này, một đám Lang vệ mới rút đi, nhường ra một con đường.
Vẻ mặt lo lắng, Sở Thiên Giám sải bước đi tại phía trước, tâm tình thể hiện ra sắc mặt.
Không phải lão sợ Lang vệ, mà hiện tại lý tại trên tay người ta, người ta muốn nói như thế nào cũng được, nếu động thủ liền trở thành lão cố tình gây sự, nháo lớn thì lão sẽ phải gánh chịu trách nhiệm.