Chương 119: Dẫn đi
Có chút trách nhiệm lão gánh chịu được, có chút trách nhiệm lão không tiện đi gánh chịu.
Bị bức bách bởi điều này, Sở Thiên Giám lão không thể không kìm nén lửa giận, làm ra thoái nhượng.
Từ Giác Ninh quay đầu lại nhìn kẻ cầm thương chỉ vào chính mình kia, nhưng mà nhìn không rõ khuôn mặt, người ta mang giáp mặt.
Đã đi ra đến cổng, đám người Dữu Khánh nhìn thấy tận mắt phần sau cùng của chuyện này.
Dữu Khánh cảm thấy kinh nghi, không nghĩ tới Lang vệ cường thế đến mức độ này, dám ngay tại chỗ quét bỏ mặt mũi của chấp chưởng Hậu Ty Ty Nam phủ, mà Sở Thiên Giám nhưng là cứ như vậy nén giận rời đi?
Ánh mắt Ngụy Lân cũng chuyển tới trên người đám người Dữu Khánh, hờ hững nói: “Người không liên quan gì lui ra!”
Cùng nhau đi ra, Chung Túc, Đỗ Phì, Lý quản gia quay mặt nhìn nhau, mặc dù sợ với sự cường thế của người ta, nhưng Chung Túc vẫn là không thể không nỗ lực kiên trì chắp tay dò hỏi: “Đại nhân, không biết tìm A Sĩ Hành đến tột cùng có chuyện gì?”
Ngụy Lân: “Quân cơ yếu vụ, không phải ngươi nên hỏi. Ta nói lại một lần sau cùng, người không liên quan gì lui ra!”
Đám người Chung Túc cau mày.
Dữu Khánh không muốn liên lụy Chung gia, một người làm một người chịu, quay đầu lại ra hiệu, nói: “Chung thúc, không có việc gì, các ngươi đi vào trước đi.”
Nam tử không ăn thiệt thòi trước mắt, Lý quản gia cũng kéo tay áo Chung Túc và Đỗ Phì, một nhóm đành phải lui trở về, toàn bộ người trông cổng cũng đều lui vào trong.
Hiện trường yên tĩnh trở lại, tại dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám Lang vệ, Dữu Khánh đi xuống bậc cấp, chắp tay hỏi: “Hạ quan A Sĩ Hành. Không biết chư vị võ tướng đại nhân tìm hạ quan có chuyện gì?”
Ngụy Lân trên dưới quan sát hắn, ánh mắt hơi dừng lại tại bội kiếm bên hông Dữu Khánh, sau đó hỏi: “Ngươi có biết một Yêu tu gọi là ‘Bạch Lan’ không?”
Cái quỷ gì? Đầu óc Dữu Khánh xoay chuyển, nhớ tới chút gì đó, hắn không biết Yêu tu tên gọi ‘Bạch Lan’, nhưng trái lại hắn từng nghe kẻ khác nhắc tới, lúc trước tại Cổ Trủng Hoang Địa đã nghe con chuột tinh kia nhắc tới nhân vật có danh hào như vậy, hình như là phu nhân của con báo yêu bị mình giết chết kia.
Hắn không biết kẻ mà đối phương hỏi tới có phải chính là kẻ này hay không, nếu như hỏi chính là kẻ này, vậy thì vì sao phải hỏi việc này, lẽ nào những người này cùng Yêu tu kia có giao tình hay sao?
Hắn nhìn cảnh Lang vệ xung quanh đang nhìn chằm chằm, trong lòng căng thẳng, lắc đầu nói: “Hình như chưa từng nghe nói qua.”
Ngụy Lân: “Ngươi xác định chưa từng nghe qua?”
Dữu Khánh lắc đầu, “Không có ấn tượng gì.”
Ngụy Lân vung tay lên, lập tức có một gã Lang vệ nhảy xuống tọa kỵ, trực tiếp đem thi thể hắc báo kia kéo tới đây, tiện tay vứt đến dưới chân Dữu Khánh.
Ngụy Lân hất hất cằm đối với thi thể con báo đó, “Nhận ra nó không?”
Lại là hắc báo? Trong lòng Dữu Khánh lộp bộp một cái, hắn nhớ kỹ mình đã giết chính là một con hắc báo, chỉ là đã bị mình chém đầu, con này còn nguyên vẹn, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Hắn quả thực không nhận biết con hắc báo trước mắt này, lắc đầu nói: “Không biết.”
Ngụy Lân: “Nếu đã không biết, vậy vì sao cô ta phải mưu hại ngươi bên ngoài Tịch Nguyệt phường?”
Dữu Khánh kinh ngạc, “Mưu hại ta? Không có đi, nó chưa từng mưu hại qua ta nha!”
Ngụy Lân nhìn thấy bộ dạng hắn không giống giả vờ, nhắc nhở: “Ngươi đi ra khỏi Tịch Nguyệt phường không bao lâu, thì cô ta bay lên không tấn công ngươi, bị Đại tiễn sư phía bên ta bắn chết. Lúc đó ngươi từng có đi xuống xe ngựa, còn tận mắt nhìn thấy cô ta bị trúng tên, làm sao có thể nói không nhận biết?”
“A?” Dữu Khánh giật mình không nhỏ, “Nó chính là hắc y nữ tử kia? Cô ta mưu hại ta? Ta thật sự không biết cô ta a, cô ta mưu hại ta làm gì?” Nói xong một câu cuối cùng, trong đầu có ý nghĩ hiện lên, nghĩ đến con hắc báo bị hắn giết chết kia, đoán cũng có thể đoán được giữa hai bên có quan hệ gì đó.
Nhưng vấn đề là, con hắc báo này làm sao sẽ biết là hắn giết chết con hắc báo kia, Hứa Phí để lộ bí mật hay sao?
Ngụy Lân: “Cô ta tên là Hắc Linh Nhi, mười mấy năm nay một mực ẩn cư tại Tịch Nguyệt phường. Cô ta có một đệ đệ gọi là Hắc Vân Khiếu, Bạch Lan chính là em dâu của cô ta. Tối hôm qua, cô ta ở phía trước hành động nhằm vào ngươi, Bạch Lan phối hợp tác chiến ở phía sau. Ngươi xác định ngươi không nhận biết bọn họ?”
Ngụ ý rất rõ ràng, vô duyên vô cớ, vì sao bọn họ phải hại ngươi?
Dữu Khánh đã đoán được nguyên nhân đại khái, nhưng vẫn lắc đầu phủ nhận, “Không biết.”
Ngụy Lân quan sát hắn, trầm mặc một hồi, từ từ nói: “Sau khi bên ta vây kín Tịch Nguyệt phường, vẫn không lục soát ra được Bạch Lan. Cô ta hẳn là đã chạy thoát trước khi bị vây kín rồi. Chính ngươi cẩn thận nhiều hơn đi.” Dứt lời xoay chuyển tọa kỵ rời đi.
Thi thể hắc báo trên mặt đất lập tức bị kéo đi, một đám Lang vệ cũng rút lui như thủy triều.
Ngụy Lân tọa kỵ mới ra đầu ngõ, liền bị một kỵ binh chạy vội tới ngăn lại. Một người đến gần đưa cho hai cuốn văn thư, “Thống lĩnh, đã tra được một chút thông tin có liên quan tới Bạch Lan kia. Thí sinh Liệt Châu vào kinh thành, Cổ Trủng Hoang Địa bị tập kích, căn cứ vào khẩu cung từ những Yêu tu bị bắt cung cấp, lần tập kích đó chính là do đôi phu phụ Hắc Vân Khiếu và Bạch Lan này bày ra. Địa điểm mà A Sĩ Hành có khả năng có liên quan đến những Yêu tu này, hiện nay có thể tra được chính là sự việc xảy ra tại Cổ Trủng Hoang Địa. Hai phần văn quyển này đều là khẩu cung của nhân mã hộ tống Liệt Châu báo cáo kết quả công tác.”
Lúc này, tại dưới ánh trăng, Ngụy Lân mở ra một quyển văn thư xem xét, khẩu cung của Yêu tu chỉ chứng Hắc, Bạch phu phụ lập ra sự kiện tập kích sự kiện.
Tiếp đó lại mở ra xem xét một cuốn văn thư khác, phần này thì là khẩu cung của Dữu Khánh, Hứa Phí và Trùng Nhi, kể lại những gì trải qua sau khi bị tập kích tại Cổ Trủng Hoang Địa.
Xem hết những thứ này, Ngụy Lân chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Chung phủ, trả lại văn quyển trong tay, “Địa điểm lần trước Bạch Lan có thể gặp gỡ với hắn cũng là tại một đoạn thời gian hắn bị mất tích, chuyện này thật sự là trùng hợp sao? A Sĩ Hành có khả năng không nói thật, lập tức tra tìm tung tích Hứa Phí và Trùng Nhi này.”
Y thân là nội vệ thống lĩnh Lang vệ, chính là người phụ trách an ninh bên trong Lang vệ, tự nhiên có năng lực phân biệt nhất định.
“Vâng!” Dưới trướng lĩnh mệnh.
Sau đó, một đám Lang vệ mới xem như triệt để biến mất khỏi xung quanh Chung phủ.
Dữu Khánh lẳng lặng đứng ở cổng vào nhìn theo, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nếu con báo yêu kia là tập kích mình, vì sao sẽ là người của quân đội xuất thủ bắn chết, sẽ không phải là người của quân đội một mực bảo vệ mình đi? Còn có chính là những người này vì sao phải truy tra hung thủ không tha?
Hạ nhân trông cửa đi ra, trên tường vây có hộ vệ hiện lên.
Mấy người Chung Túc cũng đã đi ra, Chung Túc đi tới bên cạnh Dữu Khánh hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Dữu Khánh bối rối lắc đầu, “Không rõ ràng lắm, có phần không hiểu ra sao.”
Với hắn mà nói, có một số việc cũng không cần phải nói cho bọn họ biết.
Chung phủ trở lại bình tĩnh, Dữu Khánh vừa trở về Đông viện liền lập tức chạy đến bên cạnh sa đài trong chính sảnh, đưa tay cắm vào trong cát, kéo cái tráp kia ra, rất nhanh mở ra kiểm tra.
Trông thấy kiếm quyết vẫn còn nguyên vẹn trong tráp, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày mai sẽ rời đi, hắn khẳng định sẽ đem theo bảo bối này…
Tung tích của Trùng Nhi hiện tại có lẽ không dễ tìm, tung tích của Hứa Phí thì vừa tìm liền được ngay.
Một đám Lang vệ lại xuất hiện lần nữa, đem Tào phủ vây quanh.
Khiến cho toàn bộ Tào phủ phải hoảng sợ, Tào Hành Công là chủ nhân Tào phủ không thể không đứng ra, khuôn mặt tươi cười hơi cúi đầu khom lưng với Lang vệ ngoài cổng, rồi mới hướng Ngụy Lân đứng giữa chắp tay nói: “Quân gia, không biết tìm cháu ngoại trai của tại hạ có chuyện gì, phải chăng hắn đã phạm phải chuyện gì? Ta cùng với Binh Bộ Thị Lang Hoàng đại nhân xem như là…”
Ngụy Lân cất lời cắt đứt: “Bớt nói nhảm! Ta nói lại một lần sau cùng, bảo Hứa Phí đi ra gặp ta!”
Tào Hành Công nhíu mày, vẻ mặt vẻ lo lắng, nhưng vẫn là quay đầu lại ra hiệu với quản gia một cái, “Bảo hắn ra đi.”
“Vâng.” Quản gia gập người nhận lời, ngay lập tức chạy nhanh vào bên trong viện.
Không bao lâu sau, Hứa Phí đi đến.
Vừa nhìn thấy trận thế bên ngoài, Hứa Phí liền run sợ trong lòng, nơm nớp lo sợ chào, “Hạ quan Hứa Phí, không biết tướng quân tìm hạ quan có chuyện gì?”
“Người không liên quan gì lảng tránh đi.” Ngụy Lân lại ra lệnh một tiếng dọn dẹp khu vực.
Rất nhanh, toàn bộ người của Tào phủ chỉ còn lại có một mình Hứa Phí lộ diện.
Ngụy Lân nghiêng đầu ra hiệu, một gã Lang vệ nhảy xuống tọa kỵ đi đến, đưa ra một phần văn quyển cho Hứa Phí xem.
Thấy Hứa Phí tại dưới ánh trăng đọc rất khó khăn, liền lắc mình đi, lấy xuống một cái đèn lồng trên cổng vào Tào phủ, duỗi ra nhấc lên chiếu sáng giúp Hứa Phí.
Hứa Phí không ngốc, hơi xem một chút liền biết đây là thứ gì, chính là lời khai của gã, Dữu Khánh và Trùng Nhi sau khi mất tích tại Cổ Trủng Hoang Địa trở về.
Chỉ là không rõ đột nhiên bảo mình xem thứ này là có ý gì, hơn nữa lại còn hưng sư động chúng như thế, khiến cho gã vô cùng lo sợ.
Thấy gã đã xem xong hết rồi, Ngụy Lân hỏi: “Hứa Phí, trong phần lời khai này của các ngươi có quên gì không, hoặc là nói, có che giấu cái gì không?”
Ánh mắt Hứa Phí thoáng lấp lóe, lắc đầu đáp: “Không có.”
Tâm lý tố chất của gã kém xa so với Dữu Khánh.
Then chốt là hiện tại gã không dám thừa nhận, chưa hiểu rõ sự việc lớn cỡ nào, cũng không biết chuyện lừa gạt triều đình bị giũ ra thì có ảnh hưởng gì đến tiền đồ của mình hay không. Do gã là đồng tiến sĩ, chỉ được xếp vào dạng chức khuyết, bây giờ cậu còn đang giao tiếp tìm kiếm một vị trí chức quan cho gã a.
Ngụy Lân mặt không biểu tình, ngưng mắt nhìn gã một hồi, nhàn nhạt nói một câu, “Mang đi!”
Lập tức có một sợi dây thừng quăng đến, ngay tại chỗ đem Hứa Phí trói lại, giựt một cái, thân thể Hứa Phí liền bay lên.
“Các ngươi làm gì? Các ngươi muốn làm gì? Ta là mệnh quan triều đình, ta là mệnh quan triều đình…”
Hứa Phí liên tục kêu lên sợ hãi, nhưng vô dụng, đã bị người xách lên như xách túi lương thực, ấn xuống, gác tại trên lưng cự lang, cự lang nhấc chân nhanh chóng rời đi.
Một đám Lang vệ lại trong nháy mắt liền rút đi như sóng triều.
Không bao lâu sau, Tào Hành Công chạy nhanh ra cổng nhà, xác nhận cháu trai của mình đã bị Lang vệ bắt đi, sắc mặt rất khó nhìn, đột nhiên lớn tiếng nói: “Chuẩn bị ngựa! Nhanh chuẩn bị ngựa!”
Một khoái mã khẩn cấp được dắt tới.
Tào Hành Công không quan tâm tới cả việc dẫn theo hộ vệ, xoay người nhảy lên ngựa, thúc ngựa lao nhanh đi.
Một đường không để ý đến việc trong kinh thành không được phép phóng ngựa lao chạy, rất nhanh xuyên đường xuyên ngõ.
Sau một hồi cuồng chạy, ông ta chạy tới hậu viện một tòa hào phú đại trạch, không đi bằng cổng chính mà liên tục đập vang cửa sau.
Cửa sau mở ra một khe hở, người trông cổng vừa nhìn thấy là ông ta, cũng không có nói gì nhiều, lập tức cho ông ta đi vào, hiển nhiên đã rất quen thuộc.
Xuyên qua tạp viện, vào u đình, một đường bước nhanh đi, cuối cùng dừng lại thở hồng hộc trước một nhà thủy tạ có màn lụa che xung quanh nằm trong một khu vực đình đài lầu các, gọi to, “Đại nhân.”
Một lão già đã có tuổi nằm ở trên ghế, có màn lụa rung động ngăn cản, thấy không rõ hình dáng.
Lão giả đang ngâm chân, hai gã nữ tỳ quỳ trên mặt đất, mỗi người nâng một chân xoa bóp.
“Đang đêm tối, cớ gì chạy hồng hộc đến đây?” Lão giả bên trong cất lời hỏi.
“Đại nhân, cháu trai kia của tiểu nhân bị Lang vệ bắt…” Tào Hành Công bùm bùm đem sự việc trải qua nói ra, nói xong lời sau cùng liền tung vạt áo, phù phù quỳ gối ngoài màn che, “Tiểu nhân thật sự không còn cách nào, cầu xin đại nhân cứu!”
Lão giả ở bên trong chậm rãi nói: “Ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không biết, ngươi bảo ta phải cứu như thế nào? Lão phu là yêu nhân có thể xông thẳng nơi đóng quân của Lang vệ, hay là người có thể trong đêm tối gõ đập cửa cung quấy nhiễu bệ hạ đi cứu chứ?”