Chương 147: Chân quốc sĩ vậy
Cái gì? Còn có tên như vậy sao?
Tướng thủ thành ngây ra, cho rằng mình nghe lầm, lại cho rằng đối phương đang mắng gã.
Cũng không biết người vô danh này muốn đi đến phương nào, nhìn theo…
Dữu Khánh không biết mình rời đi với tâm trạng như thế nào, dù sao là không hề quyến luyến, ngay cả đầu cũng không muốn quay lại, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn nhìn thêm.
Không đi ra bao xa, lại lần nữa đi vào trong vùng nước đục ngầu, đi lướt qua một đám nạn dân đang lảo đảo lung lay, tập tễnh như đã kiệt sức mà đi tới.
Ngoài cửa thành, một đám người đi tới, hắn một người rời đi.
Những nạn dân mới tới này không người nào để ý tới hắn, không chút nào để ý.
Hắn cũng không có vì những nạn dân này mà có bất cứ chút nào dừng lại, mình cũng không còn năng lực giúp đỡ việc gì.
Lúc trước từng có ý nghĩ vì nạn dân đi vào bên trong thành đại náo một trận, nhưng mà việc làm cứng với triều đình, khi hắn rời kinh thì từng làm cứng một lần, tình hình bị trắng trợn vây bắt vẫn còn ghi sâu vào ký ức, như còn mới mẻ, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Hắn cũng biết mình giúp không được.
Chân chính cứu tế liên quan đến rất nhiều phương diện, cứu chữa trong lúc gặp tai họa, tiêu tốn cho sinh tồn cơ bản, sau tai nạn nhì sinh tồn như thế nào, xây dựng, sửa chữa lại đường đi, đồng ruộng, nơi ở, còn có việc kiểm soát tình hình bệnh dịch, nhu cầu về tài lực, vật lực, nhân lực rất khổng lồ, căn bản không phải hơn mười vạn lượng bạc mà hắn bỏ ra kia có thể thực hiện.
Chút tiền kia của hắn cũng chỉ là giúp một chút nạn dân kia tạm thời không bị chết đói, tạm thời có nơi dung thân mà thôi.
Mà khu vực Chiếu châu bị tai họa không chỉ có một vùng Thượng Uyển phủ, cũng nhiều hơn xa không chỉ hơn ba vạn nạn dân này.
Sau khi băng qua một đám nạn dân đó, hắn đưa đôi tay tìm kiếm khắp nơi trên người, moi móc tại trong khắp ngóc ngách quần áo, hi vọng còn có thể tìm được một tấm ngân phiếu bỏ quên.
Cũng không xem là thân không một vật, còn có bình Điểm Yêu lộ kia, còn có một ít đan dược hành tẩu giang hồ, một ít vật phẩm tùy thân.
Ngoài những thứ đó ra, hắn vững tin đã moi móc hết người mình rồi, vậy mà ngay cả một đồng tiền cũng không có lưu lại cho chính mình.
Hắn cũng không biết lần này là mình ăn sai phải thuốc gì.
Bốp! Đột nhiên hung hăng tự tát mình một cú bạt tai.
Hắn không rõ, mình là tới đây để làm dân buôn người kiếm tiền lời, tại sao lại lỗ đến nỗi vốn gốc cũng không còn?
Mười sáu vạn lượng bạc a, cứ như vậy không công đưa cho người khác?
Bốp! Tay trái hung hăng lại tự cho mình một cú bạt tai.
Nghĩ đến ở kinh thành quanh co lòng vòng từ trên tay bốn người Tô Ứng Thao mượn tới hơn ba vạn lượng bạc đã bị góp vào, uổng công làm tiểu nhân.
Bốp! Tay phải lại hung hăng cho mình một cú bạt tai.
Nghĩ đến trên đường vào kinh thành vì kiếm chút tiền mà mạo hiểm, nghĩ đến tình hình thiếu một chút đem mạng cũng góp đi vào.
Bốp! Hắn lại tự ‘thưởng’ mình một cú bạt tai.
Nghĩ đến mình đánh nhau với ba vị sư huynh, nghĩ đến việc mấy trăm lượng bạc đoạt từ trên người ba vị sư huynh cũng đã góp vào.
Bốp! Hắn lại cho mình một cú bạt tai.
Sau cùng đau đớn không đơn giản là mặt mình, còn có ngực, đau lòng vô cùng!
Một tay ôm lấy ngực cứ hoang mang như thế mà đi xa, thở dài thở ngắn không ngừng, ý nghĩ muốn chết đều sinh ra rồi.
Trong lúc nghĩ không ra, hắn đột nhiên nhảy lên trước, ầm ầm nhào vào trong nước bùn lầy.
Bọt nước văng khắp nơi.
Thế nhưng nước quá cạn, không có thể dìm mình chết đuối, còn nuốt phải một ngụm nước bẩn, cảm giác không dễ chịu, bò đứng dậy liền phun nhổ phì phì, rồi ướt đẫm tiếp tục đi tới trước…
Thở hồng hộc, Chiêm Mộc Xuân đã chạy tới cửa thành, còn là không thể không dừng lại chống tường chậm rãi đi tới, thể lực của gã quả thực rất bình thường.
Đợi một hồi, sau khi hơi thở đã đều đặn lại, gã lại trực tiếp chạy ra khỏi thành, thủ vệ cửa thành cũng nhận biết gã, Trạng Nguyên lang a, thả cho gã đi ra ngoài.
Chân trời đã xuất hiện màu trắng bạc, trời sắp sáng lên rồi.
Ra khỏi thành, Chiêm Mộc Xuân không có nhìn thấy Dữu Khánh, chỉ thấy được cầu treo đã cất cao, còn có bên ngoài sông đào bảo vệ thành có một đám dân chạy nạn đang quỳ gối cầu xin.
“Ui, Trạng Nguyên lang sớm như vậy đã tới rồi.”
Tướng thủ thành cả một đêm chưa ngủ, đang ngáp ngắn ngáp dài, mới quay người lại, trông thấy Chiêm Mộc Xuân, lúc này vui vẻ bắt chuyện.
Hai người cũng đã quen thuộc, gần đây Chiêm Mộc Xuân bình thường dùng giỏ treo ra vào thành.
Vẫn thở hổn hển, Chiêm Mộc Xuân chỉ vào nạn dân khóc sướt mướt bên ngoài, “Không phải có người đang phát tiền hành thiện trợ giúp nạn dân vào thành sao?”
Tướng thủ thành than thở: “Ai, những nạn dân này là vừa mới tới, hơn ba vạn nạn dân ở ngoài thành lúc trước đều đã vào thành rồi. Hơn ba vạn tính mạng xem như đã được cứu rồi. Cảnh tượng đó… Ngươi từng gặp qua cảnh tượng hơn vạn người quỳ xuống không thốt một tiếng nào chưa? Thực sự là cả đời khó quên a!”
Chiêm Mộc Xuân lập tức hỏi: “Người hành thiện đâu rồi? Đã vào thành rồi sao?”
“Không có vào thành.” Tướng thủ thành nhìn về phía phương xa mù mờ, vẻ mặt vô hạn cảm khái, “Sau khi giải cứu người liền rời đi. Vì cứu người, hắn đã dùng hết hơn mười vạn lượng bạc trên người rồi, làm cho chính mình không còn tiền vào thành, vì vậy rời đi rồi.”
Chiêm Mộc Xuân trong nháy mắt trở nên xung động, lập tức chụp lấy cổ áp giáp trụ của y, giận không thể át hỏi: “Người ta đã cứu hơn ba vạn dân chạy nạn, ngươi nhưng là bởi vì hắn không có tiền liền không cho hắn vào thành? Thái thống lĩnh, lương tâm của ngươi có thể an sao?”
Tướng thủ thành cấp bậc cao hơn gã, nhưng cũng không trách tội gã, vỗ vỗ vào tay gã, nói, “Trạng Nguyên lang đã hiểu lầm rồi. Ta dù cho không có lương tâm cũng không thể ý chí sắt đá. Hắn không còn tiền, ta nói bảo đảm cho hắn vào thành, nhưng mà người ta kiên cường, đúng sai rõ ràng, nói không muốn làm hỏng quy củ khiến ta khó xử, nói xong lập tức quay đầu rời đi. Đây là một chân nam tử, Thái mỗ là chịu phục!”
“Đã đi được bao lâu?”
“Chỉ vừa mới đi không bao lâu.”
Chiêm Mộc Xuân buông lỏng tay, lại đến sông đào bảo vệ thành ở bên ngoài kiễng chân nhìn, “Người đi về phía nào rồi? Thả cầu xuống đi, ta muốn đi tìm hắn.”
“Đừng nha!” Tướng thủ thành vội giữ gã lại, “Trạng Nguyên lang, việc này nhưng không đùa được đâu, nhiều nạn dân như vậy a, nếu chen chúc cướp đường xông vào thì ngươi nói ta là giết hay là không giết? Lại nói, người ta là người luyện võ, có một thân tu vi, tay chân này của ngươi có đi ra ngoài cũng đuổi không kịp hắn.”
Chiêm Mộc Xuân lại hỏi: “Hắn tên gọi là gì?”
Đồ ngốc? Tướng thủ trong lòng lẩm bẩm, xoay chuyển ánh mắt, gãi gãi cổ, lắc đầu nói: “Không chịu lưu lại tên thật đã bỏ chạy rồi, chuyện tốt làm đến mức này lại không chịu lưu danh, không phục cũng không được a!”
Chiêm Mộc Xuân lập tức khoa tay múa chân hỏi: “Có phải là bím tóc cuộn đuôi ngựa, để chút râu mép, trên eo còn treo một cây kiếm hay không?”
Bốp! Tướng thủ thành bỗng nhiên vỗ tay hoan nghênh, “Đúng a! Không sai, đúng là dáng vẻ giống như ngươi nói, xem ra ngươi là nhận biết a, nói mau, người này là ai a?”
Chiêm Mộc Xuân vừa nghe nói quả nhiên là Sĩ Hành huynh làm ra hành động vĩ đại, đã là nhiệt huyết xông đầu, nào còn có tâm tư gì dông dài với y, quay đầu liền chạy đi.
“Uy, ôi, Trạng Nguyên lang, ta…” Tướng thủ thành liên tục vẫy tay kêu gọi, cũng không có thể gọi người quay lại, bối rối nói: “Chuyện này là sao, xem ra thật sự nhận biết a, người quen? Người nào a? Có thể khiến cho vị Trạng Nguyên lang này kích động như thế.”
Chiêm Mộc Xuân không có chạy đi nơi nào khác, sau khi vào thành thì chạy thẳng lên thành lâu, leo cao nhìn xa, muốn nhìn xem còn có thể nhìn thấy bóng dáng Sĩ Hành huynh hay không.
Nhìn không thấy, trời trái lại càng ngày càng sáng lên, có thể phóng mắt nhìn thấy, y nguyên là một vùng nước lũ ẩn ẩn màu vàng mông lung, còn có loáng thoáng gò núi, duy độc nhìn không thấy thân ảnh cô độc rời đi kia, có thể là bởi vì bóng dáng người kia quá nhỏ bé giữa trong thiên địa.
Nghĩ đến tất cả những gì Sĩ Hành huynh đã làm, cứu vạn dân, lại không lưu tính danh, nỗi lòng gã thật lâu khó mà bình tĩnh lại.
Gã dị thường hối hận, hận mình không nên tránh né không gặp, cho dù là giúp đỡ làm trợ thủ cũng được a!
Bên trong thành, một đám sĩ tử cũng liên tục đến dưới thành, cùng thủ vệ nói chuyện hỏi thăm, sau khi xác định Chiêm Mộc Xuân đang tại trên thành lâu, một đám người tự nhiên tránh không được thuận tiện hỏi thăm một chút chuyện cứu tế đêm qua kết cục như thế nào.
Đã đại khái lý giải được tình huống, nghe nói Chiêm Mộc Xuân có khả năng nhận biết người làm chuyện tốt không lưu danh kia là ai, một đám sĩ tử lại vội vã chạy lên trên thành lâu.
Khi tìm được đến Chiêm Mộc Xuân thì chỉ thấy Trạng Nguyên lang đứng sững tại trước tường, nghênh đón gió sớm, chân trời ửng lên sáng bạc, mắt nhìn phương xa thật lâu bất động.
Một đám sĩ tử nhanh chóng tụ tập tại bên cạnh gã, có người thử hỏi, “Đại nhân, có phải ngài nhận biết người đại lương thiện kia hay không, hắn là ai a?”
“Là ai?” Chiêm Mộc Xuân thì thào tự hỏi, chậm rãi quay đầu lại nhìn nhìn bọn họ, lại quay đầu nhìn về phía phương xa, cười khổ một tiếng, gian nan thổ lộ ra ba chữ, “A Sĩ Hành!”
“A Sĩ Hành?”
“A?”
“Là A Sĩ Hành thi Hội thi bốn khoa đầy điểm kia sao?”
“Là A Sĩ Hành, gần nhất ở kinh thành từ quan làm huyên náo sôi sùng sục kia sao?”
Một đám sĩ tử líu ríu hỗn loạn, hoặc kinh nghi, hoặc khó có thể tin, hoặc phấn khích không thôi.
Đối với người học hành trí thức mà nói, thi Hội bốn khoa đầy điểm thật sự chính là tồn tại như thần rồi, luận tới chân tài thực học thì càng hơn cả thi Đình, vị kia vậy mà đã tới nơi đây?
Chiêm Mộc Xuân có thể nói thêm cái gì, chỉ có thể là gật đầu để xác nhận.
“A, thực sự là hắn a, không đúng a, hắn làm sao lại đến Thượng Uyển thành cứu tế?”
“Không có gì để hoài nghi. Chiêm đại nhân và A Sĩ Hành là tiến sĩ Nhất giáp cùng khoa, rất quen thuộc. Nếu Chiêm đại nhân đã nói là phải, vậy thì khẳng định không sai rồi.”
“Ta… Ai, A Sĩ Hành đã tới Thượng Uyển thành, ta vậy mà lại bỏ lỡ cơ hội kết bạn.” Có người cầm lấy xiêm y nơi ngực mình, dáng vẻ rất hối hận.
Hối hận đâu chỉ là mình hắn, một đám sĩ tử thổn thức ảo não không ngừng.
Chiêm Mộc Xuân cũng ảo não, trong lòng cũng có hối hận, thậm chí là hận mình vô dụng.
Nhân gia A Sĩ Hành sau khi từ quan còn có thể cứu vạn dân tại nước lửa, gã thân tại chức trách trái lại không làm được gì, không tự chủ mà nghĩ đến thiên Phú luận mà A Sĩ Hành viết trong thi Hội kia, trong miệng không khỏi thì thào: “Tụ dân chi địa là Quốc, dân đau thì Quốc suy, người bảo hộ dân, là Chân quốc sĩ vậy! Tụ dân chi địa là quốc…”
Trong miệng gã một lần lại một lần lẩm nhẩm nhỏ giọng thì thầm, hai mắt hiện lên sự kinh ngạc, lúc này liên tục đọc lại, ngẫm nghĩ về bài phú văn thi Hội đầu bảng kia, tựa hồ mới chân chính khiến gã thưởng thức ra được chân lý của nó.
Người ta không chỉ là viết ra văn chương, hơn nữa đã làm được rồi.
Nhớ tới hình ảnh vị kia đã từ quan, lại xuất hiện tại Tai khu khiêng bao lớn bao nhỏ dẫn dắt nạn dân lội sình lầy đi tới trước cầu sinh.
Nghĩ đến người kia ngày hôm qua chịu đựng một đêm tiêu hết tiền tài cứu lấy tính mạng mấy vạn nạn dân, bản thân lại rơi vào tình trạng thân không xu, ngay cả thành cũng vào không được.
Trong miệng thì thào, Trạng Nguyên lang đã khó kìm lòng nổi, lã chã rơi lệ.
“Tụ dân chi địa là quốc, dân đau thì quốc suy, người bảo hộ dân, là chân Quốc sĩ vậy…”
Bị xúc động không chỉ có Chiêm Mộc Xuân, còn có những sĩ tử này.
Văn chương của Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm, sĩ tử tại nơi cách kinh thành không tính quá xa này, lại có mấy người chưa từng đọc qua? Dồn dập cùng nhẩm đọc theo.
“Tụ dân chi địa là quốc, dân đau thì quốc suy, người bảo hộ dân, là chân Quốc sĩ vậy…”
Đủ loại âm thanh nhẩm đọc càng ngày càng chỉnh tề, một lần lại một lần quanh quẩn tại trên tường thành, càng ngày càng trang nghiêm.
Người qua đường bên trong thành, thủ vệ trên dưới tường thành đều dồn dập quay đầu nhìn tới, kinh ngạc, cũng có phần bị xúc động khó giải thích được.
Đám thủ vệ đang dập tắt đuốc và đống lửa, từng đợt khói đen xông qua những người kia, nhưng không cách nào ngăn cản đám người kia sục sôi lần lượt cất tiếng đọc.
Một luồng lực lượng khó giải thích tựa hồ có thể rọi sáng, tựa hồ có thể xé tan hắc ám, chân trời tỏa ra tia nắng ban mai đầu tiên sáng ngời…