Chương 16: Đố chữ
Thỉnh thoảng quan sát hắn, Hứa Phí không biết hắn đang rất nhanh viết cái gì, đoán rằng không có gì khác ngoại trừ có liên quan tới câu đố, chính là vì như thế, khi gã liếc mắt nhìn thì tròng mắt thiếu một chút lồi rớt ra ngoài, tên đó vậy mà đang vung tay viết loạn, hoàn toàn không thèm nhìn chữ mình viết ra, thỉnh thoảng nhấc bút chấm mực cũng không thèm đưa mắt nhìn.
Mấu chốt chính là, hắn vẫn như trước hết nhìn đông tới nhìn tây, gần như hạ bút không ngừng, giải đoán đố chữ còn có thể vội vàng đến như vậy sao?
Trong lòng Hứa Phí như có vạn mã lao nhanh, vừa kinh nghi vừa có phần mù mờ không hiểu.
Gã vốn đang định tập trung tinh thần, không thể chỉ đặt hi vọng vào một mình Dữu Khánh, dự định nỗ lực phá giải một ít câu đố, kết quả bị hành động của Dữu Khánh làm cho chú ý, không thể chuyên chú tĩnh tâm.
Lúc này, Dữu Khánh đã không còn cố kỵ gì nữa, chuyện mạo hiểm hơn còn lừa gạt qua được, bây giờ chắc chắn không có ai có thể bắt được chứng cứ gì về hắn, hắn ngồi tại đây nhìn quanh nhìn quất cũng nhìn không được người khác viết cái gì, ai có thể nói hắn đang sao chép chứ? Chữ ‘Mù’ viết thế nào?
Quan trọng nhất chính là, hắn sẽ không đi tranh giành thành tích, chú ý thấy hắn có dị thường cũng vô dụng, không có chứng cứ và kết quả là không có lí do làm gì được hắn.
May mà, giám thị cũng không nghiêm, cũng không cần phải quá nghiêm, lợi ích tru tâm, những người giám thị tin tưởng rằng không ai sẽ dễ dàng để cho người khác sao chép đáp án.
Sự dị thường của Dữu Khánh cũng không duy trì quá lâu, sau khi nhận thấy những nội dung sau đó đều chỉ lặp đi lặp lại, hắn lập tức dừng lại, đối chiếu và sắp xếp lại nội dung đã viết xuống.
Đang ngồi trên đài cao, ba người Lô, Địch, Ngư chợt lục tục đứng dậy, xoay người rời khỏi hiện trường.
Với đẳng cấp của bọn họ, có thể ngồi tại đây bồi chúng thí sinh một hồi đã xem như không tệ rồi, thời gian một nén nhang cũng không phải ngắn, khó thể để cho bọn họ ngồi đây im lặng chờ một nén nhang. Ở đây cũng không thể nói chuyện hây ồn ào, còn không bằng đi ra ngoài tùy tiện đi dạo một hồi nói chuyện phiếm một chút, dù sao, ở nơi đây cũng không có ai có thể ước thúc bọn họ.
Cửa mở cửa đóng, ba người biến mất bên ngoài cửa. Chúng thí sinh nhiều nhất chỉ đưa mắt thoáng nhìn, rồi lại tập trung vào việc của mình, nỗ lực hết sức để giải đoán câu đố.
Hứa Phí cũng phát hiện thấy Dữu Khánh đã dừng lại những hành vi khác thường, nhưng trong lòng gã vẫn có sự kinh nghi.
Dữu Khánh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ba mươi câu đố treo trên giảng đường, so sánh với từng đáp án nháp mà mình đã viết ra, rồi viết lại theo thứ tự trên một tờ giấy khác.
Từ trái sang phải, đem đáp án của ba mươi câu đố lần lượt viết ra dựa theo thứ tự câu đố.
Sắp xếp xong, Dữu Khánh phát hiện thấy có vấn đề, nhận thấy thiếu đáp án của một câu đố, hắn tìm khắp trên tờ giấy nháp đầu tiên, nhưng không tìm được đáp án liên quan.
Một đề trên bộ câu đố ở giữa, câu đố chữ là hai từ “Huyễn giác”, đối chiếu từng chữ, trên bản nháp không có đáp án tương ứng.
Dữu Khánh âm thầm chửi má nó, vừa rồi thi triển Quan Tự quyết hắn nhìn thấy có rất nhiều chữ trùng lặp, tại sao chỉ thiếu có một chữ này.
Đáp án chữ “Huyễn giác”? Dữu Khánh thử tự mình tìm đáp án, nhưng không có manh mối nào, cuối cùng hắn chỉ có thể thầm mắng người ra đề vô nghĩa, rồi lập tức bỏ qua.
Không còn cách nào khác, hắn lại lần nữa chăm chú nhìn phản ứng của mọi người, nhìn thấy có người nào đó nhấc bút viết liền tập trung quan sát, nhìn một chữ đầu tiên trên bản nháp liền biết có phải là câu đố đó hay không, không phải thì lập tức đổi sang quan sát người khác, lặp đi lặp lại, thủy chung vẫn không thấy xuất hiện đáp án cho từ “Huyễn giác”.
Hắn cũng không biết có phải mình đã bỏ lỡ đáp án này hay không, bởi vì ở đây có rất nhiều người, trong quá trình thực hiện sẽ khó tránh khỏi có sơ sót.
Hắn định trước tiên chuyển hai mươi chín đáp án đã tìm ra được cho Hứa Phí, nhưng lại không dám phân tâm, sợ mình thực sự sẽ bỏ lỡ đáp án kia.
Liếc mắt nhìn cây hương, phát hiện thấy đã cháy hết một phần ba, hắn liền ổn định lại tinh thần.
Trong lòng thầm nhắc nhủ mình phải bình tĩnh, phải vững vàng.
Nếu như nhiều người như vậy đắn đo cân nhắc đến bây giờ vẫn chưa tìm được đáp án cho câu này, chứng tỏ đây là một câu đố khó.
Những đáp án xuất hiện sớm, những đáp án có số lần trùng lặp tương đối nhiều chứng tỏ câu đố đó dễ giải hơn.
Đến thời điểm này, tần suất các thí sinh cúi đầu nhấc bút viết đã chậm lại rõ rệt, điều này cho thấy các câu đố dễ gần như đã được sàng lọc, và họ đang tập trung phá giải các đề tương đối khó hơn, nói cách khác, khả năng xuất hiện đáp án tương ứng với hai chữ “Huyễn giác” sẽ lớn hơn.
Trong lòng bình tĩnh lại, Dữu Khánh bắt đầu bình tĩnh quan sát, bình tĩnh phân tích.
Hứa Phí hoàn toàn nhìn không hiểu Dữu Khánh đang làm gì, cũng chậm chạp không thấy Dữu Khánh đưa đáp án cho mình, trong lòng thở dài bất đắc dĩ, gã nhìn nhìn ba bộ câu đố treo trên kia, xem như là nhìn trò chơi, đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, lòng gã cũng loạn rồi, chuyện đã đến nước này gã không còn đặt nặng nữa.
Dữu Khánh thì vẫn ngưng thần tĩnh khí quan sát tỉ mỉ, trên trán hơi có vết mồ hôi, thật sự là duy trì Quan Tự quyết lâu dài như vậy, đầu óc hắn thực sự mệt mỏi, người ngoài là không thể cảm nhận được.
Khi cây nhang cháy quá một phần ba, ánh mắt Dữu Khánh nhạy cảm phát hiện thấy ở hàng trước nhất có người có động tác vỗ trán, hình như chợt bừng tỉnh hiểu ra, phản ứng tương đối mãnh liệt.
Nhìn từ phía sau, hắn nhận ra được bóng lưng đó là Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân.
Là tên gia hỏa đó, trong lòng Dữu Khánh sinh ra mong đợi, chằm chằm quan sát dao động khí tượng do gã ta gây ra khi viết, một lúc sau, chữ viết hắn suy tính ra hình thành trong đầu, rõ ràng là hai chữ “Huyễn, Thứ”.
Dữu Khánh lập tức đưa mắt đảo qua ba mươi câu đố treo ở phía trên, câu đố bắt đầu bằng chữ “Huyễn” chỉ có từ “Huyễn giác”.
Nói cách khác, “Huyễn” chính là viết rút gọn của “Huyễn giác”, “Thứ” hẳn là đáp án của “Huyễn giác”.
Ít nhất, về việc phân biệt văn tự, Dữu Khánh vẫn có một chút hiểu biết, hắn lập tức kết hợp với câu đố để phân biệt, sau khi hơi chút lý giải, hắn thiếu một chút đã hưng phấn đến mức vỗ đùi, cố kìm nén tâm tình kích động của mình.
Trong lòng hắn biết rõ, đáp án còn thiếu duy nhất đã được tìm ra rồi. Hắn âm thầm mãnh liệt tán dương Chiêm Mộc Xuân, Giải Nguyên lang quả nhiên là Giải Nguyên lang, cũng không phải chỉ có hư danh, quả thực là có được năng lực như vậy.
Không còn gì phải do dự nữa, Dữu Khánh lập tức viết ra đáp án, bổ sung vào chỗ thiếu hụt kia.
Sau đó hắn nhanh chóng đem mặt phải bản giấy nháp hướng về phía Hứa Phí, bẻ cạnh giấy gấp lại, gấp ra một đường rộng hai tấc, sau đó nhanh chóng hạ bút viết lên phần giấy được gấp ra, một hàng chữ dựng thẳng theo thứ tự: khẩu, chi, vương, tần, hồi, xá, phi, tảo, xỉ, yếm
Đây chính là mười đáp án của bức câu đố chữ ở phía ngoài cùng bên trái.
Dữu Khánh viết xong liền đặt bút xuống, một tay chống cằm, ra vẻ như đang suy nghĩ, kì thực là âm thầm chú ý xung quanh.
Đang lúc giết thời gian, ánh mắt Hứa Phí trong lúc vô ý liếc thấy Dữu Khánh ở bên cạnh đã đặt bút xuống rồi, trái tim nhỏ tức thì thình thịch đập loạn, hình như hắn đã giải quyết xong rồi.
Đây là tín hiệu Dữu Khánh đã quy ước sẵn với gã, chỉ cần Dữu Khánh đặt bút xuống, nghĩa là sắp bắt đầu gửi đáp án cho gã.
Gã lập tức bày sẵn giấy nháp ra trước mặt bàn, tay phải nhấc bút chấm mực, tay trái xòe ra, đặt ở bên trái tờ giấy nháp.
Đây cũng là tín hiệu đã ước định sẵn giữa hai người, chỉ cần tay trái gã xòe ra đặt như vậy, nghĩa là gã đã sẵn sàng đón nhận đáp án.
Dữu Khánh nhận thấy tín hiệu, chú ý xung quanh, thừa dịp không có ai chú ý tới, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng đẩy một cái, lật mặt giấy nháp bẻ gập lại lúc trước lên, bất động thanh sắc mà lộ ra một hàng chữ dựng thẳng ở phía đó.
Hứa Phí cũng âm thầm chú ý xung quanh, rồi thừa dịp không có ai để ý tới nơi này, gã lặng yên nhìn trộm bàn bên cạnh, nhanh chóng nhớ kỹ năm chữ “Khẩu chi vương tần hồi”, sau đó rất nhanh viết năm chữ đó ra trên tờ giấy nháp. Sau đó lại tiếp tục liếc nhìn, ghi nhớ năm chữ “Xá phi sớm xỉ yếm”, sau đó lại lần nữa viết năm chữ đã nhớ ra giấy nháp.
Sau khi xác định không có sai lầm, Hứa Phí nắm lại bàn tay trái đang xòe ra biến thành nắm đấm.
Đây cũng là tín hiệu hai người đã định sẵn, bàn tay chuyển thành nắm đấm có nghĩa là “đã xong”, thể hiện đã chép xong rồi.
Các tín hiệu đều là do Dữu Khánh định ra, nói thật, trong lòng Hứa Phí lúc ban đầu là có chút hoài nghi, gã thấy vị Sĩ Hành huynh này làm loại chuyện này rất lưu loát, sắp xếp mọi thứ không chút nào chột dạ, có vẻ rất lão luyện.
Gã không biết có phải là do mình bị ảo giác hay không.
Lúc này, Dữu Khánh không có suy nghĩ nhiều như vậy, nhận được tín hiệu, hắn đưa đầu ngón tay đè phần giấy dựng lên gập xuống, rồi lại tiếp tục gấp một cạnh giấy khác, sau đó nhấc bút chấm mực, lại viết ra mười chữ theo một cột thẳng trên phần giấy mới được gấp ra, là mười đáp án của bức đố chữ ở giữa.
Vẫn làm y theo cách lúc trước, hai người thông qua ám hiệu, Dữu Khánh làm bất động thanh sắc, Hứa Phí cũng sao chép lưu loát.
Cứ như vậy, hai người không có khả năng bỏ dở nửa chừng, lại bên chuyển, bên nhận, nhanh chóng hoàn thành chuyền hết những đáp án của bộ câu đố chữ cuối cùng.
Làm xong những việc này, Dữu Khánh nhấc bút chấm mực, trước tiên bôi đen tờ giấy nháp, xóa bỏ toàn bộ những đáp án trên mặt giấy gấp, hủy thi diệt tích, sau đó từ phía dưới rút ra một tờ giấy trắng, che lại tất cả các bản nháp lúc trước. Cũng không muốn để người ngoài nhìn thấy mình quá mức rảnh rỗi, hắn chăm chú viết lại ba bộ câu đố chữ.
Hứa Phí cũng không ngốc, cho dù là vì may mắn như thế nào mà vượt qua được thi Hương thì cũng không đến mức không nhận biết được mỗi đáp án tương ứng với câu đố nào, huống hồ Dữu Khánh còn đã sắp xếp sẵn.
Sau khi hơi chút so sánh, gã lập tức liền nhận ra được, đây là tương ứng với câu đố, sắp xếp từ trái sang phải, thứ tự không rối loạn chút nào.
Ai za, thật sự đã giải đủ cả ba mươi đề rồi sao? Hứa Phí nhìn nhìn cây hương kia, vẫn còn cháy chưa hết một nửa, gã âm thầm không ngừng chặc lưỡi.
Lúc này, gã không tiếp tục do dự, nhanh chóng từ phía dưới rút ra một tờ giấy trắng, bắt đầu cẩn thận sao chép lại câu đố.
Khi làm những việc này, trong lòng gã ít nhiều có chút hối hận, nếu sớm biết tên ở bàn bên cạnh thật sự có thể giải được toàn bộ câu đố, mình nên viết ra sẵn các đề mục, như vậy, lúc này chỉ cần trực tiếp điền đáp án là được rồi, thời gian hoàn thành giải đố sẽ càng nhanh hơn.
Nhưng đây chỉ là ý nghĩ nảy ra khi gã đã biết rõ kết quả, một thí sinh một mực đi thi tới bây giờ là sẽ không làm như vậy, đều phải làm nháp trước, lỡ như có viết sai, lẽ nào phải xóa và sửa hay sao? Không thể xóa và sửa, hậu quả chính là phải viết lại một lần, đó là tự tìm phiền phức, cho nên làm nháp trước mới là thường thức cơ bản.
Ở sát vách, Dữu Khánh cũng phát hiện thấy tình huống này, trong lòng thầm mắng một trận dữ dội, tên ngốc đen thui này làm gì vậy chứ, lúc trước có rất nhiều nhiều thời gian rảnh, vậy mà không chịu chép đề ra sẵn đi?
Trong lòng hắn thật sự khó chịu nổi, còn sinh ra cả ý nghĩ muốn giết tên Hứa Phí này, nếu là bởi vì điều này mà làm mất phần thưởng hạng nhất của hắn, vậy thì hắn chắc chắn phải thổ huyết vì đau lòng!
Chép xong câu đố, cuối cùng Hứa Phí bắt đầu bổ sung từng đáp án tương ứng vào.
Sau khi kiểm tra thấy không có bỏ sót hay sai lầm nào, Hứa Phí trịnh trọng viết xuống một nhóm chữ ngoài bài giải: Hoành Khâu huyện, Hứa Phí.
Đặt bút xuống, thở phào nhẹ nhõm, khi đã chuẩn bị nộp bài thi, Hứa Phí chợt trở nên thấp thỏm, có phần do dự, cũng có chút cảm khái.
Nói chung chính là cảm thấy là lạ, tại sao vừa mới kết giao với vị Sĩ Hành huynh này không bao lâu, thì đã bắt đầu cùng theo hắn chơi đùa loại chuyện đường ngang ngõ tắt này rồi chứ?
Lúc trước, có nằm mơ gã cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình có thể ngay tại dưới mí mắt của nhân vật số một Liệt châu mà làm ra loại chuyện gian lận như thế này. Việc này phải cần gan lớn cỡ nào chứ? Không dám nghĩ a!
Thời khắc thi Hương quan trọng như vậy gã cũng không dám làm bậy, trái lại trong trường hợp này lại làm ra rồi. Nếu như việc này bị phát hiện, chẳng phải là tiền đồ hủy hết sao?
Chỉ suy nghĩ tới thôi cũng đã phải sợ hãi, tuy nhiên, gã có chút quái lạ, tại sao mình lại không chút do dự cùng theo người ta làm ra chuyện này chứ?