Chương 17: Hoành Khâu Hứa Phí
Ở bàn sát vách, Dữu Khánh đã nhịn không được nữa, lấy tay che trán, liếc mắt ném mấy ánh mắt khinh bỉ, hận không thể xách lỗ tai Hứa Phí lên rống cho gã mấy lời, tên ngốc đen thui này còn do do dự dự làm gì chứ? Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, phần thưởng của lão tử liền nguy hiểm rồi, ngươi phải nhanh lên đi chứ!
Sự việc làm thì cũng đã làm rồi, hơn nữa đã thành công rồi, nhìn thấy cả danh cả lợi đều đã sắp tới tay, Hứa Phí âm thầm cảm khái một hồi, cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ sẵn có, cuộn bài thi lại, đứng dậy rời bàn.
Mấy tên quan viên trông coi trong đại đường lập tức chuyển ánh mắt nhìn thẳng tới Hứa Phí, nhìn gã cầm bài thi cuộn lại đi đến.
Nơi Hứa Phí đi qua, các thí sinh đang cắm đầu xuống bàn, hoặc đang ngẩng đầu suy nghĩ đều lục tục bị kinh động, cuối cùng ánh mắt toàn bộ thí sinh đều nhìn chăm chú vào bóng lưng hai tay cầm bài thi đi nộp của gã.
Thật sự là đi nộp bài thi sao? Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân đầu tiên là kinh ngạc, sau khi xác định đúng là đi nộp bài thi thì nhịn không được tay run rẩy một cái, một giọt mực vừa chấm xong rơi xuống từ ngòi bút, nhẹ nhàng vang lên một tiếng bụp, bung ra thành một đốm đen trên trang giấy.
Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, khi đã xác định được Hứa Phí là người đầu tiên nộp bài thi, nỗi lòng căng thẳng của Dữu Khánh mới thực sự thả lỏng, như trút được gánh nặng.
Chủ quan chủ trì hiện trường nhìn kỹ Hứa Phí một chút, mở bài thi ra, lướt mắt đảo qua nội dung, phát hiện không sai, thật sự đã trả lời đầy đủ cả ba mươi câu đố rồi.
Phân biệt đúng sai không phải là trách nhiệm của ông ta, ông ta chỉ nhấc bút phê lên bài thi một chữ đỏ, viết xuống chữ “Nhất”, cho thấy đây là bài thi nộp đầu tiên, rồi đưa tay ra hiệu mời: “Trở về chỗ ngồi chờ đi, đừng có quấy rầy làm ảnh hưởng người khác.”
Hứa Phí không có loại cảm giác ‘Ta là đệ nhất’, tim đập rất nhanh, rất khẩn trương, dù sao cũng là có tật giật mình.
Gã lễ phép chắp tay thi lễ, sau đó xoay người nhẹ bước đi về chỗ ngồi, lúc này gã mới phát hiện thấy ánh mắt mọi người đang nhìn mình chằm chằm, chuyện đã như vậy, gã chỉ có thể thừa nhận.
Mọi người không có từ trên mặt gã nhìn thấy có bất kỳ nét kiêu ngạo nào, có người thầm khen, cũng có người âm thầm khinh bỉ, cảm thấy nhanh nhất chưa chắc có thể đúng nhiều nhất.
Lúc này, những thí sinh chưa biết Hứa Phí đều rất muốn biết gã là ai?
Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân cúi đầu, phát hiện thấy một giọt mực nhiễm đen, chợt giật mình rồi lại thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà đây là bản nháp, nếu làm dơ bài giải vậy thì gã đành phải chép lại một lần rồi. Gã muốn tập trung tinh thần nỗ lực phá giải những câu đố còn lại, nhưng trong lòng bắt đầu xuất hiện các loại tâm tình lo được lo mất, khiến gã không tập trung.
Chủ quan chủ trì cũng không nhìn thấy bất kỳ vẻ kiêu ngạo nào trên mặt Hứa Phí, trong mắt hơi có vẻ khen ngợi, ông ta lại cúi đầu nhìn kỹ tên viết trên bài thi, ghi nhớ kỹ. Sau đó ông ta tra tìm trên danh sách xếp hạng thi Hương, tra được thứ tự xếp hạng thi Hương của Hứa Phí.
Sau khi quay trở về chỗ ngồi, Hứa Phí nhấc bút viết viết vẽ vẽ, giống như không quen biết Dữu Khánh ở bàn sát bên vậy.
Chủ quan chủ trì nhìn thấy cây hương đã cháy tới gần nửa, vẫy tay gọi thủ hạ tới, căn dặn mấy câu rồi xoay người rời đi.
Đi ra đại đường, ông ta nhìn thấy ba người Lư Cát Ngỗi đang ngồi cười cười nói nói trong một nhà thủy tạ, lập tức đi thẳng đến.
Tiến vào nhà thủy tạ, ông ta chắp tay hành lễ với ba người, sau đó bẩm báo: “Đại nhân, đã có người trả lời hết ba mươi câu đố, đã nộp bài thi rồi.”
“A!“Lư Cát Ngỗi rất có hứng thú, hỏi: “Là ai vậy?”
Chủ quan chủ trì: “Hoành Khâu huyện Kim khoa cử nhân, Hứa Phí.”
Cái tên này rõ ràng không có ấn tượng gì, khẳng định không phải xếp hạng thi Hương phía trước, Lư Cát Ngỗi hỏi tiếp: “Trên danh sách xếp hạng mấy?”
Chủ quan chủ trì: “Thứ một trăm ba mươi mốt.”
Địch Tàng và Ngư Kỳ quay mặt nhìn nhau, Lư Cát Ngỗi cũng rất bất ngờ, hắc một tiếng, “Vậy mà xông ra một con hắc mã, vượt qua cả lục Khôi khóa này. So sánh với thi Hương, việc này tuy là chút tài mọn, nhưng cũng có điểm ý tứ. Hai vị tiên sinh, chúng ta cùng đi xem xét kết quả đi!”
Theo động tác ra hiệu của ông ta, hai vị đại sư đứng dậy cùng nhau đi trở về.
Ba người vừa trở lại trong đại đường, lập tức khiến chúng thí sinh dồn dập chú ý.
Ba người trở về, không ngồi xuống mà tới vây quanh bài thi của Hứa Phí nộp lên, đồng thời đánh giá xem đáp án đúng, sai.
Lư Cát Ngỗi nhìn nhìn, vuốt râu mỉm cười, dần dần gật đầu.
Ba người là người ra đề, tự nhiên biết rõ đáp án có đúng hay không, rất nhanh liền xem hết, xem xong liền nhìn nhau cười.
Lư Cát Ngỗi thuận tay nhấc bút, vòng một vòng quanh chữ “Nhất” màu đỏ phê ở bên ngoài, rồi mới để bút xuống.
Thấy vậy, người bên cạnh đều biết, đã chắc chắn là xếp nhất rồi, đích thân Châu Mục đại nhân đã xác định, Chủ quan chủ trì lập tức sẽ ghi tên vào sổ.
Ngồi cách bục giảng gần nhất, Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân nhìn thấy vậy liền hiểu được ý của ba vị này, trong lòng lập tức cảm thấy buồn rầu, nỗi lòng triệt để rối loạn, khó thể tập trung tinh thần tiếp tục phá giải câu đố.
Dữu Khánh âm thầm vui vẻ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía phần thưởng đặt trên bục giảng, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để đem theo người, tùy thân mang theo ba mươi cân Linh Mễ kỳ thực cũng rất phiền phức.
Thời gian một nén nhang nói chậm cũng chậm, nói nhanh cũng nhanh, chịu không nổi dày vò, hơi chút dày vò, thời gian liền đã gần đến cuối.
Bất kể mình phá giải được bao nhiêu câu đố, chúng thí sinh đều không thể không chính thức viết ra đáp án, đều lần lượt lên nộp bài thi.
Vị Chủ quan chủ trì ghi chú thứ tự nộp bài thi của từng thí sinh, chuẩn bị dùng làm căn cứ phán quyết kết quả khi có xung đột.
Hơn phân nửa thí sinh nộp bài thi, kéo dài tới lúc kết thúc thì còn có gần trăm người không nộp bài, có thể nói là tự mình hiểu lấy, biết rõ không có hi vọng lấy được xếp hạng liền không treo tên mình lên để bêu xấu, Dữu Khánh cũng là loại này.
Một nén nhang đã cháy hết, Chủ quan chủ trì đứng dậy nhổ cây hương, dụi đốm lửa sau cùng vào trong lư hương, cất tiếng nói: “Kết thúc, người chưa nộp bài thi xem như bỏ quyền.”
Tại hiện trường không có người nào phản đối, Chủ quan chủ trì lại đi xin chỉ thị của Lư Cát Ngỗi.
Sau khi khâm điểm hạng đầu, Lư Cát Ngỗi không còn hứng thú tự mình thẩm duyệt nữa, gõ gõ vào bài thi của Hứa Phí, bảo ông ta cứ tham chiếu theo đáp án trong đó để xếp hạng là được.
Chủ quan chủ trì lĩnh mệnh, ông ta xử lý cũng rất lưu loát, bảo người đem từng bài thi ngay tại chỗ đếm số lượng đáp án.
Không cần phải xem xét kĩ càng tất cả bài giải, đem mười bài thi có số lượng đáp án nhiều nhất chọn ra, sau đó đối chiếu với đáp án của Hứa Phí là được.
Về phần trả lời câu đố, nếu như tất cả các đáp án đều đúng, tự nhiên liền có tư cách xông vào sáu thứ hạng đầu.
Sau đó lại đối chiếu với thời gian nộp bài thi, trong mười bài giải, tiếp tục lọc bỏ bớt phân nửa.
Chủ quan chủ trì quả thực làm việc gọn gàng lưu loát, cũng biết Lư Cát Ngỗi không có kiên trì đợi lâu, dùng thời gian khoảng chừng một khắc đã xem xét hết hai trăm bài thi, sau cùng lấy ra năm bài thi, hai tay dâng đến trước mặt Lư Cát Ngỗi báo cáo kết quả làm việc.
Địch Tàng và Ngư Kỳ đều nhịn không được quan sát kỹ một chút vị Chủ quan chủ trì kia một phen.
Sau một chút dò hỏi, Lư Cát Ngỗi không khỏi cảm khái, sau khi Hứa Phí nộp bài thi, ông ta vốn tưởng rằng chúng thí sinh sẽ lần lượt giải xong và nộp bài thi.
Lúc này mới biết được, ngoại trừ Hứa Phí ra, những người khác không có một người nào có thể phá giải toàn bộ câu đố trong thời gian quy định, ngay cả vị Giải Nguyên lang kia cũng không ngoại lệ.
Lô đại nhân cũng thoáng nhìn Chiêm Mộc Xuân một chút, vị Giải Nguyên lang này xếp hạng sau Hứa Phí, trong thời gian quy định chỉ phá giải được hai mươi ba câu đố, khiến cho ấn tượng của ông ta về gã có chút tì vết.
Trong số lục Khôi của kỳ thi Hương, chỉ có hai người tiến vào 6 hạng đầu của lần tỷ thí này.
Hỏi qua hai vị đại sư, thấy họ không có ý kiến gì, Lư Cát Ngỗi nhấc bút, đích thân phê duyệt thứ tự năm bài thi, sau khi bỏ bút xuống, thuận miệng cất tiếng gọi to, “Hoành khâu Hứa Phí đâu?”
Giọng điệu trong lời nói rất rõ ràng, cho thấy muốn trực tiếp nhìn xem đó rốt cuộc là nhân vật nào.
Địch Tàng và Ngư Kỳ cũng có mong đợi tương tự, hơn ba trăm người dùng thời gian một nén nhang, còn không bằng một mình Hứa Phí dùng thời gian nửa nén hương, thật sự là không so không biết, so rồi mới biết được chênh lệch quả thực quá lớn, tuy rằng đây chỉ là một trò đố bất chợt nghĩ ra, nhưng sự chênh lệch quá lớn này ở một mức độ nào đó có thể nói rõ một ít vấn đề, chân chính bộc lộ tài năng!
Trong tình cảnh này, bốn chữ ‘Hoành Khâu Hứa Phí’ do chính miệng Châu Mục đại nhân gọi lên ngay trước mặt mọi người, một đám thí sinh nghe tiếng gọi này mà trong lòng ước ao, còn có không ít người trong lòng chua xót.
Cũng có thể là ghen tỵ đến chết người.
Chúng thí sinh đều biết rõ, Châu Mục đại nhân có lẽ đã thật sự nhớ kỹ cái tên này, hiện tại, sau một tiếng gọi này, quan trường toàn bộ Liệt châu e rằng không người nào không biết Hoành Khâu Hứa Phí!
Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân hơi cúi đầu, âu sầu buồn bã, Châu Mục đại nhân còn chưa từng lớn tiếng gọi gã ta như vậy.
Gã mơ hồ cảm thấy, mình dù là Khôi thủ thi Hương nhưng so với người được đích thân Châu Mục đại nhân ra đề thi và lựa chọn dường như thân sơ có khác biệt.
Bản thân Hứa Phí cũng kinh hãi, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình có thể được loại Đại quan biên giới quyền cao chức trọng như thế này của Cẩm quốc gọi tên ngay trước mặt mọi người. Gã thoáng giật mình rồi vội vàng đứng lên, cuống quýt chắp tay khom người, từ xa xa bái kiến, “Học sinh Hứa Phí tại.”
Thí sinh dồn dập quay đầu nhìn tới, mọi người nhìn chằm chằm vào gã, Chủ quan chủ trì lớn tiếng nói: “Hứa Phí, Châu Mục đại nhân ban thưởng, còn không mau tới đây bái tạ?”
Hứa Phí có điểm luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng đi tới.
Nhìn người đang hành lễ trước mắt, Lư Cát Ngỗi đối với hai vị đại sư ngồi hai bên cười ha hả, nói: “Người nhà người ta đi học đều trắng trắng trẻo trẻo, Hứa Phí này thì da đen, thư sinh mặt đen.” Ông ta càng thêm có ấn tượng khắc sâu.
Hai vị đại sư cười cười.
Hứa Phí lập tức lắp bắp nói: “Học sinh, học sinh, thích múa đao vung kiếm, phơi nắng, phơi nắng đen.”
“Ừm, thảo nào nhìn khỏe mạnh. Ngươi, không cần khẩn trương, không chê ngươi da đen, thân thể khỏe mạnh là chuyện tốt, có thân thể tốt mới có thể dốc sức càng tốt cho triều đình.” Lư Cát Ngỗi cất một phen ca ngợi, sau đó cũng không tiếp tục nhiều lời, trước mặt mọi người, đích thân ban cho Hứa Phí phần thưởng đã hứa hẹn.
Một bình Điểm Yêu lộ Huyền cấp, Hứa Phí tiện tay cầm lấy, ba mươi cân Linh Mễ cho hết vào một túi, tiện tay cầm lấy vung lên, vác tại trên vai quay trở về chỗ.
Gã từ chối người khác hỗ trợ cầm giùm, đồ vật nặng mấy chục cân, gã tiện tay liền xách lên vai, chỉ là, phối hợp với bộ nho sam trên người thì trông có vẻ buồn cười.
Ba người Lô, Địch, Ngư nhìn nhau mỉm cười.
Nhìn thấy Hứa Phí đã đem phần thưởng trở về, Dữu Khánh cực kỳ vui mừng, trái tim nhỏ đập mạnh, nhưng vẫn phải kiềm chế, không thể để người khác biết rõ phần thưởng có liên quan với mình.
Trên đài vẫn còn tiếp tục trao giải, Chiêm Mộc Xuân xếp thứ hai cùng người xếp thứ ba cùng lên nhận thưởng. Châu Mục đại nhân đã lui ra phía sau, phần thưởng này đều do hai vị đại sư ban.
Sau khi ban thưởng hoàn tất, ba người Lư Cát Ngỗi liền rời đi.
Chủ quan chủ trì sai người công bố bài giải của sáu người đứng đầu ra, đồng thời thông báo với mọi người, nói mọi người nghỉ ngơi một chút, đến giờ cơm thì tất cả hãy đến ‘Trầm Hương trai ‘ ăn cơm, Châu Mục đại nhân muốn đích thân thiết yến khoản đãi, coi như là để tiễn đưa các tài tử Liệt châu.
Đợi cho các quan viên có liên quan đều đã rời khỏi nơi đây, một đám thí sinh lập tức vọt tới trước sáu bài giải để xem kết quả cuối cùng, chủ yếu là muốn nhìn xem đáp án mà mình vắt hết óc nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là gì.
Dữu Khánh ra hiệu ánh mắt với Hứa Phí, hai người thừa dịp này nhanh chóng rời đi.
Hứa Phí khiêng đồ vật, Dữu Khánh nhấc tay, vơ hết tất cả giấy nháp của mình và của Hứa Phí đem đi, hắn chính là muốn hủy thi diệt tích, không muốn lưu lại tai họa ngầm.