Chương 20: Xuất phát
Hứa Phí kịp phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào nồi lớn Linh Mễ này, cũng có phần kinh ngạc đến mức ngây ngẩn cả người, cũng đã biết được là mình sơ sót, Trùng nhi không biết những thứ này, là bởi gã đã quên nhắc nhở.
Then chốt là bình thường gã cũng không quan tâm tới việc nấu nướng, cũng không cần phải dặn dò gì để Trùng nhi nấu ăn, từ trước đến nay Trùng Nhi đều đảm bảo cho gã ăn no, vì vậy chuyện cứ xảy ra như vậy.
Hứa Phí gãi gãi đầu, lúng túng nói: “Sĩ Hành huynh, việc này thật đúng là không trách được Trùng nhi…”
“Ngừng!” Dữu Khánh nhấc tay, cũng thả tay Trùng nhi ra, bàn tay chậm rãi đè lên ngực mình, cảm thấy tim co thắt, là thực sự rất đau lòng.
Đem sư huynh của mình đánh một trận mới đoạt được mấy đồng bạc? Tên thư đồng nho nhỏ này, một nghìn lượng bạc liền tùy tùy tiện tiện đem chúng hầm hết rồi, nếu để cho ba vị sư huynh biết rõ chuyện này thì làm sao chịu cho nổi? Nhưng hắn vậy mà không thể nói lý lẽ được.
Ai bảo mình quản không được cái miệng mình, nói cái gì mà ‘Bao no’, hắn đã quên Hứa Phí là luyện ngoại công, có dáng vẻ là người khổ luyện ngạnh công, loại người này thường thường có sức ăn rất lớn, cần phải ăn nhiều, ăn no để bù đáp cho sự tiêu hao trong cơ thể, thuộc về loại người ngồi vào tửu điếm, tiện tay vỗ bàn là có thể yêu cầu mấy cân thịt, mấy cân rượu.
Mình làm sao lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này cơ chứ?
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình, ngựa cũng có lúc vấp ngã, nhất thời thân tại trong giang hồ, bị thân phận là thí sinh đi thi của đối phương làm che mắt, mà tính quá sai rồi!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Dữu Khánh vung tay lên, vô cùng bi phẫn nói: “Ăn, ra sức ăn cho ta, ăn cho thật no. Từ nay về sau không cho phép người nào nhắc với ta về việc này, một chữ cũng không cho phép nhắc tới, nếu không đừng trách lão tử trở mặt!” Dứt lời hắn ôm lấy bát cơm xùm xụp cuồng ăn.
Hắn không rõ, làm sao mỗi lần nấu Linh Mễ liền gặp chuyện không may, lần trước khiến người bị thương, lúc này lại hung hăng phá tài.
Trùng nhi lau lau nước mắt, nức nở nói: “Công tử, có thể để lại một chút đến ngày mai, ngày mai ta hâm nóng lại còn có thể ăn được.”
Đang nuốt ngấu nghiến, Dữu Khánh thiếu một chút bị nghẹn chết, ngẩng đầu rướn cổ mắt trợn trắng, tự mình vỗ mạnh vào ngực mấy quyền mới thở được, quay đầu lại lập tức tìm nước uống.
Hứa Phí cũng dở khóc dở cười, “Trùng nhi, đây là Linh Mễ, không phải gạo trắng. Linh Mễ quý trọng ở điểm nó có ẩn chứa linh khí, mặt ngoài có một tầng màng mỏng phong kín linh khí lại, một khi đun sôi căng vỡ ra, liền không giữ lại được linh khí nữa, sẽ chậm rãi mất đi. Cho nên sau khi đun sôi thì không thể để lâu, cần phải ăn hết trong thời gian nhất định, nếu không sẽ bị uổng phí.”
Gã cũng từng có ăn Linh Mễ, nhưng cũng chỉ là ăn qua một chút mà thôi, bình thường ăn là ăn không nổi.
Người tu hành võ đạo đều biết rõ chỗ tốt khi dùng Linh Mễ để ăn, nhưng bao nhiêu người đều bị chắn lại bên ngoài bởi cánh cửa ‘Ăn không nổi’ này.
Nhà Hứa Phí tại một tiểu địa phương coi như là loại nhà có tiền, nhưng mức độ có tiền hình dung như thế nào chứ? Có thể làm một phép so sánh.
Nhà người bình thường, mười hai bạc đủ người một nhà ăn nửa năm.
Sản nghiệp nhà gã thì thuộc về loại một tháng kiếm mấy trăm lượng là không thành vấn đề, được tính là một nhà tiểu phú.
Cho nên, ngẫu nhiên nếm chút món ngon còn có thể, muốn đem Linh Mễ làm cơm ăn là chuyện không có khả năng, loại chuyện một bữa ăn ngốn hết hơn một nghìn lượng bạc như trước mắt là càng không thể có.
“Phí lời làm gì, ăn!” Dữu Khánh nuốt không xuống được một ngụm oán khí, lại rống lên một câu.
Hứa Phí nhận ra được hắn đang uất nghẹn, cười hắc hắc, cũng không khách khí gì nữa, dốc sức ăn.
Trùng Nhi vừa gạt lệ vừa ở một bên bới thêm cơm cho hai người.
Ăn càng nhiều càng có thể lỗ ít đi một chút, Dữu Khánh giữ suy nghĩ này để nỗ lực ăn.
Nhưng mà sức ăn thật sự là không được, người muốn ganh đua là không sai, nhưng cái bụng lại không chịu ganh đua, sau khi ăn được mấy chén liền no rồi, no căng bụng, cơm đã dồn lên đến cổ họng luôn rồi, thật sự là ăn không vô nổi nữa.
Hắn là muốn lỗ ít đi một chút, nhưng cũng không thể khiến cho mình no căng bể bụng, không thể không dừng lại, chỉ có thể nhìn Hứa Phí ngồi đó ăn như biển ăn.
Càng nhìn càng giận, không muốn nhìn Hứa Phí một mình chiếm đại tiện nghi, lại thêm nhìn thấy Trùng nhi ở một bên dáng vẻ rất thương cảm, Dữu Khánh liền bức Trùng nhi cùng ăn.
Trùng nhi tự nhiên không dám, kết quả bị Dữu Khánh nổi giận đe dọa một hồi, Hứa Phí cũng bảo Trùng nhi việc đã lỡ rồi, làm theo cho ổn thoả, lúc này Trùng nhi mới miễn cưỡng lấy ăn.
Trùng nhi định tùy tiện ăn một chút, nhưng Dữu Khánh lại cưỡng ép bức hắn ăn ba bát.
Còn lại, hơn một nửa, tất cả đều được Hứa Phí thoải mái cất vào bao tử mình, nhìn gã vỗ vỗ bụng dáng vẻ có phần tiếc nuối, rõ ràng còn chưa có ăn no.
Dữu Khánh hai tay ôm lấy cái bụng no căng, mang theo niềm đau không thể tả đi trở về phòng…
Một buổi sáng khí trời sáng sủa, bảy mươi chiếc xe ngựa, hơn một nghìn nhân viên hộ vệ, đây chính là đội hình Liệt châu hộ tống thí sinh vào kinh thành.
Ba trăm mười tám thí sinh cứ như vậy rời khỏi học viện tạm trú, một đoàn người trùng trùng điệp điệp rời đi Liệt châu phủ thành.
Ra khỏi thành, mấy chục người ngựa ở phía trước mở đường, các nhân viên, đội ngũ đi đường trong vòng ba dặm phía trước đều bị xua đuổi rời khỏi quan đạo tìm địa phương lảng tránh, đợi cho đội ngũ xuất hành đi qua rồi mới có thể tiếp tục khởi hành.
Trong bảy mươi chiếc xe ngựa, có bốn mươi chiếc là dành cho thí sinh ngồi.
Một chiếc xe ngựa ngồi tám gã thí sinh, ngồi theo cách thức ba ba hai, hai bên mỗi bên ngồi ba người, một đầu ngồi hai người.
Tuy rằng có vẻ chật chội, nhưng tương đối mà nói thì đã rất không tệ rồi, dù sao dọc theo đường đi đều có xe ngựa thay cho đi bộ.
Cũng không có khả năng mỗi một thí sinh đều được bố trí một chiếc xe ngựa riêng, nếu dùng hơn ba trăm chiếc xe ngựa thì đoàn xe phải kéo dài đến bao nhiêu, trên con đường tiến tới, phải phái ra bao nhiêu người hộ tống mới đủ?
Vì vậy, sắp xếp bảy mươi chiếc xe ngựa, đó cũng là lựa chọn tốt nhất sau khi tổng hợp các phương diện và tiến hành tính toán chặt chẽ.
So với hơn hai trăm tên thư đồng đi theo, đội ngũ hộ tống chỉ cho bọn họ mười chiếc xe ngựa, hơn hai trăm người dồn đống vào mười chiếc xe ngựa hoàn toàn là không có khả năng dồn vào được, huống hồ hành lý của các thí sinh đều do bọn họ gánh vác.
Tác dụng chủ yếu của mười chiếc xe ngựa chính là chứa hành lý của thí sinh, thư đồng đi theo thì thay phiên nhau lên xe nghỉ ngơi, đa số thời gian đều là đi bộ theo sau xe ngựa. Hơn một nghìn tên quan binh hộ tống, đa số cũng chỉ có thể đi bộ, bọn họ chỉ là thư đồng thì có thể oán hận gì được chứ.
Dữu Khánh không thể ngồi chung một chiếc xe với Hứa Phí, hắn nhìn thấy Hứa Phí lại bị bốn tên gia hỏa đi đâu cũng có nhau kia kéo vào trong xe.
Bảy người cùng chung xe với mình, Dữu Khánh không nhận biết người nào, cũng không muốn giao du cùng những người này, hắn bày ra bộ dạng lạnh lùng, tận lực duy trì khoảng cách cùng những người chung xe. Tai nghe bảy người nho nhã đàm tiếu, cũng không biết những người này có biết chuyện có yêu nghiệt sẽ hạ sát thủ với thí sinh hay không, bản thân hắn vẫn âm thầm duy trì cảnh giác, quay đầu quan sát đến động tĩnh bên ngoài.
Trong Đội ngũ hộ tống có hơn trăm người mặc áo choàng áo khoác màu xám, nhìn liền biết là người của Ti Nam phủ. Dữu Khánh lần này xem như đã tiếp xúc gần trong gang tấc rồi.
Từ Giác Ninh và Đường Bố Lan cũng đổi mặc y phục như vậy xen lẫn trong đội ngũ. Dữu Khánh nhìn thấy được bọn họ, bọn họ không chú ý tới Dữu Khánh.
Thu hút Dữu Khánh nhất chính là một ít cung tiễn thủ cùng đi theo. Những cung tiễn thủ này vác cây cung bằng kim loại mờ đen kịt không phản quang, nếu như không đoán sai mà nói, hẳn phải là ‘Mặc Ảnh cung’, một loại cường cung mà nếu tu vi không bước vào Chân Võ cảnh giới thì căn bản kéo không ra, một khi kéo ra, lực xuyên thấu của mũi tên cực kinh người, xuyên bia vỡ đá cũng không thành vấn đề.
Có thể đem ‘Mặc Ảnh cung’ sử dụng thành thạo trên cơ bản chỉ có một loại người, Đại Tiễn sư!
Số người gánh vác Mặc Ảnh cung, chỉ dựa vào Dữu Khánh tạm thời tại bên trong xe quan sát thấy, thì có mười mấy người.
Sau khi đội ngũ xuất phát, ban ngày đi đường không ngừng, nếu không có tình huống đặc thù thì nhất định cần phải tại trong ngày đó chạy tới thành trấn chỉ định kế tiếp. Chỉ vì số lượng đoàn người quá nhiều, dịch trạm bình thường dọc đường là không có năng lực tiếp đãi, chí ít là không thể thỏa mãn được nhu cầu dừng ở thấp nhất.
Trạm dịch chỉ phụ trách cung cấp nước cho đội ngũ, hoặc là sửa chữa hoặc thay đổi xe ngựa cá biệt nào đó bị xuất hiện vấn đề.
Bữa trưa giống nhau đều là ăn lương khô, khi chạy tới thành trấn chỉ định mới có thức ăn nóng hổi và nơi nghỉ ngơi tương ứng.
Tới địa điểm chỉ định, ăn xong cơm tối, đi nghỉ ngơi, tỉnh dậy ăn điểm tâm rồi xuất phát, bữa trưa lại là lương khô, cứ tuần hoàn như vậy, thời gian kéo dài đến hai ba tháng, mãi cho đến khi đến được kinh thành mới kết thúc. Đừng thấy có xe ngựa, kỳ thực chính là tốc độ đi bộ.
Ngày đầu tiên, bởi vì đích đến thứ nhất gần với châu phủ, tại trước khi trời chạng vạng tối thì đội ngũ đã đến nơi.
Là quân doanh của một thị trấn, lâm thời dọn trống nhường cho đội ngũ đi thi sử dụng dừng chân.
Quân doanh vốn đóng quân một nghìn người, đột nhiên tới một nghìn bảy tám trăm người, lập tức có vẻ chật chội, cũng may đất trống nhiều.
Xuống xe ngựa, khi Dữu Khánh kiểm tra bốn phía, con mắt đột nhiên co lại, nhìn thấy bên trong một chiếc xe ngựa đi xuống một lão đầu tóc hoa râm, cũng là một cung tiễn thủ, vác trên người chính là một thanh Mộc cung có cánh cung vặn vẹo như rễ cây, màu sắc cháy sém, mặt ngoài có nhiều vòng tròn ngân sắc nằm rải rác, giống như từng con mắt lớn nhỏ không giống nhau.
Nếu như không có đoán sai thì đó hẳn chính là ‘Cầu Long cung’, nghe nói là rễ của một loại cây sinh trưởng tại vách núi đá, nước lửa bất xâm, vạn năm bất hủ, sau khi trải qua đặc thù luyện chế mới có thể trở thành cánh cung của Cầu Long cung, là cường cung do Huyền cấp Đại Tiễn sư sử dụng.
Lại nhìn lão già cung thủ bước xuống từ trên chiếc xe dẫn đầu, có tư cách ngồi ở xe dẫn đầu, không cần nói cũng biết được thân phận, Huyền cấp Đại Tiễn sư!
Đi cuống từ trên chiếc xe kia còn có những quan viên cấp bậc cao nhất của toàn bộ đội ngũ, cũng là Áp Giải sứ của chuyến này, đồng thời còn có người phụ trách nhân viên hộ tống của Ti Nam phủ.
Không chỉ một người, trong đoàn xe lục tục tiến vào thao trường, trên một chiếc xe ngựa ở giữa lại đi xuống một cung tiễn thủ vác ‘Cầu Long cung’, trong đám xe đi cuối cũng đồng dạng đi xuống một người.
Một Huyền cấp Đại Tiễn sư đã là một sát thủ cấp bậc kinh khủng, chuyến này nhưng là đồng thời xuất hiện ba người? Dữu Khánh âm thầm kinh hãi, tiếp đó tỉ mỉ kiểm tra, phát hiện Võ cấp Đại Tiễn sư cũng có đến bốn năm mươi người.
Chỉ với những người này là đã có thể chống đỡ thiên quân vạn mã rồi. Dữu Khánh thổn thức có thừa, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có lực lượng hộ vệ cường đại như vậy, yêu nghiệt trên đường hẳn là không đủ gây ra sợ hãi rồi…
Trong quân doanh cũng không đủ phòng ngủ, những gian phòng tốt nhất phải dành cho văn võ quan viên có cấp bậc, những Đại Tiễn sư kia tự nhiên cũng không có thể thất lễ.
Thứ nhì mới là các thí sinh, toàn bộ ngủ giường chung, mười người một phòng.
Những gian phòng thượng vàng hạ cám thì để lại cho binh sĩ, góp thêm chút lều trại mới đủ dùng.
Thư đồng đi theo cũng có người ngủ lều trại, lều trại cũng không đủ, cho nên có một số thư đồng phải ngủ dưới mái hiên.
Năm rồi vào kinh thành thì không như vậy, thư đồng cũng có thể dồn vào trong phòng chủ nhân nhằm dễ dàng cho việc chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho chủ nhân, lần này thật sự là nhân mã hộ vệ vào kinh thành đã tăng gấp bội rồi.
Khi Dữu Khánh cơm nước xong, tìm đến thư đồng Trùng nhi thì Trùng nhi đang cùng một đám thư đồng ngồi xổm vây quanh một vòng trên mặt đất, vây quanh ở trước một cái thùng gỗ, từng người đưa tay đoạt lấy cái muôi múc cháo có trộn lẫn loại rau gì đó đổ vào trong bát để ăn. Cũng không biết là loại rau gì, dù sao thoạt nhìn cũng không có gì khác với heo. Có một số thư đồng gia cảnh chủ tử tốt ngửi ngửi mùi vị liền cau mày, khi nếm thử xong thì càng khó mà nuốt xuống.
Trùng nhi nếm một miếng, rồi khó chịu mà tiếp tục lùa vào trong miệng.