Chương 48: Đánh dấu chỉ đường
Sự việc kết thúc với sự nhượng bộ của Dữu Khánh, những người đang đau đầu vì không tiện giúp bên nào lập tức thở phào nhẹ nhõm. Thiết Diệu Thanh vội bảo Tôn Bình chuẩn bị cho Dữu Khánh một bữa cơm Linh Mễ, tất nhiên còn phải phối hợp thêm chút đồ ăn khác để khao Dữu Khánh.
Khi nấu nướng xong xuôi, chân trời đã hơi hơi ửng lên màu trắng bạc.
Tuy nói là làm cho Dữu Khánh ăn, nhưng nếu như đã làm thì không có khả năng để người mình tại bên cạnh nuốt nước bọt, một lần nấu năm túi Linh Mễ.
Một đám người vây quanh ở bên cạnh đống lửa thưởng thức. Bưng bát nhai ngấu nghiến, Dữu Khánh thỉnh thoảng thúc giục Trùng Nhi ở bên, “Trùng Nhi, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, nhìn ngươi thật gầy, thứ này là đồ tốt, phải ăn no. Hứa huynh, ngươi cũng ăn nhiều một chút.”
Vốn không chuẩn bị cho Hứa Phí và Trùng Nhi, nhưng Dữu Khánh nhất định lôi kéo hai người cùng ăn, đám người Tôn Bình cũng không tiện nói cái gì.
Một nồi lớn cơm Linh Mễ, bụng Dữu Khánh căng tròn vô không nổi, cũng không muốn cho đám người Trình Sơn Bình thôn tính, dù sao hiện tại ăn không phải tiền của mình, hắn không ngừng ngắc nhở chủ tớ hai người không nên khách sáo.
Trùng Nhi ừ gật đầu, khóe miệng tràn đầy vẻ hài lòng, trong lòng càng thêm cảm động, nhận thấy Sĩ Hành công tử thật tốt, không chút nào xem hắn ta như là hạ nhân.
Hiện tại hắn ta rất nghe lời Dữu Khánh, Dữu Khánh bảo hắn cứ ăn thoải mái, sau mấy lần thúc giục quả nhiên là làm theo.
Hứa Phí thì tương đối ‘Hiểu chuyện’, có chút nhìn sắc mặt người khác, bình thường ăn thoải mái bây giờ thu liễm lại, ăn một chén liền bỏ xuống, Linh Mễ rất đắt, sợ khiến cho những người ở đối diện không cao hứng. Dữu Khánh thúc giục gã ăn nhiều một chút, gã nói lúc trước đã ăn một bữa, bây giờ đã ăn no rồi, rất có phong độ.
Ăn uống no đủ, Dữu Khánh ngay tại chỗ khoanh chân đả tọa khôi phục, một đám người giúp hắn hộ pháp.
Không còn cách nào, một nhóm người Diệu Thanh đường hiện tại phải trông chờ vào hắn, huống hồ đã tiêu hao công lực chống chịu khói mù cả một đêm, tiêu hao quả thực cũng lớn.
Con Hỏa Tất Xuất bị bắt được kia tựa hồ đã dày vò mệt mỏi rồi, không còn kịch liệt va chạm nữa, phỏng chừng cũng biết làm như vậy không thể thoát khốn, chỉ thỉnh thoảng kêu to mấy tiếng, phát ra âm thanh “Tích tích” kỳ quái, thanh âm to rõ…
Khi mặt trời đã lên cao thì tinh thần Dữu Khánh lại lần nữa sáng láng, cuối cùng thu công đứng lên.
Hắn còn phải đi thi, không muốn tiêu tốn nhiều thời gian tại nơi này, cũng muốn sớm một chút kết thúc việc này, hắn chủ động lần nữa đi vào động làm việc.
Nhưng số gỗ còn lại trong động đã không đủ, Dữu Khánh nói bọn họ lại chặt cây đem vào.
Nhưng lần này có vẻ không quá thuận lợi, trôi qua một ngày trời sáng vẫn không có phản ứng, hết một đêm cũng không có phản ứng.
Ngày tiếp theo lại lần nữa tới hừng đông, toàn bộ số cây cối chặt được đều đã cháy sạch sẽ, Dữu Khánh liền đi ra, mang theo một thân mùi khói đi ra. Đám người Thiết Diệu Thanh tiến tới nghênh đón, kết quả là, tất cả mong đợi biến thành mây khói, Dữu Khánh lấy ra chính là một cái bình sắt trống không.
Cũng đưa ra giải thích, Hỏa Tất Xuất một mực không có xuất hiện.
Thiết Diệu Thanh an ủi mấy câu, Dữu Khánh khoát khoát tay áo, không tiếp nhận, hỏi ngược lại: “Có phải Hỏa Tất Xuất sống quần cư hay không?”
Thiết Diệu Thanh chần chừ, “Không biết, có rất ít ghi chép liên quan tới Hỏa Tất Xuất, chỉ một đoạn mô tả ngăn ngắn đôi lời vài câu mà thôi, không có nội dung về phương diện này.”
Dữu Khánh nhìn quanh mấy người, “Vậy tại những địa điểm các ngươi từng tìm kiếm lúc trước có nơi nào gặp qua hai con trở lên hay không?”
Mấy người lắc đầu, Thiết Diệu Thanh nói: “Không có.”
Dữu Khánh: “Nói cách khác, không người nào nhìn thấy Hỏa Tất Xuất sống quần cư?”
Mấy người đại khái đã minh bạch ý của hắn, Chu Thượng Bưu hỏi: “Ngươi muốn đổi một nơi khác để thử xem?”
Dữu Khánh: “Nơi đây chỉ từng nhìn thấy một con, chúng ta đã bắt một con, đợi hết một ngày cũng không chờ được con thứ hai xuất hiện, không cần thiết tiếp tục phí thời gian đặt cược vào những chuyện chưa biết, nếu có thời gian như vậy thì không bằng phí vào việc đi đường, đến nơi xác định từng gặp qua để tìm kiếm.”
Nói có lý, không người nào phản đối, lập tức thu dọn xong liền xuất phát, lao tới một cái động quật trong lòng đất khác mà lúc trước từng phát hiện thấy Hỏa Tất Xuất.
Trên đường đi, khi băng qua phụ cận ‘Lâm Uyên các’ thì Trình Sơn Bình cất lời nói với Thiết Diệu Thanh, “Lão bản nương, lúc trước không cẩn thận đã làm mất muối, về sau nấu ăn không có muối không hợp khẩu vị, các ngươi đi trước, ta ghé ‘Lâm Uyên các’ kiếm một chút, sau đó sẽ đuổi theo các ngươi.”
Thiết Diệu Thanh căn dặn một câu cẩn thận.
Len lỏi tại trong địa hình phức tạp khoảng nửa canh giờ, Trình Sơn Bình mới quay lại đuổi theo mọi người.
Mất thời gian non nửa ngày mới tìm tới được một cái cửa động từng phát hiện có Hỏa Tất Xuất.
Dữu Khánh cũng không chơi đùa ra được thủ đoạn gì mới, tự nhiên là làm theo cách cũ, trước tiên chặt cây cối.
Việc lặt vặt không cần hắn làm, phía bên Thiết Diệu Thanh rất tự giác.
Tất cả bố trí thỏa đáng xong xuôi, nhóm người Diệu Thanh đường lại rời khỏi địa đạo, lại lần nữa thủ tại trước cửa động tiến hành một lần chờ đợi rất lâu…
Trăng cô đơn treo như móc câu, đặc biệt sáng tỏ.
Sương mù từ từ dâng lên nhàn nhạt mờ ảo, mịt mờ bao phủ mặt đất, dưới ánh trăng, những rặng núi nhấp nhô ẩn hiện trong làn sương mờ ảo giống như tấm lưng màu đen của một con cự long đang ngủ say.
Phía trước một vách đá dựng đứng, tại một vùng loạn thạch lớn, một đám dê đá, ngựa đá bị tàn phá nằm ngổn ngang, còn có rất nhiều tượng ông già đá bị sứt mẻ, kích thước đều lớn một cách không bình thường, dùng từ khổng lồ để hình dung cũng không quá đáng. Bên trên vách đá còn có khảm mấy bộ xương khổng lồ, chúng đã bị hóa đá hợp với vách núi thành nhất thể, giống như bị giam cầm tại trong vách đá.
Thỉnh thoảng có ánh lửa lấp lóe từ bên trong bộ xương khổng lồ lác đác phun ra, u hỏa ảm đạm.
Một đám người mặc y phục dạ hành màu đen, khoanh chân ngồi đả tọa nghỉ ngơi dưới vách đá. Đa số ở bên cạnh có đặt một số đồ vật khác nhau, muôn hình muôn vẻ, có sạn, có cuốc, có móc thừng, cũng có các loại vũ khí tùy thân như đao kiếm.
Một người đàn ông trung niên, cũng là thủ lĩnh của những người này, đứng ở trên một cái tượng đá ngắm nhìn ánh trăng, râu ngắn, sắc mặt vàng như nến không hiện rõ trong cảnh đêm.
Đêm yên tĩnh, côn trùng kêu vang.
Một gã đàn ông vóc người vạm vỡ khuôn mặt râu ria xồm xoàm lắc mình bay tới, hạ xuống dưới tượng đá có người thủ lĩnh, ngước cao đầu chắp tay nói: “Thôi gia, bên ngoài chặn lại một tiểu yêu, nói là người của ‘Lâm Uyên các’ tại Cổ Trủng chi địa, nhận lời giao phó từ một vị bằng hữu cũ của ngài đến đây gặp ngài.”
Thôi gia tên là Thôi Du, là một gã chấp sự của ‘Giám nguyên trai’ tại U Giác Phụ, lần này đến đây cũng là vì nhiệm vụ của U Nhai.
Nghe nói là kiểu lí do mượn cớ này, đứng sừng sững trên tượng đá, ánh mắt Thôi Du lấp lóe, trầm giọng nói: “Lập tức dẫn người tới đây.”
“Vâng.” Nam tử râu ria nhanh chóng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên dẫn đến một con tiểu yêu, gầy gò mảnh khảnh, hai chòm râu, dáng vẻ có phần giống như một Cổ giả.
Sau khi xác nhận danh tính của Thôi Du, tiểu yêu chào, “Lâm Uyên các Hồ Thiên Địa, xin chào Thôi tiên sinh.”
Thôi Du lắc mình rơi tại trước mặt gã, cười chắp tay, cho tiểu yêu đủ mặt mũi, “Hồ huynh, không biết bằng hữu kia của ta đã nói gì?”
Hồ Thiên Địa lắc lắc đầu nói: “Cũng không có nói cái gì. Chỉ nói là thuốc trị thương mà ngài nhờ hắn điều chế cho ngài đã được hắn điều chế xong rồi. Nói là tổn thương của ngài không thể để lỡ được, mà hắn lại có chuyện quan trọng không tiện tự mình đến đây. Biết được ta ở khu vực này quen biết một số bằng hữu có thể tìm hiểu tung tích của ngài, cho nên nhờ ta nhanh chóng đưa tới cho Thôi tiên sinh ngài.” Dứt lời, lấy ra từ trong người một cái bình sứ dâng lên.
Nam tử râu ria vạm vỡ ở bên cạnh tên là Ô Huống, kinh ngạc nhìn về phía Thôi Du, không biết vị này bị thương khi nào.
Thôi Du nhận lấy bình sứ, rút nút lọ ra, đưa đến gần mũi ngửi ngửi, ánh mắt quỷ dị lấp lóe mấy cái, cười nói: “Quả nhiên là thuốc tốt.” Nói xong cất thuốc đi, lại lấy ra một tờ ngân phiếu giá trị một nghìn lượng đưa cho gã tiểu yêu, “Làm phiền Hồ huynh, đây là một chút tâm ý nho nhỏ, mong rằng không từ chối.”
Tiểu yêu Hồ Thiên Địa có thể làm chân chạy đi một chuyến xa như thế, tự nhiên là đã nhận được chỗ tốt, Thôi Du dứt khoát cho gã thêm chỗ tốt, gã cũng không khách khí.
Chỗ tốt cho xong liền tiễn khách.
Sau khi tiễn khách trở về, Ô Huống vừa định hỏi Thôi Du bị thương lúc nào, Thôi Du đã khẩn cấp hạ lệnh, “Mọi người tỉnh dậy, lập tức suốt đêm xuất phát!”
Ô Huống sửng sốt, hỏi: “Đi đâu?”
Thôi Du cười nói: “Lâm Uyên các!”
“Ách…” Ô Huống ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn nhìn phương hướng tiểu yêu Hồ Thiên Địa vừa đi, người ta đã từ bên đó đem lời nói tới rồi, bên này còn phải chạy đến, có ý gì? Y nghĩ không hiểu, nhưng biết rõ khẳng định có nguyên nhân, liền tuân lệnh làm theo, nhanh chóng đánh thức mọi người.
Sau khi người và vật đều đã chuẩn bị đầy đủ, liền vội vàng chạy nhanh tại trong bóng đêm mịt mờ.
Trèo đèo lội suối, gần như là một đường không ngừng nghỉ, thẳng đến khi sắc trời hơi ửng sáng, một nhóm mới chạy tới gần ‘Lâm Uyên các’.
Nhìn quanh địa hình bốn phía, ánh mắt Thôi Du khóa chặt đỉnh một ngọn núi cao nhất xung quanh Lâm Uyên các, vung tay lên, lại dẫn người tiến lên.
Một đám người chạy nhanh đến đỉnh núi, Thôi Du lại lần nữa quan sát hiện trường, nhìn chằm chằm một tảng đá lớn, phía trên tảng đá lớn kia đặt một cục đá lớn cỡ nắm đấm. Lão ta lập tức phi thân rơi tại trên tảng đá lớn, nhìn chằm chằm cục đá dưới chân, phía trên cục đá có vẽ hình một cái mũi tên đơn giản.
Lão ta dịch bước điều chỉnh phương hướng, theo hướng chỉ của mũi tên hơi quan sát, sau đó phất tay gọi Ô Huống tới đây, chỉ chỉ tình hình cục đá đặt trên tảng đá lớn, lại chỉ chỉ hình vẽ mũi tên, “Đi theo hướng mũi tên, trên đường nói mọi người mở to mắt, chú ý những dấu hiệu chỉ đường như thế này.”
Trong lòng Ô Huống kinh nghi, đây là có người lưu lại dấu hiệu chỉ đường cho bên này, chuyện gì vậy? Y thực sự nhịn không được, thăm dò hỏi: “Chấp sự, nhiệm vụ chủ yếu chúng ta lần này là tới bắt Hỏa Tất Xuất, làm chuyện không liên quan gì sẽ lãng phí thời gian không đáng, ngài đây là muốn làm cái gì a?”
Thôi Du: “Không nên hỏi nhiều, bảo mọi người tiếp tục khổ cực kiên trì, đến lúc đó các ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Ô Huống đành phải tuân lệnh, gọi mọi người tới, chỉ vào mũi tên dấu hiệu chỉ đường, bố trí phương pháp truy tung và phương hướng, sau đó một nhóm lại lần nữa rất nhanh chạy đi…
Tia nắng ban mai, sương đọng cành lá, lấp lánh long lanh.
Trên chiếc nón của Thiết Diệu Thanh phủ đầy sương mịn, khi trời sắp bình minh, nàng ta liền một mực đứng tại cửa động quanh quẩn chờ đợi, những người khác khuyên cũng khuyên không được, cũng có thể lý giải tâm tình của nàng.
Khi trên vành nón nhỏ xuống một hạt nước óng ánh, nàng đột nhiên dừng lại bước chân, quay mạnh đầu lại, mặt nhìn về phía hang động đen sì.
Âm thanh bước chân đột nhiên ngưng hẳn khiến mấy người Tôn Bình lục tục nhìn qua, thấy thế đều đứng dậy, đi đến bên cửa động nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên, lại có âm thanh đinh đương quen thuộc truyền đến.
Đợi cho bóng dáng Dữu Khánh xuất hiện, ánh mắt mấy người đều nhìn chăm chú về phía cái bình đang vang đinh đinh đương đương trong tay hắn, đã từng có kinh nghiệm, mọi người đều biết rõ điều này có nghĩa gì.
“Lão bản nương, trước hết cho ta nghỉ ngơi điều tức chỉnh đốn một hồi rồi chạy tới chỗ tiếp theo.”
Dữu Khánh đem bình kim loại chấn động giao đi, tháo khăn mặt bịt miệng mũi xuống, nhẹ nhàng thoải mái ném một câu nói, giống như đó chẳng phải là đại sự gì. Hắn cố ý thể hiện ra phong phạm, bình tĩnh thong dong rời đi, bắt chuyện chào hỏi Hứa Phí và Trùng Nhi rồi tìm một nơi ngồi xuống.
Xác nhận trong bình trên tay lại lần nữa đã bắt được một con Hỏa Tất Xuất, Thiết Diệu Thanh mừng rỡ vô cùng, quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng Dữu Khánh, lập tức nói với Tôn Bình: “Nấu Linh Mễ!”
“Ừm.” Tôn Bình cũng mừng rỡ đáp ứng, vội quay đầu lại dặn dò trượng phu, “Nhanh đi làm.”
“Được rồi.” Chu Thượng Bưu hưng phấn rời đi.
Vừa nhìn bộ dạng những người này liền biết sự tình lại thành công rồi, trong lòng Trùng Nhi lại lần nữa dâng lên cảm giác cùng vinh dự, con mắt lập lòe sáng, nhịn không được tại bên tai Hứa Phí khen một câu, “Công tử, Sĩ Hành công tử thật là lợi hại nha!”