Bán Tiên

Chương 60: Thử độc

Chương 60: Thử độc

Một vòng sợi tơ đảo tới đảo lui trước mắt mình, nhìn thấy chính là lai giả bất thiện, Hỏa Tất Xuất làm sao có thể phối hợp, sợi tơ tiến tới liền đưa chân đẩy ra.
Dữu Khánh không thể không vận công xuyên thấu bình kim loại cưỡng ép kiềm chế nó lại, rồi mới đem thòng lọng Hồng Tơ trùm lên cổ nó, lôi kéo sợi tơ, rút lại, thắt chặt nút buộc, ổn thỏa rồi, siết lại cổ Hỏa Tất Xuất.
Rốt cuộc đã buộc được rồi, hắn lại giựt giựt sợi tơ, thử xem hiệu quả.
Bị người kéo cổ đùa bỡn, Hỏa Tất Xuất quả nhiên lại trở nên phẫn nộ, trên người lại lần nữa hiện lên ánh sáng đỏ như vết rạn, cũng gạt đẩy sợi tơ đến miệng mình, lấy hàm răng sắc bén gặm cắn, muốn cắn đứt sợi tơ.
Nhưng mà sợi tơ buộc cổ nó không phải chuyện đùa, không phải sợi tơ bình thường, đó là Hồng Tơ, chỉ một sợi đã giá trị ngàn lượng, mức độ cứng cỏi của nó đao kiếm khó đứt, nước lửa không xâm.
Nói ngắn gọn chính là không dễ dàng làm đứt.
Nhìn thấy trên người Hỏa Tất Xuất bùng phát nhiệt độ cao đốt không ngừng, cũng không ngừng cắn vòng trói buộc, Dữu Khánh liền vui vẻ, cảm thấy đắc ý với việc mình chợt nảy sinh ý tưởng dùng Hồng Tơ trói buộc nó.
Hắn lại đem một đầu khác của sợi tơ cột vào bình kim loại.
Sau khi làm tốt vạn toàn bảo hiểm, tay hắn mới nhấc sợi tơ đưa Hỏa Tất Xuất tới gần quan sát, định nghiên cứu xem tiểu gia hỏa này không ăn không uống đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Nhưng không ngoài dự liệu, tiểu gia hỏa vừa thấy được thoát ly lồng giam thì lập tức chạy trốn, cánh nhỏ đột nhiên mở ra, bay còn rất nhanh, vù một cái liền bắn ra ngoài.
Kết quả có thể nghĩ mà biết, Dữu Khánh cười lạnh đem nó kéo trở về.
Kéo về rồi lại buông ra.
Buông ra rồi lại kéo về.
Liên tục mấy lần trêu đùa Hỏa Tất Xuất, thấy nó như quỷ treo cổ treo tại trên dây không bay nữa, cuối cùng đã trở nên thành thật, lúc này Dữu Khánh mới đem nó xách đến trước mắt, dự định quan sát tỉ mỉ.
Ai ngờ vừa đưa mắt nhìn, Hỏa Tất Xuất đột nhiên đánh lén, há mồm chính là một trận âm vang “Tích tích tích”, phun ra một đống đốm lửa, thiếu một chút phun vào mặt Dữu Khánh.
Cũng may với tu vi của mình, Dữu Khánh không đến mức chống đỡ không được chút lực tấn công đó, nội lực bộc phát phóng ra ngoài, lập tức hất văng đám đốm lửa nhào tới trước mặt ra ngoài.
Nhưng lúc này Hỏa Tất Xuất lại điên cuồng phun không ngừng. Hắn bảo vệ bản thân nhưng quên đi phía sau mình, khi ngửi được mùi khét, vụt quay đầu lại mới thầm kêu không ổn, chỉ thấy tấm nệm trải trên giường chung cho một đám người cùng ngủ bị đốm lửa đốt cháy nham nhở, tạo ra một đống lỗ thủng như hạt vừng, đang bốc lên khói đen.
Nếu cứ để nó tiếp tục “Khóc”, hẳn phải đem tấm nệm đốt cháy sạch, phòng ở cũng phải bị đốt cháy.
Dữu Khánh đảo qua bình kim loại trong tay, hớt lấy nó bắt giam vào, đậy nắp lại, sau đó bước nhanh đến cạnh giường chiếu vỗ đập một trận, đem các đốm lửa dập tắt.
Nhưng mà trên nệm nhìn thấy rất rõ các điểm cháy sém loang lổ, một hồi khi các thí sinh khác trở về, giải thích thế nào đây?
Nghĩ ngợi một chút, Dữu Khánh cũng nổi giận rồi, tính tình tiểu gia hỏa còn rất dữ dằn, cần phải giảm nhiệt cho nó mới được.
Nhìn nhìn khắp nơi, vừa đúng trông thấy có một chậu nước dùng để rửa mặt đặt trên giá, lập tức đi tới, mở nắp bình ra, kéo lấy sợi tơ vung ra.
Lõm tõm! Vứt Hỏa Tất Xuất vào trong nước, ấn vào trong nước dìm một trận. Chỉ cần nó giãy giụa muốn ngoi lên, Dữu Khánh liền dùng bình đè nó lại vào trong nước.
Ở trong nước phun ra một tràng bong bóng, Hỏa Tất Xuất đột nhiên bất động, yên tĩnh nằm dưới đáy nước.
Thật sự bị chết đuối rồi sao? Dữu Khánh trong lòng mới thầm nói một tiếng, đang định kéo sợi tơ lên nhìn xem, chợt thấy đôi mắt giống như hắc bảo thạch của tiểu gia hỏa phóng ra hồng quang, trên người lại lần nữa hiện lên hồng quang giống như vết rạn.
Dữu Khánh nhìn thấy liền vui rồi, còn muốn lấy nước dập tắt lửa, không nghĩ tới ở trong nước còn có thể phóng lửa, phát hiện thấy tính khí tiểu gia hỏa này không phải dữ dằn một cách bình thường.
Tiếp xúc với Hỏa Tất Xuất một thời gian liền sẽ minh bạch, nó không chịu bị áp bức, chỉ cần bị áp bức nó liền sẽ phản kháng, chỉ cần trên người nó phát sáng liền nói rõ nó đang nổi giận, đang phản kháng.
Nhưng mà Dữu Khánh còn chưa vui mừng được bao lâu, dáng tươi cười liền cứng lại tại trên mặt, chỉ thấy nước trong chậu đang bốc lên hơi nóng, vả lại hơi nóng càng lúc càng lớn, sau cùng nhưng là trở nên sùng sục sùng sục, nước sôi luôn rồi, đã thành nước sôi?
Choáng váng nhìn một hồi, Dữu Khánh nhấc sợi dây kéo Hỏa Tất Xuất lên.
Hỏa Tất Xuất vừa ra khỏi nước, hồng quang trên người liền biến mất, trợn mắt nhìn Dữu Khánh một hồi, sau đó “Tích…” ra một tiếng, Dữu Khánh cho rằng nó lại muốn phun đốm lửa, lập tức vận công chống đỡ, nào ngờ chỉ là phun ra một tia nước nhỏ xíu, liên tục phun ra mấy tia nước xong, khóe miệng tràn ra một trận bọt nước rồi… không còn sau đó nữa, tựa hồ đã “Khóc” không ra gì nữa rồi.
Hỏa Tất Xuất đã an phận, nó lại giống như tên quỷ treo cổ treo lơ lửng trên sợi tơ, bất động, nước chảy ra từ trong cánh vẫn còn đang tích tích nhỏ giọt xuống từ nơi mông.
Dữu Khánh nhìn xem nước nóng trong chậu, nhịn không được chìa ngón tay chạm vào, nóng tay, rụt về, phát hiện thật đúng là đem một chậu nước nấu sôi lên rồi.
Hắn lập tức thấy ngạc nhiên, không biết nghĩ đến cái gì, hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm được một vò nước đựng nước trong ở trong phòng, đi đến cầm lấy nắp đậy vò nước dựng thẳng đặt ở một bên, dùng gáo múc nước rót vào trong bát uống nước ở bên cạnh. Rót xong đặt bát nước ở trên bàn, nhìn nhìn tiểu gia hỏa treo tòn ten trên sợi tơ cầm trong tay, do dự một chút, nhưng vẫn là đem nó đưa ra, lơ lửng phía trên bát nước, cuối cùng thả xuống, lại đem Hỏa Tất Xuất nhấn chìm vào trong nước.
Là cái gì có thể nhịn cái gì không thể nhịn, con Hỏa Tất Xuất như quỷ treo cổ lại nhúc nhích sống lại rồi, bắt đầu giãy giụa trong nước, muốn ngoi lên mặt nước thì lại bị Dữu Khánh chọc đè trở xuống, muốn ngoi lên lại bị đè xuống, liên tục lặp lại, nó lại nằm tại trong đáy bát nước.
Rất nhanh, hai mắt đỏ lên, trên người cũng hiện lên ra hồng quang như vết rạn.
Không bao lâu, nước trong bát bắt đầu bốc lên hơi nóng, dần dần nước liền bắt đầu sôi sùng sục.
Một bát nước lại sôi lên rồi.
Dữu Khánh nhấc sợi dây, lại xách Hỏa Tất Xuất lên, trong miệng kẻ sau lại chảy ra một trận bọt nước, sau đó lại bất động giống như quỷ treo cổ, cho dù mắt đấu mắt với Dữu Khánh cũng không động đậy, treo tại trên sợi tơ tự do đung đưa lắc lư theo sợi tơ, ngay cả mấy cái chân đều hơi rủ xuống, giống như đang nói với Dữu Khánh: Lão tử thật sự không còn sức lực rồi!
Dữu Khánh đem nó xách thả về trong bình, vì đề phòng tiểu gia hỏa lại giở trò lừa, nắp đậy được vặn lại, xong rồi lại treo về trên eo.
Hắn nhấc bát nước nóng kia lên quan sát một hồi, còn xốc tấm vải che mặt lên liên tục ngửi ngửi, phát hiện không ngửi được bất cứ mùi vị nào khác thường.
Sau một hồi do dự, hắn đưa bát đến bên mép, thổi thổi hơi nóng, dùng đầu lưỡi thử liếm một cái, nếm thử mùi vị, phát hiện mùi vị bình thường, cũng không có phát hiện mùi vị có bất cứ khác thường gì.
Lại lần nữa đưa bát đến bên mép, định chính thức uống vào một ngụm thì chợt ngừng lại, cảm thấy không thích hợp, không có mùi vị gì khác thường không có nghĩa là có thể uống, vạn nhất có độc làm sao bây giờ?
Nghĩ đến một điểm này, cảm thấy vừa rồi mình lè lưỡi nếm thử một chút là có phần liều lĩnh, vì vậy hắn đặt bát xuống, cẩn thận cảm nhận xem có di chứng gì xuất hiện hay không.
Ngay tại thời điểm hắn nhắm mắt ngưng thần cảm nhận thân thể thì bên ngoài có tiếng bước chân vội vã đi tới, Trùng Nhi vội vàng gấp trở về, đẩy cửa đi vào, đem theo hộp thức ăn.
Tuy rằng Dữu Khánh nói không đói bụng, nhưng hắn vẫn là đem cơm nước về giúp Dữu Khánh, vì để đưa cơm đúng giờ ăn, hắn cũng ăn rất vội vã.
“Sĩ Hành công tử, thức ăn của các ngươi hôm nay không tệ a, có dê nướng, ngài vẫn nên ăn một chút đi.”
Trùng Nhi lấy cơm nước ra khỏi hộp, đưa đến trước mặt Dữu Khánh, để cho hắn trước tiên nhìn xem rồi quyết định.
Dữu Khánh liếc liếc mắt, phát hiện một cây xương sườn nướng bơ vàng óng ánh, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon.
Hắn vốn không có kén chọn khẩu vị gì, quả thực không đói bụng, nhưng bị sắc dụ rồi, thuận tay cầm lấy đưa vào miệng gặm, phát hiện mùi vị xác thực không tệ, phất phất tay nói: “Ta đủ rồi, còn lại ngươi cầm ăn đi.”
Nhìn cơm nước chất lượng liền biết cấp độ này chỉ có thí sinh mới có thể được ăn, thư đồng đi theo là không có đãi ngộ này, dù sao hắn cũng không kén chọn gì, để cho Trùng Nhi được lợi cũng ok.
Trùng Nhi vội vàng lắc đầu xua tay, “Ta ăn no rồi.”
Dữu Khánh đưa mắt lạnh lườm hắn, “Ta bảo ngươi ăn, không có nghe thấy sao?”
Thấy Sĩ Hành công tử không vui, Trùng Nhi yếu yếu cúi đầu “Aa” một tiếng, bưng đồ ăn sang một bên, yên lặng cúi đầu bắt đầu ăn.
Gặm sườn dê trong tay, khăn che mặt chặn ở trên mũi, Dữu Khánh chợt nhìn chằm chằm nước sôi trong bát ở trên bàn, ngẩn người, rồi quay đầu lại nhìn nhìn Trùng Nhi đang vùi đầu ăn, sau khi hơi do dự thì xoay người cười nói: “Trùng Nhi, từ từ ăn, không ai đoạt của ngươi.”
Trùng Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu, có phần mờ mịt, cảm giác mình ăn cũng không nhanh a, rất nhanh sao?
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Dữu Khánh ngoắc tay với hắn, “Đừng để nghẹn, uống nước đi.”
Trùng Nhi lắc đầu, “Không khát.”
Dữu Khánh lập tức trở mặt, trừng mắt nói: “Làm gì nhiều lời vô dụng như vậy, bảo ngươi tới đây thì tới đây.”
Trùng Nhi đành phải bỏ bát ăn cơm xuống, đi tới.
Dữu Khánh lại đổi khuôn mặt tươi cười, “Tiểu tử ngươi khẳng định vội vội vàng vàng chưa ăn xong đã chạy về, ăn cái gì không thể quá mau, không tốt cho thân thể. Này, đây là nước nóng ta làm cho ngươi, đã sắp nguội rồi, thừa dịp còn nóng nhanh chóng uống đi.”
Nghe nói là cố ý làm nước nóng cầm tới cho mình, Trùng Nhi kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ cảm động khó thể ức chế, đằng hắng gật gật đầu, hai tay nâng bát nước, cảm giác ấm áp, phát hiện thật sự đúng là nước đun nóng, lúc này ùng ục ùng ục uống vào bụng.
Dữu Khánh ở một bên vừa nhìn vừa cổ vũ: “Uống, uống đi, uống hết đi, uống cho ấm bụng.”
Ừng ực, Trùng Nhi đằng hắng gật đầu, hắn ta thật sự đúng là ngửa đầu uống cạn cả bát nước, khi bỏ bát xuống thì lập tức nấc ra một tiếng “Ách”, bụng căng tròn không ít.
Ở bên ngoài ăn một phần, về nơi đây lại ăn nửa phần, còn bị ép uống hết một bát nước vào bụng, bụng không căng lên mới là lạ.
Dữu Khánh nhìn nhìn cái bụng căng lên của hắn, bùi ngùi hỏi: “Có phải ăn quá nhiều rồi hay không? Nghìn vạn lần đừng để căng bể bụng. Ừm, nếu có cảm giác gì khó chịu thì lập tức nói cho ta biết, nghìn vạn lần không nên miễn cưỡng chịu đựng, ta lập tức sẽ trị giúp ngươi, có nghe hiểu hay không?”
“Ừm.” Trùng Nhi lại gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Dữu Khánh không cách nào tả được, được quan tâm kỹ càng như vậy, hắn đã kích động đến mức ngoại trừ gật đầu ra thì không biết phải nói gì rồi, thậm chí thiếu một chút ngay tại chỗ khóc ra tiếng, viền mắt ửng đỏ.
Dữu Khánh giơ miếng sườn dê trong tay lên, kéo ngang qua miệng, một ngụm tuốt sạch phần thịt quanh khúc xương sườn, cười hắc hắc.
Hắn bảo Trùng Nhi uống nước không có ý gì khác ngoài việc thử độc, muốn nhìn xem nước mà Hỏa Tất Xuất nấu sôi lên có tác dụng phụ gì hay không.
Chính hắn cũng nhấp một chút, đợi một hồi không thấy có phản ứng, phỏng chừng là không có việc gì, nhưng vẫn lo lắng có phải vì mình uống quá ít hay không, muốn uống nhiều một chút thử xem, nhưng sợ uống nhiều vạn nhất thật sự xảy ra tác dụng phụ gì đó thì mệt.
Nếu Trùng Nhi xảy ra vấn đề, hắn có thể nghĩ cách cứu chữa, còn nếu hắn xảy ra vấn đề, tu sĩ hộ tống cũng có thể cứu chữa, nhưng then chốt là hiện tại hắn đã gây đủ sự chú ý rồi, đã đến mức độ phải che mặt, nếu gây thêm chút sự chú ý nữa thì quả thực không thích hợp.
Huống hồ dùng chính thân thể và tinh thần mình để thử độc xác thực là việc mà bản thân không thể nhẫn tâm quyết định được.
Hắn cũng nghĩ tới việc cho thí sinh khác uống, chỉ là đột nhiên làm bộ làm tịch mời người ta uống nước thì có vẻ quái lạ, không biết người ta có dám uống hay không, thứ hai là nếu để thí sinh uống rồi xảy ra vấn đề gì đó thì dễ dàng khiến cho sự tình nháo lớn.
Mà Trùng Nhi tương đối nghe lời, nói trắng ra chính là dễ dàng ức hiếp, đơn giản và thuận lợi.
Hắn làm loại thử nghiệm này mục đích chính là vì bán được Hỏa Tất Xuất với giá cao.
U Nhai cần Hỏa Tất Xuất, còn có thể dùng nấu nước sôi pha trà bất cứ lúc nào, là thần khí dùng khi rời nhà ra ngoài a, phỏng chừng phú hào kinh thành có được thì hai mắt tỏa sáng, chí ít có thể bán một nghìn lượng đi?
Đương nhiên, không thể có độc, đem phú hào kinh thành đùa ra mạng người, tiền sợ là sẽ phỏng tay, vì vậy trước tiên phải thử xem, không có vấn đề mới dễ bán ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất