Chương 62: Đến kinh
Đêm đã khuya, thật vất vả ứng phó đưa tiễn hết khách rời đi, Hứa Phí lại bắt đầu nhận lỗi với các thí sinh khác ở cùng phòng.
Xin lỗi về việc làm cho tấm nệm giường bị đốt cháy ra rất nhiều lỗ thủng, xem như đã cõng nồi giúp Dữu Khánh.
Thí sinh ở chung rất rộng lượng, thể hiện không sao, không ảnh hưởng việc ngủ, đó chỉ là một chút việc nhỏ không đáng nhắc đến.
Hứa Phí vốn tưởng rằng Dữu Khánh sẽ cảm kích gã, nào ngờ khi gã đã mệt mỏi nằm xuống định ngủ thì Dữu Khánh lại nói một câu, “Hứa huynh, tại kinh thành ngươi thật sự có cậu làm kinh doanh sao?”
Hứa Phí sửng sốt, vừa nghe liền hiểu, sẽ không vô duyên vô cớ hỏi đến vấn đề này, đây là đang nhắc nhở mình về việc bốn ngàn lượng bạc.
Gã có phần cảm khái, hôm nay xem như đã kiến thức được cái gì gọi là tiểu nhân, chỉ vừa mới cõng nồi giúp ngươi, ngay cả đợi qua đêm rồi nhắc ngươi cũng chờ không được, kiếm chút cảm giác thư thái cho giấc ngủ cũng không cho, quay mặt liền bắt đầu tính sổ a!
Lời nói bất mãn để ở trong lòng, hứa hẹn bốn ngàn lượng bạc gã dám chối với ai khác chứ không dám chối Dữu Khánh.
Biết rõ vị này chính là kẻ thấy tiền sáng mắt, vì tiền có thể biến thành chó điên.
Vì hai nghìn lượng bạc liền dám liều mạng, chỉ suy nghĩ cũng có thể biết bốn nghìn lượng sẽ như thế nào, gã cũng biết vị Sĩ Hành huynh này là kẻ thủ đoạn độc ác, thật sự là không dám chối từ, sợ không thể còn sống đến được kinh thành.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu lần này không phải có vị Sĩ Hành huynh này, sợ rằng thật sự gã đã không thể sống trở về.
Có một điểm cần phải thừa nhận, chỉ cần đưa tiền đúng chỗ, vị Sĩ Hành huynh này là kẻ đáng giá phó thác.
Không có cách nào, Hứa Phí đành phải tìm người mượn giấy và bút mực, tránh tai mắt người khác, viết ra biên lai nợ bốn ngàn lượng bạc.
Dữu Khánh nhìn trái nhìn phải rồi nhận lấy biên lai nhận nợ.
Biên nhận vừa mới tới tay, hắn lập tức cất vào trong người, thả người đổ nhào xuống nghỉ ngơi, tâm tình tương đối tốt đẹp, suy nghĩ khi đến kinh thành thu lấy bốn ngàn lượng này, rồi đem Hỏa Tất Xuất bán ra giá cao, sau đó qua loa lừa gạt cho qua cuộc thi, là có thể phong phong quang quang trở về Linh Lung quan rồi.
Thế giới của hắn không lớn, tâm trí cũng rất nhỏ, ánh mắt cũng nhìn không xa, Linh Lung quan chính là thế giới của hắn, đó là nơi hắn mặc tã mặc lót từ nhỏ lớn lên, vẫn một mực sinh hoạt tại nơi đó, về sau hắn trở thành Quan chủ, còn chưa tới kinh thành đã suy nghĩ đến việc trở về…
Sáng sớm, nghe thấy động tĩnh quan binh chỉnh đốn bên ngoài, trải mền làm đệm nằm dưới đất, Trùng Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, loáng thoáng nhìn thấy trước mắt có một bóng người.
Hắn ta dụi dụi con mắt, mở mắt ra nhìn, nhìn thấy một khuôn mặt nam nhân gần kề tại trước mặt, lập tức giật nảy mình, vụt ngồi dậy lui về phía sau, dựa vào tường, lấy tấm mền cũ nát kéo lên che ở trước ngực, rồi khi nhìn rõ là ai, dĩ nhiên là Sĩ Hành công tử, không khỏi sửng sốt.
Dữu Khánh gõ trán hắn ta một cái, “Gặp ác mộng hả?”
Trùng Nhi lắc đầu, thấy còn nhiều người vẫn chưa tỉnh dậy, hạ thấp giọng hỏi: “Sĩ Hành công tử, có chuyện gì sao?”
Dữu Khánh lập tức cười hì hì, “Ừm, Trùng Nhi, tối hôm qua đến bây giờ không có cảm thấy có gì khó chịu chứ?”
Trùng Nhi suy nghĩ một chút, lại mờ mịt lắc đầu, có phần không hiểu rõ vị này có ý gì, cảm giác nghe không giống như là đang quan tâm.
Dữu Khánh cười nói: “Không có thì tốt. Ừm, nhớ kỹ, nếu cơ thể có bất cứ điểm gì khó chịu thì lập tức nói cho ta biết.”
“Vâng.” Trùng Nhi gật đầu.
Vỗ vỗ vai hắn, Dữu Khánh đứng dậy rời đi…
Mặt trời hiện lên, ăn xong cơm sáng, một nhóm nhân viên đi kinh thành rời khỏi trạm dịch, lại lần nữa xuất phát.
Lại lần nữa ngồi trên xe ngựa, Dữu Khánh có chút không thoải mái, nhịn không được đưa tay sờ sờ khắp thùng xe, phát hiện thấy không có giấu giếm lồng tinh cương, mới cảm thấy yên lòng.
Mấy người đi cùng xe thỉnh thoảng quan sát kẻ ‘A Sĩ Hành’ kỳ quái này, ngang nhiên che mặt chạy tới chạy lui, cũng không nói lời nào, người khác hỏi gì đều không đáp, nhìn như thế nào đều thấy cổ quái.
Dữu Khánh làm ra loại hạ sách ‘không biết xấu hổ’ này cũng là vì không còn cách nào khác, ai bảo hắn tham tài hỏng việc, và vẫn phải tiếp tục hoàn thành lời A Sĩ Hành giao phó, bây giờ gặp người hắn chỉ có thể che mặt, trực tiếp khiến mọi người không nhớ được dung mạo hắn.
Chỉ cần không quan tâm cách nhìn của người khác, còn có chuyện gì là làm không được.
Tốc độ xe ngựa không nhanh, dù sao còn có rất nhiều nhân viên phải đi bộ theo đội, kỳ thực cho tới nay vẫn là tốc độ đi bộ.
Ban ngày đi, đêm tối dừng, tiếp tục ban ngày đi đêm tối dừng, sau hai ngày di chuyển, cuối cùng đội ngũ rời khỏi phạm vi Cổ Trủng Hoang Địa, phía trước lác đác có thôn trấn, thành quách xuất hiện, đã có cảm giác cuộc sống thuộc về nhân gian.
Sau khi rời khỏi Cổ Trủng Hoang Địa, trạm dừng chân thứ nhất là tại một thị trấn nhỏ, có không ít người, tràn đầy sinh khí, vẫn là nhân gian tốt.
“Hứa huynh, ngươi lại nhặt xương làm gì vậy? Nuôi chó sao?”
Ăn uống một bữa xong, nhìn thấy Hứa Phí lại đang xách một cái túi nhỏ nhặt lấy xương còn lại trên bàn, ngồi cùng bàn ăn, Tô Ứng Thao nhịn không được hiếu kỳ cất lời hỏi.
“Không có, định tập luyện điêu khắc mà thôi.” Hứa Phí thuận miệng trả lời cho qua.
Gã là một người rất không thích nói sạo, bây giờ dần dần đã dưỡng thành thói quen, thuận miệng là có thể đưa ra lời nói dối, đã luyện đến cảnh giới nội tâm mình không chút gợn sóng không chút sợ hãi.
Việc gã nhặt xương cũng là vì không còn cách nào, gã cũng không muốn làm loại chuyện mất mặt này, nhưng Dữu Khánh cứ muốn gã phải hỗ trợ.
Nơi Trùng Nhi ăn cơm không có được loại đãi ngộ cơm nước như nơi này, cũng vào không được địa điểm thí sinh ăn cơm, Dữu Khánh thì cả ngày che mặt không tụ họp, một mực bảo đem cơm về, chuyện thu thập xương chỉ có thể giao cho gã làm.
Gã không nuôi chó, nhưng Dữu Khánh lại nuôi một con ‘Tiểu chó điên’ chỉ biết gặm xương. Con vật đó thật sự có khả năng ăn, nhiều bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, thả cái rắm thành mây thành khói là tiêu hóa hết. Gã cũng thực sự được mở rộng nhãn giới, trên đời này vậy mà lại còn có loài vật khác thường như thế.
Dùng lời Dữu Khánh nói, ‘Tiểu chó điên’ trên mặt đất có thể nhảy, bầu trời có thể bay, trong lửa có thể luồn, trong nước có thể bơi, quả thực là Tứ Tê thần trùng.
Vị Sĩ Hành huynh kia ba hoa chích chòe khen ngợi con côn trùng đó quá chừng, sau đó chính là xúi giục gã mua Hỏa Tất Xuất với giá cao, còn nói cái gì mà quen biết chỉ lấy giá một vạn lượng bạc là được.
Một vạn lượng là khoản tiền nhỏ sao? Bao nhiêu người cả đời cũng kiếm không được nhiều tiền như vậy.
Vấn đề là mình phí một vạn lượng mua một con côn trùng nát như thế để làm gì? Tính tình khó chịu, tốc độ nhanh, mình không phải tu sĩ khó mà khống chế, còn dễ dàng đốt cháy phòng ở. Chẳng có tác dụng gì, không chừng còn sẽ rước lấy phiền phức vào người, mua về làm gì? Vị kia thật đúng là cảm thấy gã có tiền liền cho rằng gã là kẻ xem tiền như rác rưởi.
Cũng may vị Sĩ Hành huynh đó coi như có chút lương tâm, bây giờ cũng biết mỗi ngày nấu nước ngâm trà cho gã uống, xem như không uổng công hỗ trợ nhặt xương…
Mặt trời mọc mặt trời lặn, một đường gió táp mưa sa, trải qua ba tháng lặn lội đường xa, cuối cùng một nhóm người đã đến được Cẩm Quốc đô thành.
Từng chiếc xe ngựa xốc lên màn xe, những cái đầu thí sinh nhô ra hai bên cửa sổ, nhìn tới tòa Đô thành to lớn sừng sững xa xa kia, chỉ dựa vào cảnh tượng người buôn bán nhỏ qua lại ven đường thì đã không phải địa phương khác có thể so sánh.
Cuối cùng đã đến nơi, chúng thí sinh líu ríu, hưng phấn vô cùng.
Đều đang mơ ước về tương lai, nếu có thể đề danh Bảng Vàng, nếu tương lai có thể trở thành một trong những nhân viên chấp chưởng quyền bính bên trong đô thành to lớn này, thật sự là phong quang cỡ nào a!
Đoàn xe còn chưa tiếp cận cửa thành, liền có một đội nhân mã trú quân kinh thành chạy tới ngăn cản bọn họ lại, sau đó chuyển dời binh mã Liệt Châu đi, tạm không cho phép họ vào thành.
Đây là quy củ, trừ quân trông giữ kinh thành ra, giáp sĩ các nơi một khi nhiều hơn trăm, chưa được cho phép thì không được mặc giáp cầm khí giới vào thành, sẽ đưa bọn hắn tới nơi khác dừng chân.
Liệt Châu quân sĩ không có bất cứ ý kiến gì, trái lại có vẻ rất cao hứng, một đường khổ cực bôn ba đã sắp tời thời điểm được hồi báo.
Sau khi đến nơi ở tạm thời, giải trừ giáp giới của bọn hắn, bọn hắn liền có thể vào thành du ngoạn, bọn hắn được nghỉ ngơi, phải một mực chờ đến sau khi kết thúc kỳ thi, kỳ nghỉ của bọn hắn mới tính là kết thúc, bởi vì cần phải hộ tống thí sinh Liệt Châu trở về Liệt Châu.
Núi cao đường xa, bình thường, cả đời quân sĩ cũng khó tới kinh thành mở mang kiến thức một chuyến, chuyến này có ăn có ở lại còn được quân lương, đối với bọn họ mà nói tự nhiên là khổ tẫn cam lai.
Điều động Liệt Châu quân sĩ đi khỏi, kinh thành trú quân chia ra một tiểu đội nhân mã hộ tống đi theo.
Thí sinh các nơi được bố trí tại Hội quán của mỗi Châu đặt tại kinh thành, đã có Chủ quan của Liệt Châu Hội quán tự mình tới đón tiếp, trò chuyện với Áp Giải sứ phó Tả Tuyên Phó đại nhân thật vui, một nhóm người liền như thế đi vào thành.
Kinh thành phồn hoa không dừng lại, đoàn xe thẳng đường đi đến Liệt Châu Hội quán, đột nhiên bên ngoài Hội quán có người hô to, “Tới rồi, cử tử Liệt Châu tới rồi.”
Tiếp đó lập tức vang lên một tràng hoan hô, trong cửa hàng, trà lâu, tửu quán ở phụ cận lập tức chạy ra không ít người, dồn dập tuôn tới đây.
“Tất cả lui ra, người xông tới trừng phạt nghiêm khắc không tha!”
Nhân mã kinh thành đi theo đội lớn tiếng quát, ra lệnh cưỡng chế không cho phép tới gần.
Bên trong Liệt Châu Hội quán cũng lập tức chạy ra Tiểu lại, đối với đám người dồn đống tới gần, chắp tay nói: “Chư vị chư vị, tạm thời cho phép bàn giao, đợi làm xong hết quy trình, rồi dẫn người đi cũng không muộn, thời điểm này mà để xảy ra chuyện, bị thủ tiêu tư cách dự thi thì cũng đừng trách ta trước đó không nhắc nhở.”
Một phen lời nói đã hù dọa đám người dồn tới, tất cả thành thành thật thật thối lui nhường đường.
Bên trong xe ngựa, Dữu Khánh có chút ngây ra, không biết xảy ra chuyện gì, đầu óc mờ mịt, hoàn toàn không hiểu.
Đợi cho mọi người xuống khỏi xe ngựa, thẩm tra đối chiếu thân phận từng người, sau khi tiến vào Hội quán thì nhìn thấy không ít thí sinh vẫy tay chào hỏi với người chờ đợi bên ngoài, Dữu Khánh mới đại khái hiểu được là chuyện gì xảy ra, hẳn đều là thân hữu của các thí sinh vào kinh thành đi thi, dự đoán đại khái ngày vào kinh thành nên tới đây chờ đợi.
Sau khi bàn giao hoàn tất toàn bộ thí sinh, Áp Giải sứ phó Tả Tuyên có thể nói như trút được gánh nặng, cùng Chủ quan nơi đây đi vào trong Hội quán.
Dữu Khánh đánh giá hoàn cảnh bên trong Hội quán, chờ an bài chỗ ở, nào ngờ Hội quán vẫn không vội vã bố trí chỗ ở trước, mà là để người chờ đợi bên ngoài sắp hàng, từng người có công văn chấp thuận tiến vào thực hiện thủ tục gì đó, làm xong rồi thì để cho dẫn đi một thí sinh.
Dữu Khánh hoàn toàn không hiểu, hắn là giả mạo, trong đầu không có nền tảng gì, cần phải biết rõ ràng mới được, nhìn trái nhìn phải một hồi, ánh mắt tìm đến Hứa Phí, Hứa Phí đang nói chuyện phiếm với người bên cạnh, may là Trùng Nhi đúng lúc cũng nhìn tới bên này, hắn liền đưa mắt ra hiệu một cái với Trùng Nhi. Trùng Nhi hiểu ý, lập tức kéo kéo ống tay áo Hứa Phí, một chút sau liền cùng Hứa Phí đồng thời đi tới.
“Sao rồi?” Hứa Phí tới gần thấp giọng hỏi.
Dữu Khánh hất hất cằm, ra hiệu về phía khu vực làm thủ tục, “Đó là đang làm gì, tại sao còn phải lấy công văn ra để lĩnh người?”
Hứa Phí a một tiếng, chậm rãi giải thích.
Kỳ thực cũng không có gì, chính là những thí sinh có thân hữu ở kinh thành, thân hữu tới đây đón người.
Theo lý thuyết, vì để cho tiện lợi các mặt, cũng là vì an toàn, thống nhất toàn bộ thí sinh ở tại Hội quán là thích hợp nhất, ăn ở cũng đều miễn phí. Nhưng nơi đây dù sao cũng là của nhà nước, vẫn là câu nói kia, vào kinh thành đi thi tuy là đại sự, nhưng phía chính quyền không có cách nào quan tâm, chiếu cố đến từng thói quen riêng biệt của mỗi người, bởi vì có quá nhiều người.
Cho nên vì để mọi người có thể thi được thành tích tốt hơn, mới cho phép những gia đình ở kinh thành có điều kiện tới đón thí sinh về nhà chăm sóc. Nhưng cũng không có khả năng tùy tiện tới một người nào đó liền dẫn thí sinh đi, bằng không đại sự liền trở thành trò đùa, nếu xảy ra chuyện thì trách nhiệm này không dễ gánh.
Đầu tiên phải làm đầy đủ các phương diện chứng minh, như chứng minh được mối quan hệ với thí sinh, phải tìm người bảo lãnh, còn phải có địa chỉ cụ thể, có thể dễ dàng gửi được thông báo bất cứ lúc nào khi có tin tức gì đó, sau cùng, tất cả điều này phải được quan phủ tại Kinh đô xác minh và lập ra tờ giấy chứng nhận.