Bán Tiên

Chương 63: Có tiền chính là đơn giản như vậy

Chương 63: Có tiền chính là đơn giản như vậy

Công văn mà mọi người cầm trên tay chính là thứ này.
Tờ giấy chứng nhận này tự nhiên là được người nhà, bằng hữu tại kinh chuẩn bị sẵn sàng trước khi thí sinh đến kinh.
Chỉ khi đưa ra được chứng nhận của Đô phủ, và do chính thí sinh đối mặt xác nhận, mới có thể dẫn thí sinh đi.
Đối với thí sinh trong nhà không có điều kiện thì như vậy cũng có lợi, kinh thành tấc đất tấc vàng, cho dù là nơi như Liệt Châu Hội quán muốn làm được một người một gian phòng cũng là khó khăn, bớt người tự nhiên liền có thể ở một mình một gian, có thể có được thanh tịnh để an tâm chuẩn bị thi cử.
Những thí sinh không rời đi, ở lại nơi đây được miễn toàn bộ chi phí, thức ăn có lẽ có không hợp khẩu vị, nhưng là bảo đảm một ngày ba bữa.
Nghe xong những chuyện này, Dữu Khánh hơi gật đầu, cuối cùng đã hiểu được, không có liên quan gì với hắn.
Thấy hắn ngay cả việc này cũng không biết, Hứa Phí thử hỏi: “Trong nhà Sĩ Hành huynh không có thân thích tại kinh thành sao?”
Dữu Khánh cười ha hả lắc đầu, không tiện nói sự thật, đứng ở lập trường của A Sĩ Hành, kinh thành là có nơi để đi, chính là nhà vợ tương lai của A Sĩ Hành, thế nhưng nhà cha vợ tương lai đó cũng không biết năm nay A Sĩ Hành sẽ vào kinh thành đi thi.
Trong kinh thành này, A Sĩ Hành chỉ cho hắn một cái địa chỉ, còn lại đều phải dựa vào chính hắn.
Ánh mắt Hứa Phí nhìn hắn một cách khác thường, bây giờ không còn như thời điểm vừa mới gặp gỡ lúc ban đầu, còn sẽ cho rằng vị này nghèo, sẽ đồng cảm với hắn, sau khi kiến thức qua bản lĩnh của Dữu Khánh, gã liền biết mình nhầm rồi, còn trẻ tuổi như vậy mà tu vi có thể đạt đến Thượng Võ cảnh giới không có lượng tài nguyên tu luyện nhất định chống đỡ là không thể nào, mà tài nguyên tu luyện là cần phải dùng tiền để chồng chất, trong nhà người ta khẳng định còn có tiền hơn cả nhà gã.
Ngược lại, trong mắt Trùng Nhi tràn đầy đồng cảm.
“Hứa Phí!” Ở sau bàn làm việc, Lại viên cất tiếng gọi, bên cạnh còn có một lão nhân ăn mặt kiểu gia phó hướng về bên này gật đầu chào hỏi.
Nghe gọi tên, Hứa Phí lập tức đi tới.
Sau khi đi làm xong thủ tục, Hứa Phí và Trùng Nhi quay lại đây, tới chia tay Dữu Khánh, vị lão bộc kia cũng đi theo tới.
Từ vật liệu và kiểu trang phục mà lão bộc mặc tương đối được chú trọng, Dữu Khánh nhận ra được ông chủ của lão bộc này quả thực có tiền, lúc này cười hỏi: “Người nhà cậu ngươi đến đón hả?”
Hứa Phí gật đầu, kẻ đối diện nhắc tới cậu gã, gã liền biết là có ý gì.
Giấy nợ đã viết ra, gã cũng không dự định không trả, kỳ thi lập tức sẽ tới, nếu bị người đem chuyện thiếu nợ không trả bẩm báo cho quan phủ, sẽ rước lấy phiền toái lớn, triều đình sẽ không tuyển chọn người thiếu tín nhiệm, không chừng sẽ còn vì chuyện như vậy mà loại bỏ tư cách dự thi.
Cho dù đoán chừng đối phương không đến mức làm như thế, nhưng nghĩ lại, gã vẫn nói với lão bộc: “Ngụy bá, trên đường đi, bởi vì một số việc cần dùng tiền, ta đã mượn Sĩ Hành huynh bốn ngàn lượng bạc, trên người ngươi có tiền trả trước hay không, trở về ta sẽ trả lại cho ngươi.”
“Bốn ngàn lượng?” Lão bộc rõ ràng có chút giật mình, không nghĩ ra trên đường làm việc gì mà phải tiêu nhiều tiền như vậy, lập tức lắc đầu đáp: “Hứa công tử nói giỡn rồi, đó không phải là khoản tiền nhỏ, trên người ta làm sao có thể có nhiều bạc như vậy. Không bằng như vậy đi, trước tiên trở về nói cho Cửu lão gia biết một tiếng, để vị công tử này hôm nào đăng môn tới lấy, hoặc hôm nào đó chúng ta đưa tới cửa cũng được.”
Hứa Phí có chút do dự nhìn về phía Dữu Khánh, không biết vị này có thể đồng ý hay không.
Dữu Khánh dáng vẻ rất rộng lượng, xua tay nói: “Không sao không sao, rảnh rỗi tới trả ta cũng được.”
“Vậy thì…” Hứa Phí hơi dừng lại quan sát Hội quán một thoáng, “Hôm nào tái kiến?”
Dữu Khánh chắp tay, “Không tiễn.”
Hứa Phí chắp tay, xoay người rời đi.
Kỳ thực gã có phần rất không muốn tiếp tục qua lại với Dữu Khánh nữa, có nhược điểm tại trên tay người ta, lại thêm Dữu Khánh thủ đoạn độc ác làm gã có phần sợ hãi.
Gã còn nhớ tới việc đồng ý đưa Trùng Nhi cho đối phương, lúc đó là tình thế bức bách, nhưng đối phương tựa hồ cũng không muốn tiếp nhận, gã mừng rỡ không đề cập tới, xem như đã quên rồi.
Lão bộc hơi khom người chào Dữu Khánh, rồi lui về phía sau hai bước, xoay người rời đi.
“Sĩ Hành công tử, ngài bảo trọng!” Trùng Nhi là nghiêm chỉnh khom người, lùi ba bước mới quay đầu lại rời đi.
Bọn họ vừa đi, trong tay Dữu Khánh lại xuất hiện một mảnh vải mành làm khăn tay, đưa lên bịt mặt lại, thỉnh thoảng còn ho khan mấy tiếng, dáng vẻ như bị ho khan phải che mũi miệng…
Một mạch kéo dài tới sắp tối, những thí sinh cần ly khai mới đi hết, còn lại chỉ có khoảng hai mươi thí sinh.
Hơn hai trăm thí sinh, chỉ còn lại có không đến một phần mười, rất hiển nhiên hai mươi thí sinh này đều là con cháu nhà gia đình nghèo. Dữu Khánh cuối cùng chính thức đích thân cảm nhận được cách nói kia, trong thế đạo này, người có điều kiện học hành tử tế đa số gia cảnh đều tạm được.
Cho đến lúc này, nhân viên Liệt Châu Hội quán mới tiến hành thu xếp cho khoảng hai mươi thí sinh đã chờ xấp xỉ nửa ngày này.
An bài chỗ ở, gian phòng cung cấp dư thừa, tùy ý chọn lựa.
Được cung cấp ba bữa ăn, nhưng phải báo sớm để chuẩn bị, không báo thì xem như đi ra ngoài ăn, tránh làm nhiều lãng phí.
Còn phát cho mỗi người một tấm văn thư được đóng dấu quan phủ có thể chứng minh thân phận thí sinh, tránh cho trong lúc sinh hoạt tại nơi không quen thuộc gặp phải chuyện gì phiền phức, gặp chuyện thì đưa ra phần văn thư này, trong lúc này, tại kinh thành hẳn là không có ai dám không kiêng nể gì cả làm xằng làm bậy đối với bọn họ.
Đi đến gian phòng của mình, dạo quanh vài vòng, nhớ kĩ vị trí gian phòng, Dữu Khánh ném cái túi mua trên đường rồi rời đi.
Bữa cơm tối chưa báo chuẩn bị, dọc đường đi chỉ toàn ăn cơm tập thể, ăn đến phát ớn rồi, bây giờ có tiền, dự định đi ra ngoài ăn một bữa cho đã, muốn ăn thế nào thì ăn như thế.
Tại cửa vào Hội quán, phải mở ra văn thư làm đăng ký, được chấp thuận mới ra khỏi cổng.
Hắn đi ra Hội quán, đứng ở ngoài cổng lớn, nhìn kinh thành mới lên đèn rực rỡ, nhìn sự phồn hoa ập vào trong mắt, xoa xoa hai tay, sau đó sải bước tiến lên.
Sống nơi xa lạ, không quen thuộc cũng không sao, hắn đứng ở đầu đường hơi suy nghĩ liền có chủ ý, gặp người liền hỏi thăm, sau đó đi thẳng đến một xe ngựa ở gần nhất.
Thuê chiếc xe ngựa, yêu cầu có một xa phu quen thuộc kinh thành, như vậy liền đỡ được việc hỏi đường, tại trong kinh thành này muốn đi nơi nào liền đến nơi đó, ngay cả chân cũng không cần động.
Thưởng cho xa phu một đồng bạc, đến con đường nào, rẽ trái là đường gì, rẽ phải là đường gì, sắp đến đường gì, trên đường này ăn cái gì ngon, cô nương thanh lâu nhà nào xinh đẹp, bên kia dưới cầu ngày hôm qua có người chết đuối, tất cả đều được xa phu kể cho biết rõ ràng chi li, không tồn tại việc cuộc sống xa lạ không quen thuộc, có tiền chính là đơn giản như vậy.
Vì dễ dàng cho việc xem xét tình hình ngoài xe, trên đường đi còn mua một chiếc ghế đưa vào bên trong xe, rèm cửa và màn che đều được vén lên hết, có thể trực quan nhìn ngắm phía trước, có thể nhìn trái nhìn phải.
Nhìn thấy thứ gì muốn ăn, đưa tay ra ngoài cửa sổ xe chỉ chỉ, “Mua, hai phần!”
Xa phu dừng xe, cầm tiền chạy đi, mua về hai phần, ngươi một phần, ta một phần.
Hai người một đường ăn, một đường nói.
Có đồ ăn, có tiền cầm, xa phu tự nhiên là vui vẻ, trong lòng nhưng có phần xem thường với bộ dạng giống như nhà giàu mới nổi của Dữu Khánh, vừa nhìn liền biết là người mới có tiền không bao lâu…
Bên ngoài một ngõ hẻm hơi có vẻ im ắng, xem như là một ngã tư đường, tại ven đường chỗ ngoặt có một sạp bán mì thịt dê.
Hai cái đèn lồng, hai cái bàn cho khách ngồi, bận rộn bên cạnh bếp lò là hai ông cháu chủ sạp.
Xe ngựa dừng tại bên cạnh quầy mì, Dữu Khánh từ trong cửa sổ xe vươn đầu ra hỏi: “Ăn mì phải ăn của cửa hiệu lâu đời mới ngon, có phải cửa hiệu lâu đời không?”
Đang đứng bên cạnh quậy mì nóng hôi hổi trong nồi, lão đầu lớn tiếng nói: “Quầy hàng của tiểu lão nhi mở ở đây năm sáu năm rồi, khách quan nói là cửa hiệu lâu đời cũng được, nói không phải cũng được. Giọng ngài là ở nơi khác, hương vị bản địa chưa chắc đã hợp khẩu vị của ngài, ăn có ngon hay không tiểu lão nhi nói không được, ngài phải ăn qua rồi nói mới chắc chắn.”
Dữu Khánh cười nói: “Năm sáu năm đã là không ngắn, quầy hàng vẫn luôn đặt ở đây sao?”
Lão đầu nói: “Chưa từng chuyển đi.”
Vừa nghe lời này, Dữu Khánh nói với xa phu: “Nếm thử.”
Vì vậy xe ngựa sang một bên đậu lại, xa phu bồi hắn cùng ngồi ở quầy mì nói chuyện phiếm…
Chậm rãi ăn hết một chén mì, lại lần nữa trèo lên xe ngựa, Dữu Khánh hướng về căn đại trạch viện phú hào đèn đuốc huy hoàng ở sâu trong ngõ hẻm kia ngóng nhìn thật kỹ.
Nơi đó chính là địa chỉ A Sĩ Hành đưa cho hắn khi vào kinh thành, nhà nhạc phụ tương lai của A Sĩ Hành, Chung phủ!
Xe ngựa lung lay chạy đi, lúc này Dữu Khánh thả rèm cửa và màn che xuống, chìm vào trầm tư.
Thời gian ăn một chén mì, hắn đã từ trong miệng lão già bán mì tìm hiểu được tình hình đại khái của Chung phủ.
Không phải hắn cẩn thận, mà là sự tình đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, ngay cả bản thân A Sĩ Hành cũng một mực không có qua lại, ngay cả bản thân A Sĩ Hành cũng không rõ ràng lắm tình hình Chung gia hiện nay, chỉ nói hiện tại Chung gia trở thành phú thương, bảo hắn làm sao có thể mạo muội đăng môn? Hắn khẳng định trước tiên phải tìm hiểu tình hình.
Tại trong kinh thành này, Chung gia không tính là phú thương đỉnh cấp, xem như là tam lưu đi, nhưng cũng không phải loại bình thường.
Cần biết rằng, kinh thành tụ tập nhà giàu có, cho dù chỉ là tam lưu phú thương tại kinh thành, tài lực cũng là kinh người.
Trong nhà Chung viên ngoại không có con trai, chỉ có hai con gái, hai người vẫn chưa lập gia đình, mấu chốt là lão già bán mì cũng không có nghe nói hai nữ nhi của Chung viên ngoại đã có đính hôn gì gì đó.
Ngoại nhân không biết nữ nhi của Chung gia từng có đính hôn với người sao? Không biết là do Chung gia không lộ ra hay cố ý che giấu, Dữu Khánh lập tức lo lắng thay cho A Sĩ Hành.
Đương nhiên, những chuyện này chỉ là thứ yếu, nhà A Sĩ Hành cũng khiến hắn cảm thấy rất không thích hợp.
Căn cứ theo lời lão già bán mì nói, lịch sử làm giàu của Chung viên ngoại, khi một nhà A Sĩ Hành bị biếm rời kinh thì Chung viên ngoại vẫn chưa có tài lực như hiện tại, trong tay hình như chỉ có một cửa hàng mà thôi. Vấn đề là ở điểm này, lúc đó A Tiết Chương là địa vị gì? Ngu bộ Lang Trung tay cầm đại quyền!
Lúc đó, chỉ sợ Chung viên ngoại thậm chí còn không có tư cách để được nịnh bợ A Tiết Chương, nhưng A Tiết Chương vậy mà để cho con trai của mình đính hôn với nữ nhi của một tiểu thương nhân như thế, chuyện quỷ quái gì vậy chứ?
Không phải vì hắn hợm hĩnh rồi nghĩ quá nhiều, mà vì môn đăng hộ đối mới là chuyện bình thường, chênh lệch quá xa liền sẽ khiến cho người ta cảm thấy không thích hợp.
Hắn cân nhắc có nên thừa dịp trời đêm đăng môn bái phỏng hay không, nhưng dường như Chung viên ngoại hàng ngày đi xã giao rất nhiều, theo lão già bán mì nói, sáng sớm rời nhà đến bây giờ vẫn còn chưa trở về. Điểm khác chính là hắn vẫn muốn tìm hiểu, lý giải rõ hơn một chút về tình hình Chung gia, không gấp gáp phải lộ diện, dù sao tình hình mà một lão già bán mì biết được sẽ tương đối nông cạn.
Nếu như tình hình Chung gia tương đối phức tạp, vậy thì quên đi, không cần thiết phải chạy tới Chung gia, không mượn quầng sáng nhà người ta, hắn cũng có thể nghĩ biện pháp ứng phó cho qua được kỳ thi này. Lúc trước nói với A Sĩ Hành là cái này không được cái kia không được, kỳ thực chỉ là muốn từ chối mà thôi, nếu như đã tới rồi thì lại là một việc khác.
Với lại cũng không muốn rước phiền phức cho A Sĩ Hành. Nếu như hắn không tới nhà Chung gia, về sau khi A Sĩ Hành lộ diện thì không cần phải giải thích điều gì.
Mà hiểu rõ tình hình Chung gia thêm chút nào, sau khi trở về cũng có thể nói cho A Sĩ Hành biết…
Lão già bán mì đang xoa xoa đống mì trong tay, khi lật chuyển cục mì thì đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ, theo sau nhìn xem.”
Người trẻ tuổi ở một bên lau bàn lập tức ngừng công việc đang làm, cởi tạp dề ra, nhanh chóng đuổi theo phương hướng xe ngựa biến mất…


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất