Bán Tiên

Chương 66: Đăng môn

Chương 66: Đăng môn

Dù sao cũng là bốn ngàn lượng bạc, Hứa Phí vừa nói ra chuyện này cho cậu hắn biết, cậu người ta không muốn bỏ ra khoản tiền này, muốn cho mình một chút giáo huấn hoặc có khả năng là muốn xóa bỏ khoản nợ nần kia. Ở trong kinh thành này, cùng với mình còn có nợ nần chưa thanh toán rõ ràng thì cũng chỉ có Hứa Phí mà thôi.
Bốn tên gia hỏa Tô Ứng Thao kia cùng với mình chỉ đấu võ miệng ầm ĩ mấy câu mà thôi, hẳn không đến mức phải làm như vậy, hơn nữa còn là mời đến cao thủ Huyền Cấp động thủ.
Hay là, nhóm người Thiết Diệu Thanh không thể thuận lợi trốn về U Giác Phụ, bị người của Giám Nguyên trai ngăn cản, rồi được biết mình giết chết Trình Sơn Bình, giết chết người của bọn hắn, nên đuổi tới kinh thành tìm mình tính sổ?
Hơi chút ngẫm nghĩ, hắn loại bỏ khả năng này.
Bởi vì lời người tới mới nói vừa rồi, không nghĩ tới hắn vừa giỏi văn vừa giỏi võ, nếu là người của Giám Nguyên trai tới trừng trị hắn thì làm sao có thể không biết hắn có tu vi vũ lực nhất định.
Lại hoặc là, mình vừa đến kinh thành, cái tên ‘A Sĩ Hành’ này lập tức bị chủ mưu phía sau màn chặn giết A gia năm đó phát hiện ra rồi?
Chỉ trong nháy mắt, Dữu Khánh đã suy nghĩ rất nhiều, đoán rất nhiều loại khả năng, hắn sợ nhất chính là một loại khả năng sau cùng.
Xa phu Lý Quý vẫn lái xe giống như không biết có chuyện gì xảy ra, vừa nhìn liền biết là đồng mưu.
Dữu Khánh lập tức thầm mắng chính mình một trận, phát hiện mình chưa được cảnh giác nhiều lắm, vẫn còn khuyết thiếu kinh nghiệm giang hồ, rõ ràng cảm giác thấy có chút dị thường nhưng mình vậy mà vẫn có thể bị lừa, như vậy không phải đáng chết thì là gì?
Tại thời điểm hắn còn kinh nghi bất định, ba ngón tay khóa yết hầu hắn chậm rãi buông lỏng ra khỏi cổ hắn.
Lúc này Dữu Khánh mới nghiêng đầu nhìn thấy rõ khuôn mặt người ta, đang ngồi song song là một nam tử râu quai nón, hai tay người ta đặt trên đầu gối ngồi ngay ngắn, lẳng lặng nhìn phía trước. Cho dù như thế, bàn tay Dữu Khánh nắm tại trên chuôi kiếm một mực do dự không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn chầm chậm buông lỏng ra, thử hỏi: “Ta cùng với các hạ không oán không cừu, vì sao bắt ta?”
Người đàn ông nói: “Ngươi đoán thử xem?”
Việc này làm sao đoán được? Dữu Khánh im lặng không nói nên lời, sau đó lại thăm dò: “Tôn giá muốn làm gì?”
Người đàn ông mặt không biểu tình liếc mắt nhìn hắn, không có bất cứ đáp lại.
Dữu Khánh: “Tôn giá có biết ta là tân khoa thí sinh vào kinh thành đi thi không?” Hắn là đang nhắc nhở đối phương, nếu như ta xảy ra chuyện, triều đình sẽ không thể không quan tâm.
Người đàn ông: “Biết rõ, tân khoa thí sinh A Sĩ Hành từ Liệt Châu tới.”
Không tồn tại khả năng hiểu lầm, chính là nhằm vào mình, khóe miệng Dữu Khánh hơi căng, không rõ vị này đến cùng là người nào, hỏi tiếp: “Chúng ta đang đi đâu?”
Người đàn ông đáp lại một câu, “Đến nơi tự nhiên sẽ biết.”
Dứt lời liền không tiếp tục làm ra bất cứ đáp lại nào, Dữu Khánh có nói thêm gì nữa y đều không để ý tới.
Dữu Khánh không còn cách nào khác, chạy thì không dám chạy, cũng biết với thực lực của mình, cưỡng ép chạy trốn ngay dưới mí mắt người ta là trốn không thoát, chỉ có thể là xem tình hình, chờ đợi cơ hội thoát thân.
Rèm cửa và màn che đều đã kéo xuống che chắn lại, nhìn không rõ đến cùng xe ngựa chạy đến nơi nào, vấn đề là Dữu Khánh không chút nào quen thuộc kinh thành, cho dù xuyên qua khe hở mành che nhìn thấy được bảng hiệu cửa hàng bên ngoài thì hắn cũng không rõ là đoạn đường nào…
Chung phu nhân đẩy cửa khuê phòng trưởng nữ ra, bước vào trong, nhìn thấy hai nữ nhi đều có mặt, vả lại thần tình đều có vẻ mất tự nhiên.
Bà ta đi thẳng tới bên cạnh hai nữ nhi, đột nhiên xuất thủ, một tay túm lấy lỗ tai Văn Nhược Vị dùng sức nhéo một cái, quở trách, “Trình độ dựa tường trái lại càng ngày càng lưu loát rồi, còn có chút dáng vẻ nữ nhi nào nữa hay không hả?”
Lúc trước nói chuyện xong với trượng phu ở trong phòng, khi đi ra ngoài, thủ vệ làm tận trách nhiệm, nói cho phu thê bọn họ biết, nhị tiểu thư nghe lén bọn họ nói chuyện.
Ngoại trừ bản thân Văn Nhược Vị ra, không người nào biết nàng rốt cuộc đã nghe được những gì, và nghe được bao nhiêu, nhưng nhìn bộ dạng trưởng nữ cúi đầu không nói, bà ta đã biết rồi, hai nữ nhi đã biết rõ việc hôn ước.
Văn Nhược Vị ra sức giãy giụa một phen mới thoát khỏi độc thủ của mẫu thân, xoa xoa lỗ tai lui sang một bên.
Chung phu nhân hung dữ trừng nàng một cái, như muốn nói, một hồi sẽ tìm ngươi tính sổ, tiếp đó quay sang trưởng nữ đang cúi đầu không nói ở đối diện, hỏi: “Vị Vị đã nói với con những gì?”
Chung Nhược Thần ngập ngập ngừng ngừng, một lúc lâu sau mới cố lấy dũng khí ngẩng đầu, run giọng hỏi: “Vị Vị nói trong nhà đã định sẵn hôn ước cho con, là thật sao?”
Chung phu nhân nhìn chăm chú vào hai mắt nữ nhi, khẽ gật đầu.
Chung Nhược Thần lại cúi đầu thấp giọng hỏi: “Vì sao nữ nhi chưa bao giờ nghe nói tới?”
Chung phu nhân lôi tay nữ nhi sang một bên ngồi xuống, lộ ra vẻ hồi ức, chậm rãi nói ra: “Năm đó, khi nghe phụ thân con đột nhiên nói muốn đính hôn cho con, ta cũng rất bất ngờ, thậm chí là giật nảy cả mình. Nhược Thần, con phải hiểu, lúc đó trong nhà chỉ có một gian cửa hàng nhỏ mà ngoại công của con lưu lại mà thôi, nhưng đối phương lại là quan to triều đình, quyền cao chức trọng, hơn nữa địa vị không phải bình thường. Ta thật sự không biết phụ thân con làm sao nịnh bợ được nhân vật như vậy. Ta vốn nên cảm thấy cao hứng thay con mới phải, nhưng phụ thân con lại dặn dò, chuyện đính hôn cần được bảo mật, ta cũng không rõ ràng lắm nguyên nhân cụ thể, phụ thân con cũng không chịu nói. Không qua mấy năm, sui gia bị biếm rời kinh, lúc đó ta mới mơ hồ cảm giác được, nguyên nhân bảo mật có thể liên lụy tới phân tranh bên trong triều đình, có thể là vì sợ bị liên lụy…”
Đi trên đường kinh thành, ở bên trong xe ngựa, Dữu Khánh thỉnh thoảng len lén quan sát người bên cạnh.
Nói chung, xe ngựa quả thực chạy một đoạn thời gian tương đối dài, rồi từ đường phố ầm ĩ đi vào một khu vực yên tĩnh, lúc đó mới dần dần dừng lại.
Người đàn ông đứng dậy, vén màn xe lên, chui ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm tới Dữu Khánh.
Dữu Khánh trong lòng hoài nghi, vén màn che bên trái lên, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một bức tường vây không biết của nhà ai, nhìn không biết đang ở đâu, quay đầu lại chuyển đến cửa sổ phía bên phải vén lên màn che, đập vào mắt chính là cổng lớn của một tòa đại trạch hào phú, bên trên viết hai đại tự lộng lẫy: Chung phủ!
Chung phủ? Chung phủ nào? Dữu Khánh vội quan sát cổng lớn nhà đó một chút, sau đó vươn đầu ra nhìn nhìn trước sau con đường tắt này, không sai, hắn nhìn thấy được đầu con hẻm đã gặp ngày hôm qua, ngoại trừ Chung phủ đó ra thì còn có thể là Chung phủ nào nữa?
Hắn ngay tại chỗ há hốc mồm, người của Chung gia?

Người đàn ông bất cóc hắn không phải là ai khác, chính là tổng quản hộ vệ Đỗ Phì của Chung phủ.
Đỗ Phì đứng ở trên bậc cấp môn đình, chắp tay đứng trên cao nhìn xuống, sau khi chạm mắt với Dữu Khánh thì xoay người đi vào trong, ngay cả một lời giải thích cũng không nói.
- Giải thích, Môn đình là khu vực ngay trước cổng vào. Hết giải thích.
Thả màn che xuống, Dữu Khánh tại trong xe do dự một hồi, sau cùng cắn răng nỗ lực đứng dậy vén mở mành cửa, nhìn thấy xa phu Lý Quý tay cầm dây cương đứng ở bên cạnh ngựa không chút động đậy.
“Có ý gì?” Dữu Khánh chỉ vào mình hỏi Lý Quý, kỳ thực muốn hỏi ta nên làm cái gì bây giờ?
Trên mặt Lý Quý không thể hiện ra bất cứ dấu hiệu gì, im hơi lặng tiếng, như thể hiện cho thấy ngươi muốn làm sao thì làm.
Dữu Khánh trực tiếp nhảy xuống xe, nhìn nhìn Lý Quý, lại nhìn xem cổng lớn hoành tráng của Chung phủ, nghĩ thầm, không nói lời nào sao? Không nói thì lão tử đi đây!
Nào ngờ hắn còn chưa kịp đi, Lý Quý đã ngồi lên xe ngựa vung roi giục ngựa kéo xe chạy mất.
Vì vậy trước cổng vào Chung phủ chỉ còn lại có một người. Một cái môn đình to như vậy mà ngay cả một người trông cửa hay gác cổng cũng không thấy.
Dữu Khánh thực sự không nói nên lời.
Sau khi phát hiện mình bị bắt cóc đến ngoài cổng Chung phủ, hắn liền hiểu được, việc mình tới kinh đã bị Chung gia phát hiện, chỉ là hắn có phần không rõ tại sao mình lại bị phát hiện, dựa theo lời A Sĩ Hành nói, Chung gia cũng không biết nhà bọn họ ẩn cư ở đâu, cũng không biết hắn sẽ vào kinh thành đi thi.
Rõ ràng đã bắt cóc hắn đưa đi, cũng đã kéo đến trước cửa nhà rồi, còn bày ra bộ dạng hờ hững, làm vậy là chơi trò gì a, Dữu Khánh không hiểu nhà kẻ có tiền là nghĩ như thế nào, dựa theo tính tình của hắn, hắn sẽ lập tức vung tay bỏ đi, nhưng sự việc dính dáng tới A Sĩ Hành, hắn liền có phần khó xử.
Hắn bỏ đi thì thoải mái cho hắn, nhưng sẽ khiến Chung gia cho rằng A Sĩ Hành một mực không để Chung gia vào mắt, làm cho Chung gia tức giận từ hôn thì làm sao bây giờ?
Xen vào việc này, Dữu Khánh không thể không thu liễm tính tình của mình, sửa sang lại quần áo y phục, lúc này mới ‘có can đảm’ bước từng bước một leo lên bậc cấp cổng vào Chung phủ.
Một chân vừa bước tới cổng chính, Dữu Khánh nhìn trái nhìn phải, ở chính diện ngoại trừ một bức tường bình phong ra thì vẫn không thấy một bóng người nào.
Đi vòng qua bình phong, hắn nhìn thấy một khung cảnh rõ ràng rất khác, một quần thể lộng lẫy với những đình đài lầu các, sân vườn rực rỡ gấm hoa, các gia phó hạ nhân cả trai lẫn gái lui lui tới tới.
Phía sau bình phong đang đứng một vị nam nhân tuổi trung niên, chính là quản gia của Chung phủ, Lý Phương Trường, vừa thấy Dữu Khánh lộ diện, lão ta lập tức cười đưa tay mời, “A Công tử, mời đi theo ta, lão gia đang chờ ngài.”
Dữu Khánh có phần không biết phải nên ứng phó như thế nào, đành a một tiếng rồi đi theo. Đây là lần đầu tiên hắn làm việc giả mạo con rể của người ta tới thăm nhà nhạc phụ, trong lòng rất lúng túng, hoàn toàn là dựa vào gan lớn để kiên trì.
Lý Phương Trường vừa đi vừa thỉnh thoảng đưa tay mời, rất khách khí.
Toàn bộ hạ nhân trong phủ thỉnh thoảng đi ngang qua đều cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết người đến là ai, xem cách ăn mặc thì không giống là một nhân vật nào đó có tiếng, nhưng lại được Lý quản gia rất trọng đãi.
Hạ nhân dọc đường dồn dập nhường đường, cũng có người không có mắt đứng đối diện nhìn, Lý Phương Trường mặt trầm xuống, đang muốn phát tác, kết quả sau khi nhìn thấy rõ tướng mạo của nha hoàn kia thì dừng lại.
Nha hoàn không có mắt đi tới đối diện nhìn không phải ai khác, chính là Chung gia nhị tiểu thư Văn Nhược Vị.
Nàng cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nhìn một chút tỷ phu tương lai nhìn như thế nào.
Nhưng bởi vì cấp bậc lễ nghĩa, nữ tử chưa lấy chồng là không cho phép tùy tiện trực diện qua lại với nam nhân bên ngoài.
Với quan điểm như vậy, nàng ta dứt khoát giả trang thành nha hoàn, để dễ dàng ngay mặt nhìn cho rõ ràng.
Nhìn nha hoàn đi đến ngay trước mặt nhìn mình chằm chằm, trong lòng Dữu Khánh thầm ai u một tiếng, nha hoàn này nhìn rất xinh đẹp, nhịn không được nhìn kỹ một chút.
Khi mặt đối mặt với nhau, cả hắn và Lý Phương Trường đều vô thức tránh ra hai bên, đều trong vô thức nhường đường cho nha hoàn này.
Qua hành động nhường đường này, ánh mắt Dữu Khánh lấp lóe, lập tức nhìn chăm chú về phía Lý Phương Trường, lại lần nữa quan sát trang phục đối phương.
“Khụ khụ.” Lý Phương Trường vội ho một tiếng, “Nha hoàn mới vào nhà, còn chưa có dạy bảo tốt, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, khiến công tử chê cười, mời, mời vào trong.”
“Không sao.”
Dữu Khánh xua tay, ngay lập tức lại hỏi: “Không biết tiên sinh làm gì trong Chung phủ?”
Lý Phương Trường: “Không dám nhận xưng hô ‘Tiên sinh’, tại hạ là quản gia của Chung phủ.”
“Nga! Thất kính thất kính…”
Dữu Khánh trong miệng nói thất kính, nhưng đầu thì quay lại nhìn nha hoàn vừa mới đi qua kia, chỉ còn thấy được một bóng lưng biến mất tại một chỗ ngoặt hành lang…
Chính sảnh nội trạch, không phải chính sảnh đại đường, chính sảnh nội trạch thông thường chỉ có người có quan hệ tương đối gần gũi mới được mời vào.
Chung Túc và Văn Giản Tuệ ngồi ngay ngắn chính đường, nam tả nữ hữu, thỉnh thoảng đứng lên, đều có vẻ đứng ngồi không yên.
Từ ngoài cửa, Đỗ Phì sải bước đi tới, đi vào trong phòng liền thông báo: “Lão gia, phu nhân, A Sĩ Hành đã tự tiến vào Chung phủ đại môn.”
Được nghe lời này, Chung Túc và Văn Giản Tuệ mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Văn Giản Tuệ vẫn nhịn không được trừng trượng phu một cái, trách ông ta nhiều chuyện.
Tiết mục lạnh nhạt hờ hững với Dữu Khánh tại cổng vào đó chính là do Chung Túc làm ra, khi phái Đỗ Phì đi đón người, Chung Túc nghĩ lui nghĩ tới bỗng nhiên cảm thấy kỳ quặc, ngươi chỉ là một tiểu bối không đến đăng môn bái phỏng, còn phải cần ta đi mời sao, chuyện này là chuyện gì? Nữ nhi của ta không gả được ra ngoài phải đi mời ngươi lấy sao?
Quá nịnh bợ rồi, cảm giác thấy nữ nhi của mình đã bị xem thường.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất