Chương 70: Bí mật của bức tranh chữ
Ống kim loại này, ông ta rất quen thuộc, thậm chí ngay cả hoa văn ở bên trên cũng nhớ không lầm, bởi vì ông ta cũng có một cái.
Thứ này có hai cái, chính là năm đó đích thân Ngu bộ Lang Trung A Tiết Chương sai người chế tạo, một cái tại trên tay A Tiết Chương, một cái thì đưa cho ông ta bảo quản.
Chung Túc nhận đến trong tay, kỹ càng lật xem.
Dữu Khánh hơi cảm thấy bất ngờ, cảm giác khi Chung viên ngoại tiếp nhận vật này thì bàn tay tựa hồ có chút rung động, trong lòng không khỏi hiện lên nghi hoặc, dựa vào tài lực của vị này, làm sao sẽ coi trọng một bức tranh tầm thường như thế?
Ngẫm nghĩ lại một chút, có khả năng bởi vì đây là sính lễ của nữ nhi mình đi.
Nhưng một cái nghi hoặc từng có trong lòng lại lần nữa hiện lên, hai nhà này tại sao lại dùng một bức tranh chữ bình thường như vậy để dùng làm sính lễ cho chuyện chung thân đại sự của nữ nhi chứ? Nhất là với thân phận của A Tiết Chương năm đó.
Từ phản ứng của Chung Túc, hắn mơ hồ cảm thấy có lẽ bức tranh này không đơn giản như mình nghĩ.
Hắn không khỏi nhớ tới việc A Sĩ Hành luôn mãi dặn dò không thể để mất bức họa này, hắn cảm giác A Sĩ Hành hình như có chuyện gì đó giấu giếm mình.
Sau khi lật xem, Chung Túc vặn mở nắp đậy, đổ ra nửa bức họa mỏng như tấm lụa, chỉ dựa vào cảm xúc từ chất liệu vải của bức tranh ông ta liền biết hẳn là không sai. Hai tay tiếp tục mở bức họa ra nhìn, trong mắt càng thêm hiện ra vẻ kỳ dị, không sai, là phân nửa được cắt ra từ bức họa ông ta đã xem qua kia, không có sai.
Còn có một nửa đang nằm trong tay ông ta, bây giờ cả hai nửa đều đã đến trên tay.
Ông ta kiềm chế để vẻ mặt không thể hiện điều gì, song trong lòng kì thực rất kích động.
Ngoài sự kích động, ông ta còn cảm thấy thổn thức lại và cảm khái.
Người khác không biết bức tranh chữ này có ý nghĩa gì, nhưng ông ta lại rõ rõ ràng ràng.
Cũng chính là bởi vì bức tranh chữ này, mà lúc đó ông ta mới cùng nguyên Ngu bộ Lang Trung A Tiết Chương tụ vào với nhau.
Năm đó, A Tiết Chương chấp chưởng Ngu bộ, quyền thế chính lúc mạnh mẽ, trong khi đó ông ta chỉ là một tiểu thương nhân, theo lý thuyết hai người là rất khó có liên hệ sâu xa gì, ông ta trái lại muốn nịnh bợ, thế nhưng địa vị khác biệt cách xa, muốn gặp người ta một lần cũng khó, căn bản không có cơ hội nịnh bợ.
Chỉ vì lúc đó ông ta là kế thừa gia nghiệp của bên nhà phu nhân nên có một ít tin đồn không dễ nghe, ông ta không cam lòng chỉ trông coi gian cửa hàng đó của Văn gia, liền nghĩ đủ mọi cách tạo nên một sợi dây liên hệ với Công bộ, thật vất vả mới từ Công bộ kiếm được một công việc nhỏ, tổ chức một nhóm nhân thủ thường xuyên chạy vào trong núi, cũng là tại lúc đó mới tiếp xúc đến Ngu bộ.
Có một ngày, đội ngũ làm việc của ông ta đột nhiên nhận được Ngu bộ khẩn cấp thuyên chuyển, đồng thời bị thuyên chuyển còn có mấy cái đội ngũ khác. Sau khi đến được hiện trường mới biết được Ngu bộ Lang Trung A Tiết Chương cũng từ kinh thành chạy đến, cùng đi còn có không ít nhân viên Ti Nam phủ.
Sau đó, một đám người theo chỉ thị tiến sâu vào trong một ngọn núi lớn có địa thế hung hiểm, tới nơi mới biết được là phải đào một cái cổ mộ.
Và khi đào ra được văn bia mới biết mai táng nơi này chính là một vị đại tướng tiền triều, ông ta không biết những người kinh thành này làm sao tìm ra được manh mối về vị trí của một ngôi cổ bí ẩn như thế, nói chung loại chuyện đào mộ này khẳng định phải là bọn ông ta làm. Hao hết gian khổ mới đào mở ra được cửa vào, khi tiến vào trong mộ thì phát hiện nơi này giống như một cái mê cung trong lòng đất.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ tới chính là, trong cổ mộ vậy mà lại có yêu tà thủ mộ.
Sau đó Chung Túc trải qua cảnh tượng kinh khủng cả đời khó quên, không ngừng có âm thanh chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết, hoặc là âm hưởng khiếp người, không ngừng có người đổ xuống, thiếu một chút khiến ông ta bị hù dọa hồn phi phách tán, người mà ông ta dẫn đi đều chỉ là cu-li phổ thông, làm sao có thể chống được, đều chết sạch.
Ông ta cũng cho rằng mình chết chắc rồi. Sau cùng làm sao còn có thể sống sót thoát ra được bên ngoài, ông ta cũng không biết. Nói chung nhìn thấy con đường nào có cảm giác là đường sống liền chạy theo đường đó, hoàn toàn dựa vào bản năng và cảm giác để chạy trối chết, kết quả đúng là trong tình trạng mơ mơ màng màng như vậy ông ta đã leo ra khỏi một cái hố sâu, thoát được ra ngoài.
Nhưng khi ông ta vừa mới bò ra khỏi hố liền tận mắt nhìn thấy một cảnh không thể tưởng tượng nổi, một gã nhân sĩ Ti Nam phủ dường như bị trọng thương, hiển nhiên là vừa thoát hiểm khỏi lòng đất, cầm trong tay một cái ống dài màu đồng cổ, đang báo cáo cho A Tiết Chương vốn đang đứng ngoài chờ đợi, nói cái gì mà đã tìm được rồi, có thể thông báo cho mọi người rút lui.
Kết quả A Tiết Chương thừa dịp gã không đề phòng, đột nhiên một kiếm đâm chết tên nhân sĩ Ti Nam phủ bị trọng thương kia.
Không kịp trở tay, kẻ kia vội vàng đánh trả, một chưởng đánh cho A Tiết Chương thổ huyết bay ra ngoài.
Mà tên nhân sĩ Ti Nam phủ đó cũng loạng choạng rớt xuống dưới hố sâu, bị một cái măng đá đâm xuyên qua người.
Chung Túc sợ ngây người, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn như vậy.
Mà A Tiết Chương cũng đã nhìn thấy được ông ta, chống kiếm đứng lên, đi tới phía ông ta.
Ông ta cảm thấy không ổn, quá sợ hãi, tự nhiên bỏ chạy.
A Tiết Chương đã bị thương nặng, tại trong vùng núi gồ ghề căn bản đuổi không kịp ông ta, không thể diệt khẩu, liền gọi ông ta lại, nói cho ông ta biết một ít tình hình.
Là về ngôi mộ này.
Trong Tu hành giới luôn có lời đồn đại, nói trên thế gian này có mấy chỗ động tiên mà tiên nhân từng ở lại, một chỗ trong đó tên là ‘Tiểu Vân gian’ .
Theo truyền thuyết, tiên nhân tại ‘Tiểu Vân gian’ trước khi phản hồi tiên giới đã cho thị nữ hầu hạ mình rời đi. Sau khi trở lại nhân gian, thị nữ này lấy một vị đại tướng quân. Về sau thị nữ bị trọng bệnh, trước lúc lâm chung mới để lộ việc trước đây mình từng phụng dưỡng tiên nhân, cũng đưa cho vị đại tướng quân kia một bức thư họa, nói bức họa này là một bản đồ do nàng mô tả ra, dựa theo bản đồ có thể tìm được ‘Tiểu Vân gian’. Sau đó là một trận đại chiến vong quốc, đại tướng quân chết trận, thủ hạ tâm phúc tùy tùng huyết chiến cướp thi thể hắn về, liều mình đánh giết xông ra trùng vây, về sau không người nào biết được vị đại tướng quân đó được an táng tại nơi nào.
Trong lời đồn đại, bức thư họa có thể tìm đến tiên gia động tiên đó đã được chôn cùng Đại tướng quân.
Nghe nói nguồn gốc lời đồn xuất phát từ vị thủ hạ tâm phúc đã mai táng vị Đại tướng quân kia, trước khi hắn lâm chung đã đem bí mật này nói cho hậu nhân của hắn biết. Hậu nhân của hắn nảy sinh lòng tham nhưng không có năng lực một mình đạt được nên tìm người hợp tác, từ đó mới khiến cho bí mật lộ ra ngoài.
Chỉ bởi vì lời đồn đại này, những người chuyên tìm kiếm di tích tiên gia đều muốn tìm được lăng mộ của vị Đại tướng quân, mà cách tốt nhất đương nhiên là tìm đến những người từng tham dự mai táng Đại tướng quân.
Sau đó, cũng không ai biết có người nào tìm được mồ mả của Đại tướng quân đó hay không, theo năm tháng trôi qua, lời đồn đại cũng dần trở thành một cái truyền thuyết truyền lưu thế gian mà thôi.
Nghe đến đó, Chung Túc đại khái đã đoán được ngôi cổ mộ được đào lên lần này là của ai.
Quả nhiên như thế.
Ngôi cổ mộ bị chôn vùi trong năm tháng dài dằng dặc, toàn bộ vết tích đều đã bị bụi đất phủ đầy, A Tiết Chương nói ông ta cũng không biết Ti Nam phủ moi ra đầu mối tìm kiếm từ đâu, vậy mà thật sự tìm được cổ mộ, nói rõ lời đồn rất có khả năng là sự thật.
Mà nhìn từ tình huống khai quật, trong đó lại có yêu tà im lặng thủ cổ mộ, rõ ràng không bình thường, A Tiết Chương hoài nghi vị đại tướng quân đó lúc còn sống từng đã đi qua ‘Tiểu Vân gian’ . Huống chi nhân viên Ti Nam phủ đã tìm được bức thư họa chôn cùng trong cổ mộ.
Nguyên nhân chính là vì như thế, A Tiết Chương mới giết chết vị nhân viên Ti Nam phủ kia, sát nhân diệt khẩu!
Chỉ vì A Tiết Chương không muốn bức thư họa được đào ra này tiếp tục lưu truyền ra ngoài làm hại nước hại dân. Ông ta làm việc tại Ngu bộ nhiều năm, biết rõ kiểu tìm kiếm đào núi mở đất này hao tài tốn của lớn cỡ nào, từ lâu đã căm thù đến tận xương tủy đối với hành vi tìm tiên của Hoàng đế.
Lúc đó Chung Túc không lý giải được, hỏi, đã như vậy thì cứ để hoàng đế tìm được trường sinh thuật, về sau tự nhiên sẽ không cần tiếp tục hao tài tốn của đi tìm, chẳng phải là chuyện tốt sao?
A Tiết Chương nói ông ta nghĩ quá đơn giản, nói nếu như hoàng đế được trường sinh, hoàng thất phụ tử tất nhiên sẽ tương tàn, Cẩm Quốc hoàng thất tất nhiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
A Tiết Chương chắc chắn, nếu như hoàng đế được trường sinh, đó chính là khởi đầu để Cẩm Quốc đại loạn, vô số bách tính sẽ chìm vào một trận hạo kiếp!
Nói chung, A Tiết Chương bởi vì bị thương mà không thể giết chết Chung Túc diệt khẩu, lại không muốn để Chung Túc tiết lộ bí mật, không thể không cùng Chung Túc thảo luận ổn thỏa điều kiện, sau này cùng nhau che giấu bí mật này.
Sau lại, truyền thuyết cổ mộ có lẽ chỉ là một cái truyền thuyết, Ti Nam phủ đưa thêm càng nhiều người chạy đến, tiếp tục cùng yêu tà trong mộ đại chiến một trận, đem cổ mộ lục soát đáy lật lên trời nhưng không tìm được tấm bản đồ trong truyền thuyết đó.
Cũng may, loại chuyện này dường như đã trở thành chuyện bình thường với Ti Nam phủ, qua nhiều năm như vậy, việc xác minh từ các loại manh mối thường thường đều có kết quả như thế, làm có thể dễ dàng tìm được tiên gia phúc địa, chỉ là, bỏ phí những tâm huyết tìm kiếm manh mối đó thì không khỏi đáng tiếc, nên vẫn làm.
Về sau lại, Chung Túc nhận được báo đáp từ lời hứa của A Tiết Chương.
Người làm ăn phát tài, không nhất định cần xuôi gió xuôi nước, cũng không nhất định phải có năng lực tốt cỡ nào, có khi cả đời chỉ cần có một lần cơ hội là đủ rồi.
Tại dưới sự âm thầm sắp xếp của A Tiết Chương, Chung Túc tự nhiên được đến một lần cơ hội biến đổi vận mệnh đó.
Về việc này, phu nhân Văn Giản Tuệ của ông ta cũng không biết, ông ta cũng sẽ không nói cho bà ta.
Mà vì để trấn an Chung Túc, cũng là vì để hai bên đều có thể an tâm, A Tiết Chương càng là không tiếc hạ thấp thân phận đem con trai của mình định hôn cùng con gái của Chung Túc.
Bức thư họa này chính là được chia thành hai nửa vào lúc đó.
Tham gia vào bí mật như vậy, Chung Túc không còn đường rút lui, giấu giếm nhiều năm không báo, một khi bị triều đình hoặc Ti Nam phủ phát hiện ra, không biết sẽ gặp phải kết quả gì.
Nhưng lúc đó, vì để thay đổi vận mệnh ông ta liền không đếm xỉa gì cả, khi có được thứ mình muốn thì hối hận cũng đã muộn rồi.
Bây giờ gặp lại nửa bức họa này, chuyện cũ hiện rõ trước mắt, thử hỏi Chung Túc làm sao có thể không ngổn ngang cảm xúc cảm.
Đây cũng là một kiện tín vật, một tín vật bằng với việc xác nhận lai lịch của ‘A Sĩ Hành’.
Tuy rằng có thể thông qua Liệt Châu thi Hương, phía bên Liệt Châu khẳng định đã kiểm tra lai lịch ‘A Sĩ Hành’ là thật hay giả, nhưng khi nhìn thấy được vật này, trong lòng ông ta liền hoàn toàn an tâm, dù sao A Tiết Chương không có khả năng nói cho người khác biết bí mật của vật này.
Sau khi xem qua và xác nhận nửa bức thư họa, Chung Túc cất lại vào trong ống kim loại, sau đó nhét vào trong tay áo, cuối cùng đã có đầy đủ sức lực mở miệng, “Sĩ Hành, về hôn ước ngươi đã biết, sính lễ cưới vợ ngươi cũng đã chủ động đưa tới cho ta, nếu như ta đã cùng phụ thân ngươi có ước, vậy thì sẽ không nuốt lời. Như vậy đi, phụ mẫu ngươi đều không còn, một ít chuyện chúng ta sẽ làm thay. Việc hôn sự của tiểu bối các ngươi sẽ do người lớn chúng ta chuẩn bị sẵn, ngươi cứ an tâm chuẩn bị thi cử, đợi sau khi thi Hội thì để cho vợ chồng son các ngươi chọn ngày lành tháng tốt thành hôn.”
Trong đầu Dữu Khánh ong một cái, có phần sửng sốt, buột miệng hỏi: “Nhanh như vậy?”
Có ý gì? Sắc mặt Chung Túc lập tức trở nên khó coi, “Ủy khuất ngươi hay sao?”
Dữu Khánh vừa thốt lời này ra khỏi miệng liền ý thức được mình đã nói lời ngu xuẩn, vội sửa lời: “Thúc phụ, tiểu chất không phải có ý đó, ý của tiểu chất là, cho đến nay tiểu chất chẳng làm nên trò trống gì, thực sự có thẹn, đợi sau khi đề danh Bảng Vàng, nở mày nở mặt rồi cưới lệnh ái cũng không trễ.”
Thì ra là cảm thấy mình không xứng, Chung Túc sắc mặt hơi nguôi, nhàn nhạt hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy khi nào ngươi có thể đề danh Bảng Vàng?”
Dữu Khánh lúng túng nói: “Việc này… Tiểu chất tạm thời cũng không biết, nhưng tiểu chất nhất định sẽ tận lực.”
Chung Túc trầm giọng nói: “Ý của ngươi là nói, ngươi một lần thi không đậu, nữ nhi của ta phải đợi tiếp ba năm? Nếu như ngươi mười khóa đều thi không đậu, không lẽ nữ nhi của ta phải đợi ngươi ba mươi năm hay sao? Những nữ tử cùng tuổi với Nhược Thần, con cái đã chạy đầy đường rồi. Ngươi từng gặp bao nhiêu cô nương sắp hai mươi mà còn chưa lập gia đình hả? Nếu ngươi cảm thấy nữ nhi của ta không xứng với ngươi, ngươi rất có thể trực tiếp nói rõ, ta tuyệt không miễn cưỡng!”