Bán Tiên

Chương 69: Đông viện

Chương 69: Đông viện

Dữu Khánh lại rời Chung phủ, trở lại Liệt Châu hội quán.
Lần này trở về là thu dọn đồ đạc, không còn cách nào, đã bị Chung gia tìm được, hắn không muốn đến ở Chung gia, Chung gia cũng không cam tâm.
Phái người đưa hắn trở về, hắn thu dọn đồ đạc của mình xong lập tức rời đi, những việc khác cũng không cần hắn quan tâm, về công văn của quan phủ tự nhiên sẽ do Chung gia xử lý thỏa đáng, những đều này không phải là vấn đề.
Bên trong chính sảnh nội trạch, đưa tiễn Dữu Khánh đi xong, phu phụ hai người rơi vào trầm mặc, mỗi người đều có tâm tư riêng.
Cuối cùng Văn Giản Tuệ đánh vỡ trầm mặc trước, hỏi: “Không phải ông nói lần này hắn đăng môn thì sẽ xác định hôn sự cho nữ nhi sao? Vì sao một mực không nói?”
Chung Túc hừ một tiếng, “Nữ nhi của ta không gả đi được hay sao? Ta phải cầu hắn lấy nữ nhi của ta sao? Việc này phải do chính hắn mở miệng cầu lấy mới đúng.”
Ông ta vốn muốn nhắc tới, kết quả phát hiện thấy Dữu Khánh căn bản không chút nào tiếp đón đề tài này, giống như không tồn tại hôn ước gì đó vậy, trong lời nói bên này ngầm ám chỉ, bên kia giống như giả bộ nghe không hiểu, giống như đang cố ý lảng tránh hôn sự, vì vậy ông ta không thể nói ra lời. Vẫn là câu nói kia, nói ra sẽ làm hạ thấp nữ nhi của mình, ông ta khó thể chấp nhận như vậy.
Lại già mồm rồi, Văn Giản Tuệ nhịn không được mắt trợn trắng, tuy nhiên, bà ta dường như có ý nghĩ khác, thử nói ra: “Này ông, ông cảm thấy khả năng A Sĩ Hành đề danh Bảng Vàng lưu lại kinh thành có lớn không? Chẳng lẽ thật sự để nữ nhi gả đến địa phương nông thôn núi cao, xa hoàng đế, xa kinh thành đó hay sao?”
Lúc trước bà ta không có ý nghĩ này, nhưng khi được biết phụ mẫu, người nhà A Sĩ Hành đều đã qua đời, bà ta bắt đầu dùng một loại ánh mắt khác để xem xét việc hôn ước này.
Bà ta biết rõ vị nguyên Ngu bộ Lang Trung kia khi còn tại vị thì quyền thế lớn cỡ nào, cho dù đã bị bãi quan, cũng đủ để uy hiếp bà ta.
Bây giờ không còn những thứ này, bà ta vẫn hi vọng nữ nhi có thể gả cho một nhà môn đăng hộ đối.
Năm đó, khi bà ta được gả cho người làm trong nhà thì bản thân không nghĩ như vậy, bây giờ đã trải qua phú quý, tuổi lớn rồi, cách nghĩ dần dần biến đổi.
Chung Túc: “Thi không đậu cũng không nhất định phải về Liệt Châu, cũng có thể lưu lại kinh thành tiếp tục dốc sức học hành, cũng có thể thi lại khóa tới, lẽ nào chúng ta không cung cấp nổi điều kiện sinh sống cho hai đứa nó sao?”
Văn Giản Tuệ: “Nếu một mực thi không đậu thì sao chứ? Nhà chúng ta một mực nuôi hắn hay sao? Nếu người ngoài chê cười thì hắn có thể chịu đựng, hay là chúng ta có thể một mực nhịn được? Hắn về Liệt Châu nói không chừng còn có thể kiếm được một vị trí, nói không chừng còn có thể có một phần tiền đồ, chúng ta cũng không cần phải làm lỡ người ta… Nữ nhi của ta không thể đến vùng nông thôn khỉ ho cò gáy đó, cần phải ở lại bên cạnh ta.”
Chỉ thiếu chút nói ra là hai bên không làm lỡ lẫn nhau nữa.
Chung Túc mắt lạnh liếc sang, “Bà muốn nói gì? Biết phụ mẫu hắn không còn, muốn hối hôn hay sao?” Nhiều năm phu thê, ông ta làm sao có thể không biết bà ta muốn nói gì.
Văn Giản Tuệ bị nói trúng tâm tư nhưng không chịu thừa nhận, lầm bầm: “Không phải ta muốn hối hôn, hắn có thái độ gì ông cũng nhìn thấy rồi, chính ông cũng không cam tâm tình nguyện. Có phải ông lo lắng quản gia và Đỗ Phì có ý nghĩ gì hay không?”
“Với hai người Lý, Đỗ, ta xây dựng quan hệ nhiều năm, có một số việc ta vẫn có phần nắm chắc, tình cảm với chúng ta sẽ không kém hơn với vị kia.” Chung Túc vuốt râu xoay người, nhìn chăm chú phu nhân, “Nhưng có một số việc không đơn giản như bà tưởng. Con rết trăm chân chết mà không cứng người, cái giá của hối hôn… Chỉ sợ Chung gia chúng ta chịu không nổi.”
Văn Giản Tuệ rất không đồng ý, u oán nói: “Với thân phận vị kia mà vẫn có người dám hạ sát thủ với toàn nhà, khi thân phận con của ông ta là con rể chúng ta bộc lộ ra, lẽ nào ông không sợ liên lụy nhà chúng ta?”
“Bây giờ lo lắng việc này thì đã muộn, đã sớm buộc chặt cùng nhau, bà không hiểu.” Chung Túc ngửa mặt lên trời ai thán.
Đến giữa buổi chiều, Chung gia đến đón Dữu Khánh rời khỏi Liệt Châu hội quán.
Một tòa tiểu đình viện ở góc cuối phía đông Chung phủ cũng được dọn dẹp xong, đón Dữu Khánh vào ở.
Được Chung phu nhân dặn dò, ngoại trừ một số người biết tình hình, không còn người nào khác biết rõ lai lịch chân chính của A Sĩ Hành, hạ nhân chỉ biết là con trai của bạn cũ Chung viên ngoại.
Vì để dễ dàng cho Dữu Khánh ôn tập chuẩn bị thi cử, đích thân Lý quản gia đến hỏi thăm, thư phòng cần có những thứ gì, Dữu Khánh cứ việc nói ra.
Đối với những thứ đem đi không được, Dữu Khánh không có bất cứ hứng thú nào, hắn không có chú ý gì, rất tùy tiện, có dùng là được.
Huống hồ điều kiện tại đây đã đủ tốt rồi, trong tiểu đình viện còn có đình nghỉ chân và ao nhỏ, so với toàn bộ những nơi hắn từng dừng chân ở lại từ trước tới nay thì nơi này đẹp đẽ hơn, lịch sự tao nhã hơn nhiều.
Nhưng có một vài thứ vẫn phải mở miệng.
Lý quản gia dẫn hắn đi mấy vòng xem xét tiểu đình viện, cuối cùng hắn mở miệng, “Lý thúc, có thể tìm giúp ta một tiên sinh tới hay không, chính là loại người có kinh nghiệm thi Hội. Ngươi xem, ta dù sao cũng là lần đầu tham gia thi Hội, có một người có kinh nghiệm chỉ điểm thì khả năng sẽ có ích.”
Hắn vẫn làm theo ý tứ dặn dò của A Sĩ Hành, ngươi thi không đậu cũng không sao, cũng không trông chờ ngươi có thể thi đậu, nhưng ngươi không thể làm bài mà người ta vừa xem bài thi của ngươi liền muốn tra xét ngươi, vậy thì quá mức rồi. Đối với các loại chuyện như làm bài thi như thế nào hay tương tư, hắn đều dốt đặc cán mai, không tìm một người tới chỉ giáo thì thật sự không được.
Vốn không muốn đăng môn Chung phủ, bây giờ nếu như đã tới rồi vậy thì đương nhiên phải lợi dụng sự tiện lợi này, tránh cho mình tiếp tục nghĩ cách khác.
Lý quản gia trong lòng âm thầm cười khổ, xem ra ngươi cũng biết kết quả thi Hương của mình xếp hạng quá kém, ngoài mặt tươi cười nói: “Việc này ngươi yên tâm, lão gia đã nghĩ đến rồi, đã phái người đi liên hệ một vị tiên sinh rất có danh tiếng.”
Dữu Khánh vội xua tay nói: “Không cần không cần, tùy tiện tìm một người là được, không cần tốn nhiều tiền tìm người nổi danh làm gì.”
Lý quản gia: “Loại chuyện này há có thể tùy tiện? Nếu đã muốn tìm, tự nhiên phải tìm người tốt.”
Người ta nói không sai, người ta cũng không thiếu tiền, Dữu Khánh không có lí do phản bác, đành phải tùy ý, dù sao không phải tốn tiền của mình.
Lý quản gia: “Nhưng cũng không thể chắc chắn nhất định có thể mời được. Loại người như vậy không lo không có người mời, đều là giá cao tranh đoạt mời, cũng may hai năm này ông ta vẫn luôn dạy học trong nhà một vị bằng hữu của lão gia, hi vọng bên kia có thể nhìn mặt mũi lão gia mà dàn xếp một chút.”
Dữu Khánh đối với hai từ ‘Giá cao’ kia tương đối mẫn cảm, huống hồ có thể khiến vị hào phú quản gia này nói là giá cao, lập tức kinh ngạc hỏi: “Một người dạy học có lợi hại như vậy?”
Lý quản gia nghiêm nghị nói: “Vị tiên sinh này cũng không thể coi thường, nghe nói tự xưng đã đem phong cách văn chương của các quan văn kinh thành đều nghiền ngẫm đến bảy bảy tám tám, cực giỏi về gói gọn đề, chỉ cần vừa định ra giám khảo ra đề, ông ta liền có thể khoanh vùng đại khái được phạm vi ra đề của giám khảo đó. Việc này không phải thổi phồng, mà đã có sự thực chứng minh, trong đám cử tử tham gia thi cử tám khóa qua, ông ta chỉ từng chỉ giáo qua mười hai người, trong số đó có hai người thi đậu tiến sĩ, một người thi đậu Tòng tiến sĩ.” Dứt lời vẻ mặt thể hiện sự bội phục.
Dữu Khánh nhịn không được trở nên vui vẻ, “Chỉ dạy qua mười hai người, chỉ ba người thi đậu, vậy cũng gọi là lợi hại sao?”
Lý quản gia có chút nói không nên lời, trên dưới quan sát hắn, không biết hắn thi Hương chỉ đạt xếp hạng hơn một trăm, lấy tư cách gì để cười nhạo người khác, mặt mũi đâu chứ?
Liền nhịn không được thở dài nói: “Công tử, không phải nói ba người, người bình thường có thể chỉ giáo ra một người, có thể dạy dỗ ra được một tiến sĩ, cuộc đời này ở kinh thành liền không cần lo không có cơm ăn áo mặc rồi, sẽ có người cầu đem con cháu nhà mình giao cho ngươi dạy bảo.
Khóa trước thi Hội, số lượng cử tử dự thi quá vạn người, có thể lên bảng chẳng qua hai ba trăm người, bình quân mấy chục thậm chí hơn trăm người mới có thể đậu một người. Ông ta chỉ điểm mười hai người, trong đó liền có thể có ba người thi đậu, tỉ lệ một người trên bốn người, xác suất đó đã là tương đương kinh người, đã là nhân vật không phải nhà người bình thường có thể mời được.”
Nghe ông ta nói ra như thế, Dữu Khánh đã hiểu, xem như mở mang kiến thức, yên lặng gật đầu đồng ý, nhưng lại hoài nghi hỏi: “Nếu ông ta đã có bản lĩnh như thế, vì sao bản thân vẫn là tiên sinh dạy học, tự mình thi lấy cái tiến sĩ làm quan không tốt hơn sao? Thanh cao? Không muốn làm quan?”
Lý quản gia lắc đầu: “Việc này trái lại không phải. Vị tiên sinh đó họ ‘Minh’, nghe nói xuất thân bần hàn, nhưng là thiếu niên thông tuệ, mười sáu tuổi liền thông qua thi Hương vào kinh thành đi thi, kết quả không thể thi đậu, vì vậy liền lưu lại kinh tiếp tục học hành đi thi. Thế nhưng tại kinh tiêu dùng tốn kém, mới tiện thể dạy học kiếm thêm chút khoản thu nhập, vì vậy liền xảy ra chuyện cười này, chính ông ta thì thi rớt, học sinh ông ta chỉ giáo lại thi đậu rồi.
Có thể là người có mệnh số, ba năm một lần, ông ta thi liên tục chín khóa chưa đậu, bằng là từ mười sáu tuổi thi đến bốn mươi tuổi, cũng không biết có phải hay không sau khi qua bốn mươi tuổi thì khai khiếu, hoặc là chìm vào suy xét tuổi trung niên, từ đó về sau liền không tiếp tục đi thi nữa. Về sau, ông ta cũng không trở về nhà, lương bổng mỗi tháng địa phương phát cho cũng không lĩnh, đều để lại cho bà xã ở nhà, có lẽ là tự cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp lại gia hương phụ lão. Đương nhiên, ông ta tại kinh dạy học, thu nhập cũng đủ để cho ông ta tiêu dao khoái hoạt.”
Dữu Khánh nghe kể mà chắt lưỡi không ngừng, không nghĩ tới thật sự có tên ngốc cố chấp như vậy, chỉ vì một chuyện thi cử mà đi thi gần ba mươi năm, quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời đã lãng phí hết trong loại chuyện này rồi, then chốt là ngay cả nhà cũng không cần, nếu như về nhà tìm một chức quan tại địa phương, với nghị lực và khổ tâm như thế cần gì quan tâm tới đề danh Bảng Vàng, nói không chừng cũng đã nhập kinh đứng hàng triều đình rồi.
Đêm đó, Chung Túc phu phụ mở tiệc tối khoản đãi Dữu Khánh, hai nữ nhi vẫn không lộ diện, lí do là khuê trung nữ tử.
Sau tiệc, Chung Túc nói là muốn đi nhìn xem nơi ăn ở của Dữu Khánh đã được bố trí đến đâu rồi, cùng với Dữu Khánh đi tản bộ về Đông viện, không có người nào khác cùng theo.
Thư phòng, phòng ngủ, và nhìn nhìn xem xem khắp các phòng khác, cuối cùng hai người quay trở về lại chính sảnh.
Sau khi ngồi xuống tại vị trí chủ vị, Chung Túc rõ ràng đang suy nghĩ cân nhắc gì đó.
Dữu Khánh cảm thấy vị này không quá giống như chỉ là đến xem xét chỗ ở.
Quả nhiên, Chung Túc vừa mở miệng liền khiến cho hắn kiêng răng, “Sĩ Hành, cha ngươi có từng nói với ngươi về việc hôn ước giữa hai nhà ngươi ta không?”
Dữu Khánh bối rối, không muốn đối diện việc này, nhưng đã tới rồi, muốn giả ngu vượt qua cũng khó khăn, vấn đề là hắn không có cách nào phủ nhận thay A Sĩ Hành, không có khả năng thay A Sĩ Hành nói là chưa từng nghe qua, chỉ có thể nỗ lực kiên trì nói: “Biết.”
Chung Túc lại nói: “Năm đó ta và cha ngươi từng ước định một vật làm tín vật và sính lễ kết hôn, ngươi có biết không?”
Dữu Khánh hàm hàm hồ hồ đằng hắng, “Biết.”
Chung Túc lại hỏi: “Có mang theo sính lễ đăng môn?”
Ông ta không thể mở miệng chủ động cầu người ta lấy nữ nhi của mình, nên chuẩn bị lí do này để đến đây, nếu như ngươi đăng môn mà đem theo sính lễ, vậy tự nhiên là ngươi tới cầu lấy nữ nhi của ta.
Dữu Khánh trong lòng có chút bất đắc dĩ, không lẽ phải nói đã quên đem theo? Chuyện lớn như vậy đều có thể thay A Sĩ Hành nói đã quên hay sao, như vậy là không coi trọng người Chung gia đến mức nào, hắn lại không tiện nói A Sĩ Hành đã thành tàn phế, mình là thế thân.
Hắn cũng không ngốc, từ khi nói ra việc phụ mẫu A Sĩ Hành đã qua đời, liền cảm giác được trong thái độ, ngôn ngữ nói chuyện của Chung phu nhân có vi diệu biến hóa, nên hắn càng thêm không dám nói A Sĩ Hành đã tàn phế.
Có một số việc không phải ngươi nói có cơ hội có thể chữa trị tốt thì người ta liền nguyện ý tin tưởng là có thể.
Sau một hồi trầm mặc, hắn đưa tay vào trong người, rút ra ống kim loại mà A Sĩ Hành luôn mãi dặn dò không thể làm mất, hai tay dâng đến trước mặt Chung Túc.
Vừa nhìn thấy vật này, trong mắt Chung Túc hiện lên vẻ dị dạng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất