Bán Tiên

Chương 73: Đầu cơ kiếm lợi

Chương 73: Đầu cơ kiếm lợi

Dữu Khánh mặt mày rạng rỡ, không cần tiếp tục lo lắng về vụ này nữa rồi. Hắn vui mừng vỗ tay, chân chính có cảm giác tìm được người ăn ý với mình, “Tiên sinh yên tâm, nếu như hỏi ngài dạy thế nào, ta nhất định khen tiên sinh học thức uyên bác, giúp cho học sinh được lợi không ít, ngài thấy thế nào?”
Minh tiên sinh cuộn mền đằng hắng nói: “Làm bộ làm dáng cũng phải có bộ dáng tối thiểu, ít nhất ngươi phải khai bút viết mấy tờ đi? Tùy tiện tìm chút gì đó viết ra giấy đi.”
“Được, nghe lời tiên sinh.” Dữu Khánh rất ngoan ngoãn cất lời đồng ý.
Nhưng mà hắn cũng không phải ngồi không, vị Minh tiên sinh này có thể ngủ vẫn kiếm được tiền, nhưng hắn thì làm không được, tại trong điểm này, hắn cũng không phải là người đắm mình trong trụy lạc, tròng mắt xoay chuyển, lại thử hỏi: “Tiên sinh, nghe nói ngài còn chiếu cố học sinh một nhà khác?”
Minh tiên sinh ừ một tiếng, dáng vẻ muốn ngủ, hàm hàm hồ hồ nói: “Không giống như ngươi, thiếu niên nhà đó là một người học hành có nề có nếp.”
Dữu Khánh muốn hỏi không phải việc này, “Tiên sinh, nhà đó hẳn cũng là một nhà có tiền đi?”
Hắn cảm thấy người có thể trở thành bằng hữu với Chung viên ngoại, và lại có thể mời được vị này, hẳn phải là kẻ có tiền.
Minh tiên sinh lại đằng hắng, “Là một nhà phú quý…” Chợt cảm thấy không phù hợp lắm, trợn mắt lên, lập tức thanh tỉnh, ngay tại chỗ xoay người nhổm lên theo dõi hắn, “Ngươi hỏi việc này làm gì?”
Ánh mắt đó tựa như hoài nghi Dữu Khánh muốn đánh cướp.
Dữu Khánh vội xua tay nói: “Tiên sinh không nên hiểu lầm, không nên hiểu lầm. Trước hết ta cho ngài xem một thứ đồ tốt.” Dứt lời lập tức chạy đi.
Cái quỷ gì? Minh tiên sinh bị làm cho tỉnh ngủ luôn rồi, chậm rãi ngồi dậy, liên tiếp ngáp, đêm qua xác thực quá phóng túng.
Không bao lâu, Dữu Khánh quay trở lại, còn dời nguyên trọn bộ trà cụ đến gần, đặt ngay trước giường thấp, ngồi ở đối diện chỉ vào một cái bình kim loại, “Đây chính là thứ tốt.”
Minh tiên sinh gập một chân ôm đầu gối, mỏi mắt mong chờ.
Dữu Khánh vặn mở nắp bình, kéo một sợi tơ mảnh mai xách ra một con côn trùng kỳ quái đầu lớn thân nhỏ, chính là Hỏa Tất Xuất.
Hỏa Tất Xuất cũng đã bị hắn xách quen rồi, sáu cái chân nhiều khúc có chứa gai ngược sắc bén động đậy nhúc nhích một cái, rồi thành thành thật thật giống như một con quỷ treo cổ, treo tại đó không chút động đậy.
Con mắt Minh tiên sinh nháy rồi lại nháy, còn tưởng rằng là bởi nữ tử do Chung phủ đưa tới tối hôm qua khiến cho mình buông thả dục vọng quá độ dẫn đến hoa mắt, hơi xoa nhẹ con mắt, nhìn kỹ, không sai, là một con côn trùng, nhiều nhất được xem là một con bọ cánh cứng kỳ quái.
Lão còn tưởng rằng trong bình kim loại là lá trà, cho rằng hắn kiếm được lá trà ngon dâng lên cho lão thưởng thức, không nghĩ tới chỉ là một con côn trùng.
Nhịn không được lão nghiến răng, “Dắt chó chọi gà nuôi côn trùng, sở thích của đám có tiền các ngươi e rằng không thích hợp với ta, ngươi đem sang một bên tự chơi đi.” Nói xong liền muốn nằm xuống tiếp tục ngủ.
Dữu Khánh vội vàng gọi lại, “Tiên sinh hiểu lầm rồi, chờ một chút, nhất định khiến cho ngài mở rộng nhãn giới.”
“Nga.” Minh tiên sinh liền kiên trì chờ đợi.
Dữu Khánh lập tức châm nước vào trong bình trà nhỏ, sau đó đem côn trùng thả chìm trong bình trà.
Minh tiên sinh nhìn nhìn mí mắt nhảy lên, thả côn trùng vào trong ấm trà, làm sao nhìn có phần tàn nhẫn?
Nhưng mà chuyện kỳ quái rất nhanh liền xảy ra, trong ấm trà tựa hồ đang hiện lên ánh sáng đỏ, dần dần có hơi nóng bốc lên.
Chuyện gì? Minh tiên sinh lập tức quỳ ngồi dậy, chúi đầu tới nhìn vào trong bình, nhìn thấy được con côn trùng ngâm ở trong nước đang đỏ lên ánh sáng, nước trong ấm trà cũng rất nhanh sôi trào, vang sùng sục.
Dữu Khánh kéo sợi tơ lên, thả xuống, lắc lắc sợi tơ, “Không phải lo lắng côn trùng không sạch sẽ, trước tiên dùng nước sôi rửa đã.”
Sau khi được rửa thì xách côn trùng lên, côn trùng vừa ra khỏi nước thì hơi chút giãy giụa rồi trở lại an phận, ánh sáng đỏ trên người dần dần biến mất.
Nước trong bình trà nhỏ được đổ hết ra, rửa lại bằng nước trong rồi lại đổ đi, lại lần nữa cho nước vào trong bình, lần này cho nước tương đối đầy, sau đó Dữu Khánh lại thả côn trùng chìm vào trong đáy ấm trà.
Mấu chốt là sau khi vào nước không có động tĩnh gì, thành thành thật thật chìm tới đáy, sau đó trên người bắt đầu hiện lên hồng quang.
“Sẽ không chết đuối?” Minh tiên sinh thử hỏi một câu.
“Sẽ không, tiểu gia hỏa này lửa đốt không chết, nước dìm không chết.” Dữu Khánh trả lời rất khẳng định, chuyện này là không có nói sai, chìm trong dung nham còn không chết, trong nước tự nhiên cũng khó mà chết đuối.
Mà con Hỏa Tất Xuất này bị hắn chơi đùa hơn hai tháng, dọc theo đường đi mỗi ngày đều bị hắn ngâm nước, đã là bị thuần phục thành tiết tấu, chỉ cần vừa bị dìm vào nước, nó liền biết mình phải làm gì, nếu không Dữu Khánh sẽ cảm thấy kỳ quái tại sao nó không có phản ứng, rồi lại lấy đũa đâm chọc bụng nó.
Thời gian lâu dài, số lần nhiều, kẻ ngu si cũng có thể hình thành thói quen.
Mỗi khi đến thời điểm này, Hỏa Tất Xuất liền biết nó phải làm nước sôi lên, ngay cả âm thanh cũng không phát, lập tức phối hợp.
Rất nhanh, một bình nước đã được nấu sôi, Minh tiên sinh nhìn nhìn, tắc lưỡi ngạc nhiên.
Dữu Khánh nhấc sợi tơ lên, xách Hỏa Tất Xuất ra ném về trong bình, sau đó ném lá trà vào trong nước sôi.
Trà ngâm xong rồi, trước tiên Dữu Khánh châm cho lão sư một chén, đưa tay ra dấu mời dùng, sau đó lại rót cho mình một chén, bỏ ấm trà xuống nhìn thấy dáng vẻ lão sư rất do dự không dám thưởng thức, tức thì bật cười khanh khách, tự mình cầm chén trà lên nhấp mấy ngụm, mới nói: “Tiên sinh không cần lo lắng, không có độc, sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
Sức lực từ những lời này có được từ việc hắn lấy không ít người để làm thí nghiệm, đầu tiên là Trùng Nhi, tiếp đó là Hứa Phí, về sau lại bảo Trùng Nhi thỉnh thoảng đưa nước trà cho những thí sinh khác uống. Dọc theo đường đi này, chí ít có mấy chục thí sinh uống tối thiểu một tháng, khi không nhìn thấy có một chút vấn đề nào hắn mới dám yên tâm tự uống đề làm xác nhận sau cùng.
Đường đường Linh Lung quan chưởng môn vì kiếm được ít tiền mà xem như là nỗ lực rồi.
Minh tiên sinh cũng có chút hiếu kỳ, thấy chính bản thân Dữu Khánh cũng đã uống, liền nâng cốc trà, chậm rãi nhấp mấy ngụm thưởng thức, kết quả sau khi nếm xong thì lắc đầu, “Còn tưởng rằng có mùi vị gì đặc biệt, cũng chỉ là vị nước trà.”
Đây là phủ nhận kết quả hai tháng thí nghiệm của mình a! Dữu Khánh trừng lớn hai mắt, nhắc nhở: “Tiên sinh, không có vị khác là đúng rồi, có vị khác ai còn dám uống?”
Minh tiên sinh suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy, trà cũng không tệ lắm, lại cầm lên chậm rãi thưởng thức.
Dữu Khánh bỏ cốc trà xuống, chà xát tay, chỉ chỉ bình kim loại, “Tiên sinh có biết thứ này vật gì hay không?”
Minh tiên sinh uống trà ừ một tiếng, “Nguyện nghe tường tận.”
Dữu Khánh: “Con vật này tên là Hỏa Tất Xuất, U Nhai U Giác Phụ, tiên sinh có từng nghe nói qua không? Con vật này là loại ngay cả U Nhai cũng phát ra nhiệm vụ tìm kiếm, bình thường sinh sống ở sâu dưới lòng đất, sinh tồn trong địa hỏa dung nham…” Bùm bùm giới thiệu một hồi.
Minh tiên sinh kiên nhẫn lắng nghe.
Lão lăn lộn lâu dài tại kinh thành, xem như thường ra vào nhà phú quý giàu sang, trong cõi đời Yêu và Nhân cùng tồn tại này, thứ ngạc nhiên kì quái gì mà chẳng có? Lão xem như đã từng được mở rộng ánh mắt, cho nên con côn trùng gì gì đó có thể đun sôi nước cũng sẽ không khiến cho lão cảm thấy có gì phải giật mình.
Chí ít kiến thức nhiều hơn hẳn tên nông dân Dữu Khánh này.
Sau khi nghe xong, lão đặt cốc trà xuống, có phần không rõ đối phương dông dài nửa ngày là có ý gì, hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Dữu Khánh vui vẻ nói: “Lẽ nào tiên sinh không cho rằng con vật này có thể đầu tư kiếm lợi?”
Minh tiên sinh a một tiếng, “Sau đó thì sao?”
Dữu Khánh nhanh chóng châm trà thêm cho lão ta: “Nói không chừng, gia đình Tiên sinh dạy bên kia có hứng thú với thứ này a, không ngại giúp học sinh dò ý, xem họ có nguyện ý mua hay không. Hoặc là, tiên sinh có nhận biết một nhà giàu sang nào khác, có thể hỗ trợ dò hỏi một chút, học sinh thành tâm bán ra.”
Minh tiên sinh mí mắt nhảy nhảy, hỏi: “Ngươi thành tâm bán ra là bao nhiêu tiền?”
Dữu Khánh hai tay vung lên đan chéo thành một cái chữ ‘Mười’.
Minh tiên sinh thở dài, “Chỉ mười lượng bạc cần gì phiền phức người khác, được rồi, bán cho ta.”
Dữu Khánh mặt trầm xuống, “Tiên sinh nói đùa hơi quá rồi, Hỏa Tất Xuất mà U Nhai đưa ra nhiệm vụ làm sao có khả năng chỉ trị giá mười lượng, ta là nói mười vạn lượng!”
“Bao nhiêu?” Minh tiên sinh giật mình hỏi lại.
Giọng Dữu Khánh rất khẳng định giá cả, “Mười vạn lượng!”
Minh tiên sinh lập tức đưa tay, nhấc sợi tơ, kéo con Hỏa Tất Xuất nhìn như quỷ treo cổ từ trong bình ra, xoay xoay xem xét nhiều lần, thật đúng là nhìn không ra cái gì đặc biệt có thể bán được. Chăm chú xem xong rồi thả trở lại, hỏi: “Mua thứ này của ngươi có tác dụng gì?”
Dữu Khánh: “Có thể nấu nước ngâm trà a! Nhanh hơn nhiều so với dùng lò than, đếm năm tiếng là có thể nấu xong một bình.”
Minh tiên sinh nháy nháy mắt, nhấc tay vuốt nhúm râu mép trên cằm, không có hé răng, chờ câu tiếp theo.
Dữu Khánh vội ho một tiếng, vừa nói xong, cũng cảm giác thấy giá trị có phần ít ỏi, liền bổ sung: “Cũng có thể nấu càng nhiều nước sôi, khi đi ra ngoài không thuận tiện, không chỉ có pha trà, ngay cả nước nóng để tắm cũng có thể hỗ trợ đun nóng.”
Minh tiên sinh: “Chỉ có những điểm này?”
Dữu Khánh hắc hắc cười gượng nói: “Có thể nấu nước lại biết nhóm lửa, còn có thể phóng hỏa.”
Minh tiên sinh liền bối rối, “Còn có gì nữa không?”
Dữu Khánh lúng túng nói: “Tiên sinh, chỉ là một con côn trùng, cũng đừng làm khó nó quá, có được bản lĩnh này đã là rất không tệ, đã rất hiếm lạ rồi, đầu cơ kiếm lợi a!”
“Đầu cơ kiếm lợi?” Minh tiên sinh nhìn hắn một cái, ánh mắt đó chỉ còn thiếu thêm lời nói ra ngươi cho rằng ta ngốc sao? Bưng trà nhấp một ngụm, “Nhà có tiền thiếu kẻ nấu nước pha trà sao? Kẻ có tiền đi ra ngoài còn có thể không thuận tiện, cần phải dựa vào một con côn trùng sao?”
Dữu Khánh vội nói: “Cái này không phải tiên sinh mặt mũi lớn sao, có chút người nói không chừng sẽ nể mặt tiên sinh. Không để tiên sinh không công hỗ trợ, chỉ cần bán ra được, chia tiên sinh hai thành, như thế nào?”
“Một con côn trùng mười vạn lượng, ngươi thật đúng là dám mở miệng. Thôi đi, ta vô phúc tiêu thụ, ngươi vẫn là đi tìm người khác bán đi.” Minh tiên sinh nói xong liền kéo mền trùm lên người, lại nằm xuống.
Dữu Khánh lập tức vòng đến trước mặt lão, ngồi chồm hổm tại một đầu sạp thấp, duỗi ra năm ngón tay, “Năm vạn thì sao, tiên sinh cảm thấy như thế nào?”
Thoáng cái liền giảm giá phân nửa? Minh tiên sinh trợn mắt liếc liếc hắn, rồi nhắm mắt lại, lúc này là triệt để không để ý tới rồi…
Tới lúc gần chạng vạng, Minh tiên sinh mới tỉnh dậy rời đi, không nhận tiệc chiêu đãi của Chung phủ.
Đêm đó, xương lớn được đưa đến, Dữu Khánh để co Hỏa Tất Xuất đi ra gặm một bụng no.
Thừa dịp bầu trời tối đen, hắn mấy lần đem Hỏa Tất Xuất với cái bụng căng tròn như trứng gà đến cạnh ao nhỏ trong viện, dìm Hỏa Tất Xuất vào trong nước, làm cho nó ở trong nước thả mấy cái bong bóng mới xách về, cho Hỏa Tất Xuất ăn no mấy lần mới ngừng.
Sáng sớm hôm sau, Lý quản gia theo lệ thường tạt qua Đông viện một chút, trên đường khi trải qua ao nhỏ thì chợt dừng lại, ngồi xổm xuống nói thầm, “Nước tạo sao biến đen rồi?”
Dữu Khánh trải qua loại sinh hoạt buồn chán này đầy đủ nửa tháng lâu mới xuất hiện một chút gợn sóng.
Ngoài cổng Chung phủ, một tiểu tử dáng vẻ thiếu niên rụt rụt rè rè đi đến gần, không phải ai khác, chính là Trùng Nhi.
Trùng Nhi bồi hồi, quanh quẩn tại cổng vào mấy lần, dáng vẻ muốn tới gần nhưng lại do dự.
Về sau, người gác cổng cảm thấy không thích hợp, chủ động lộ diện quở trách, “Lén lén lút lút, làm cái gì đó?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất