Chương 88: Cô gia
Chuyện sau này về sau nói, phiền toái trước mắt làm sao bây giờ? Tựa hồ trốn cũng trốn không thoát, đám Tiểu lại lấy nam tử gầy gò cầm đầu đã mặt dày chặn kín trước mặt hắn.
Không có oán trách, lại càng không đánh ngươi, chỉ ra sức cười tươi cầu xin, nâng văn thiếp xin được ký nhận, ngay cả bút mực cũng lâm thời mượn tới, đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi.
Dữu Khánh còn có thể làm sao bây giờ?
Lúc trước còn có thể nói là hoài nghi có vấn đề, còn có thể nghi ngờ bị chơi xấu, bây giờ đã vô cùng xác thực, có một số việc sẽ không cho phép ngươi liên tục làm càn làm bậy, không người nào có thể phóng túng vô độ.
Vấn đề cần đối mặt hiện nay đã không phải là nhận hay không nhận văn thiếp, mà là một loạt chuyện tiếp theo sau.
Tiếp nhận, còn có thể có cơ hội lấy hơi chuẩn bị.
Không nhận, tiếp tục chống cự, ngươi phải lập tức đối diện với một ít chuyện ngay bây giờ.
Chọn cái nào?
Người thực sự muốn rời ngay bây giờ sẽ không khó đưa ra lựa chọn, Dữu Khánh quyết đoán đưa tay đồng ý, sau đó cầm văn thiếp vào tay, hỏi lại: “Bây giờ có thể tránh ra chưa?”
Như trút được gánh nặng, nam tử gầy gò lập tức phất tay với người xung quanh, “Tránh ra tránh ra, mau tránh ra.”
Một đám Tiểu lại lập tức nhường ra một con đường, để cho Dữu Khánh rời đi, sau đó từng người mới lắc đầu thổn thức, phát hiện vị này mặt mũi thật lớn.
Nam tử gầy gò phất tay ra dấu cho mọi người đuổi theo.
Động tĩnh như vậy khiến cho đám người đứng xem bài thi không hiểu, không biết xảy ra chuyện gì.
Đang đứng cách đó không xa nhìn xem bài làm của những thí sinh khác, đám người Chiêm Mộc Xuân cũng chú ý thấy dị thường.
Phan Văn Thanh hắc một tiếng, chỉ đến, “Đó không phải là Sĩ Hành huynh sao?”
Mấy người nhìn kĩ, phát hiện người đi ra từ trong một đám Tiểu lại đích thật là A Sĩ Hành.
“Nên tới chúc mừng.” Chiêm Mộc Xuân đưa ra ý kiến, và là người đầu tiên bước nhanh đi đến, những người khác lập tức đuổi theo.
Nhưng mấy người còn chưa kịp có cơ hội chào hỏi Dữu Khánh thì Dữu Khánh đã chui lên xe ngựa rời đi, văn thiếp trên tay được ném lại cho Đỗ Phì đang đuổi theo xe.
Đỗ Phì kinh ngạc, thứ này phỏng tay hay sao, bao nhiêu người muốn cầu cũng cầu không được chứ.
Xe ngựa lọc cọc rời đi.
Dẫn mọi người cùng đến đây, nam tử gầy gò lại phất tay nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì, lên ngựa đuổi theo a!”
Một gã Tiểu lại hoài nghi, “Chúng ta đã làm xong việc rồi, còn tới nhìn cái mặt thối của hắn làm gì?”
Lúc này nam tử gầy gò nhấc chân cho gã một cước vào mông, “Ngươi không có đầu óc sao? Hắn là bị chúng ta đuổi theo từ Chung phủ tới đây, với thanh thế của vị này bây giờ, nếu như trên đường xảy ra chuyện, chúng ta mất chén cơm còn là chuyện nhỏ. Tống hắn về tới Chung phủ, sau đó có xảy ra chuyện gì cũng không có liên quan gì với chúng ta.”
“A a nga.”
Một đám người lúc này kịp phản ứng lại, vội vàng cởi dây cương ra, leo lên ngựa truy theo.
Đến chậm một bước, đám người Chiêm Mộc Xuân chỉ có thể dừng chân lại, mắt mở trừng trừng nhìn theo.
Tô Ứng Thao cất lời thổn thức, “Phong cách của Hội Nguyên đầy điểm đúng là không tầm thường, tùy tiện đi ra ngoài liền có nhiều nha dịch tùy tùng bảo hộ như vậy.”
Ai nói không phải chứ, mấy người vẻ mặt ao ước…
Đưa Dữu Khánh tống về tới Chung phủ, mắt mở trừng trừng nhìn Dữu Khánh tiến vào cổng Chung phủ xong, một đám Tiểu lại chần chừ lượn lờ tại cổng vào một hồi.
Một chuyến đi về bị dày vò quá chừng, chỗ tốt gì cũng không có được, bọn họ có phần không cam lòng, nhưng mà không dễ đăng môn, cổng Chung phủ không dễ tiến vào, người gác cổng sẽ không để những sai dịch bọn họ vào trong mắt.
Rơi vào đường cùng bọn họ đành phải thôi, chỉ có thể thầm mắng xúi quẩy.
Một đám người vừa cưỡi ngựa đi ra ngõ nhỏ, tại trên đường phố đi chưa được bao xa, chợt có người gọi: “Mấy vị quan gia thỉnh chờ một chút.”
Mấy người nhìn lại, phát hiện là quản gia của Chung phủ dẫn theo hai người đuổi theo, xem ra là có chỗ tốt, lập tức lũ lượt xuống ngựa nở nụ cười bồi.
Quả nhiên, Lý quản gia từ trong tay áo móc ra một chồng ngân phiếu, phát cho mỗi người một tấm, “Đã khiến chư vị khổ cực, đây là một điểm tâm ý của Chung viên ngoại, mong rằng không ghét bỏ.”
Đây là Ngân phiếu mệnh giá một trăm lượng, một đám Tiểu lại lập tức hai mắt tỏa sáng, bọn họ quanh năm suốt tháng cũng lấy không được nhiều bổng lộc như vậy, khoản tiền lì-xì này thực sự rất lớn.
Lần này Chung gia đưa cho tiền lì-xì quả thực là rất trọng, đầu tiên là gặp được việc cực vui, thứ nhì là Dữu Khánh chạy đi khiến cho đám người của Liệt Châu hội quán phải bị dày vò một chuyến.
“Tạ viên ngoại, tạ Lý quản gia.”
Một đám người mừng rỡ vô cùng, dồn dập liên tục cảm tạ không ngừng, đều cảm thấy chuyến đi này không tệ, tất cả bất mãn đều tan thành mây khói.
Lý quản gia cười hỏi: “Lúc trước nói còn chưa dứt lời, không biết công tử nhà ta và bên Hội quán còn phải thực hiện việc gì không?”
Nam tử gầy gò: “Hẳn là không còn, nếu không đã bảo ta truyền lời rồi. Trở về ta sẽ giúp ngài hỏi thăm một chút, nếu thật sự có chuyện gì, ta sẽ lập tức đi một chuyến tới đây thông báo cho ngài biết. Huống hồ trong mấy ngày này, A công tử không phải sẽ đi Hội quán sao, nếu có việc có thể tiện thể xử lý.”
Sau khi một phen khách sáo, hai bên đều thỏa mãn quay về.
Chính sảnh nội trạch Chung phủ, một cái bàn tròn đặt ở giữa, gỗ đỏ sẫm lấp loáng phản chiếu ánh sáng, Văn Giản Tuệ ngồi tại trước mặt, cầm văn thiếp trong tay thưởng thức, hai nữ nhi một tả một hữu đứng ở phía sau nhìn xem.
Khi Đỗ Phì đem văn thiếp cầm về tới, mới đến tay Chung viên ngoại không bao lâu liền bị phu nhân lấy đi xem.
“Chậc chậc, các con nhìn xem dấu đại ấn đỏ tươi này, đây chính là con dấu đại ấn của Lễ bộ, Lục Bộ đóng một con dấu cho tư nhân, chính là không tầm thường a, nhìn cũng thấy khí phái, nhà người bình thường làm sao có thể có được thứ này, có lẽ đa số người cả một đời cũng không thấy được.” Văn Giản Tuệ chỉ vào văn thiếp lật tới lật lui thưởng thức, miệng nói không dừng.
Đang nói chuyện với Đỗ Phì, Chung viên ngoại nghe vậy kiêng răng, quay đầu lại đưa tay nói: “Trả lại đây.”
Văn Giản Tuệ: “Ai nha, không phải là chưa thấy qua sao, để cho ta xem nhiều chút đi, yên tâm đi, ta sẽ bảo quản tốt.”
Ngươi bảo quản? Chung viên ngoại trừng lớn hai mắt lên mấy phần, vốn định để cho ngươi muốn xem cứ xem đi, bây giờ lập tức thấy không vui nữa rồi, bước mấy bước đi đến, đưa tay trực tiếp giựt trở về, ập xuống một tràng răn dạy, “Bà nghĩ cái gì vậy chứ? Thứ này không phải để cho bà lấy ra ngoài khoe khoang với một đám nữ nhân ăn no rửng mỡ không có chuyện gì đó.”
Văn Giản Tuệ lập tức đứng lên phản bác, “Lỗ tai nào của ông nghe ta nói muốn lấy đem ra ngoài chứ?”
Chung viên ngoại còn có thể không biết đức hạnh của những nữ nhân này như thế nào hay sao? Lười dây dưa với bà ta, xoay người bắt chuyện Đỗ Phì rồi rời đi, đi đến Đông viện gặp Dữu Khánh.
Văn Giản Tuệ thở phì phì, nhưng mà hôm nay cơn giận đến nhanh đi cũng nhanh, đầu óc xoay chuyển liền đi ra chính sảnh, đứng ở dưới mái hiên ngoắc tay, vẫy tay kêu gọi một đám hạ nhân ở gần đây tới.
Mở miệng ra nói một câu liền khiến cho đám hạ nhân bị chế ngự rồi, “Việc cô gia thi đậu Hội Nguyên, các ngươi đều đã nghe nói rồi chứ?”
“Cô gia?”
Một đám hạ nhân quay mặt nhìn nhau, một người hỏi: “Phu nhân, cô gia mà ngài nói là vị A công tử ở Đông viện kia sao?”
Văn Giản Tuệ: “Còn có thể là ai? Một khóa còn có thể có mấy Hội Nguyên hay sao? Không phải Cô gia nhà chúng ta, có thể ở tại Đông viện chúng ta lâu như vậy sao? Hắn và Nhược Thần từ nhỏ đã được định hôn, lần này trở lại kinh tham gia thi cử chỉ là một việc, sau khi thi xong sẽ cùng Nhược Thần thành hôn mới là việc chính.”
Trong phòng, khuôn mặt Chung Nhược Thần thoáng cái đỏ lên, không ngờ tới mẫu thân chỉ vừa nhớ lại liền đột nhiên đem việc này công khai ra rồi.
Văn Nhược Vị nằm tựa bên tai nàng cười trộm, “Tỷ, tỷ xem mẹ chúng ta kìa, lại nhịn không được bắt đầu khoe khoang rồi, những lão tỷ muội kia của mẹ e rằng trốn không thoát.”
Ngoài phòng có người kinh hô, “Thì ra A công tử thi đậu Hội Nguyên đầy điểm đó là Cô gia của Chung phủ chúng ta a!”
Trên mặt Văn Giản Tuệ tràn ngập vinh quang và đắc ý, hừ nói: “Ngươi cho là sao chứ? Ngươi nghĩ rằng bình thường ta không biết các ngươi ở sau lưng nói lung tung, nói cái gì mà đại tiểu thư lớn tuổi như vậy rồi vì sao còn chưa lập gia đình, hoài nghi thân thể đại tiểu thư có vấn đề. Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi đều là ánh mắt tiểu nhân. Nữ nhi của Chung gia, nào phải tùy tiện người nào đều có thể gả được? Con rể của Chung gia, dưới bầu trời này, các ngươi đếm đi, có mấy người có thể so sánh được.”
“Oa, thì ra A công tử là cô gia a!”
Một đám hạ nhân lập tức ồn ào náo nhiệt dồn dập nghị luận, xác thực cùng có quang vinh, đều có phần hưng phấn.
Văn Giản Tuệ chờ bọn họ nói cũng khá đủ rồi, mới nói tiếp: “Lưu mụ, chút nữa ngươi dẫn thợ may đến Đông viện, lấy kích thước may y phục cho cô gia. Mấy ngày nữa, Cô gia sẽ tiến cung thi Trạng nguyên rồi, đó là sẽ gặp mặt bệ hạ, không thể ăn mặc không có thể diện được, phải tranh thủ thời gian may cho cô gia một bộ y phục mới.
Chất liệu phải tốt nhất, không thể tiết kiệm trong việc này.
Ai, thôi được rồi, các ngươi làm việc quá sơ sài, thợ may tới thì thông báo cho ta một tiếng, ta phải tự mình đi giám sát.
Còn có, Trương mụ, một hồi lại dẫn đến mấy người nhanh chân nhanh tay chút, đem Đông viện trong ngoài triệt để quét dọn cho sạch sẽ.
Cô gia hiện tại là viên chức, thi xong hết rồi, vạn nhất tới mấy người cùng trường, hoặc về sau tới mấy người đồng liêu gì gì đó, nhìn nơi Cô gia ở bụi bặm bẩn thỉu là không được? Sẽ cho rằng chủ mẫu Chung phủ là ta đây không lo liệu trong nhà được tốt, hoặc là Chung phủ chúng ta ngược đãi Cô gia? Về sau Cô gia đi lại ở bên ngoài, chúng ta cũng phải giúp Cô gia chăm chút thể diện.
Còn có, lão Tề, từ hôm nay trở đi, việc ăn uống của Cô gia nhất định phải càng tỉ mỉ cẩn thận, qua mấy ngày nữa sẽ thi Trạng nguyên rồi, sẽ phải tiến cung gặp Bệ hạ, đó là đại sự đỉnh thiên, cũng không phải là đại sự mà nhà người bình thường có thể gặp gỡ, nếu như để Cô gia ăn uống gặp phải vấn đề về bao tử, vậy thì có chuyện rồi? Nguyên liệu nấu ăn và mọi thứ đều phải dùng loại tươi mới nhất.
Ai, thôi được rồi, các ngươi là người có thể lười liền lười, việc này giao cho các ngươi thật sự là không yên tâm, một hồi ta vẫn là phải cùng lão gia thương lượng một chút, để Cô gia cùng dùng cơm với chúng ta là được rồi, dù sao cũng không phải ngoại nhân, lập tức chính là người một nhà rồi. Có ta tận mắt theo dõi sát sao, ta cũng có thể yên tâm một chút, nếu không, lỡ xảy ra chuyện gì lão gia lại sẽ trách ta không chăm lo tốt cho gia đình.”
Sắp cùng A Sĩ Hành đối mặt trong cùng một bàn ăn cơm rồi sao? Ở trong phòng, Chung Nhược Thần suy nghĩ tới tim liền có phần đập nhanh.
Văn Nhược Vị cũng cười hì hì tại bên tai nàng, “Tỷ, lập tức sẽ gặp được rồi nha, khẩn trương không?”
Ở bên ngoài làm một trận miệng lưỡi, rồi đuổi hết hạ nhân đi, Văn Giản Tuệ trở về trong phòng nhấp mấy ngụm nước trà giải khát, tiếp đó lại ngồi xuống nhìn nữ nhi thần thái ngượng ngùng, trêu chọc: “Bây giờ trong lòng sẽ không trách cha mẹ không nôn nóng việc hôn sự của con rồi đi?”
Chung Nhược Thần chịu không nổi trêu chọc như vậy, mặt đỏ tới mang tai phủ nhận, “Chưa từng nôn nóng a.”
“Ôi, coi như xong, mẹ cũng là từ cô nương lớn lên.
Nói chung, bây giờ biết rõ cha mẹ tốt với con rồi nha, biết rõ ánh mắt cha mẹ lâu dài rồi nha?
Trượng phu như vậy có đốt đèn lồng cũng tìm không được, phu nhân của Hội Nguyên đầy điểm a, không chừng chính là Trạng nguyên phu nhân, nữ tử có phúc này trong thiên hạ có mấy người? Nha đầu, con mệnh tốt, gả ra ngoài chính là quan gia phu nhân, đã định trước có phúc phận này, chính là khiến nữ tử thiên hạ ghen tỵ muốn chết.
Chỉ là sau khi các con thành thân, ở lại nơi nào là một vấn đề, nếu tiếp tục để các con ở lại Đông viện, sợ mặt mũi Cô gia không tốt, rất giống như ở rể, về sau hắn cũng là người phải qua lại giao tiếp với nhiều tràng diện, cũng là cần thể diện, để người ta nói này nói nọ không tốt. Năm đó cha con bởi vì việc này mà không bỏ xuống được.
Nếu như để các con dời đi ra ngoài, vậy thì bây giờ phải sớm tìm kiếm, không dễ tìm được tòa nhà tốt hợp ý.
Ai, dời ra ngoài ta lại không yên tâm, con nói xem con cái dạng này, cái gì cũng đều không hiểu, chiếu cố không được trượng phu, cũng không biết lo liệu công việc gia đình hàng ngày.
Còn có về sau phải nghênh nghênh đón đón, đưa đưa tiễn tiễn các đồng liêu quan trường của hắn, con còn phải học rất nhiều thứ a.
Ta xem tương lai ta là phải chạy qua chạy lại hai bên rồi. Một đại gia đình này đã đủ mệt để cho ta quan tâm rồi, còn phải tiếp tục quan tâm nhà của con, ai, ta xem ta trời sinh chính là mệnh mệt nhọc a. Coi như xong, ai bảo con là con gái của ta chứ. Nhà Sĩ Hành đã không còn người, cha con lại bận rộn, gia sự hai bên này, ta không quan tâm thì còn ai quan tâm đây?
Trước mắt liền có một rào cản lớn phải vượt qua, hôn sự của các con từ khi lập kế hoạch đến khi thực hiện, mọi thứ đều không thể ủy khuất hai đứa nhỏ các con, vậy thì chỉ có thể là ủy khuất ta rồi. Ai, cha các con cũng là cái tâm lớn, ta sợ lo đến vỡ tâm…”
Chung Nhược Thần ngoại trừ cúi đầu mặt đỏ ra, vẫn là cúi đầu đỏ mặt, nghĩ tới liền nhịn không được trôi theo lời mẫu thân lải nhải, mơ màng nghĩ tới cảnh tượng sinh hoạt tương lai cùng với nam nhân lúc trước đã nhìn lén thấy được, cũng không biết khi hắn mặc quan phục vào dáng vẻ sẽ như thế nào.
Văn Nhược Vị thì ngồi đó nửa nằm úp trên bàn, một tay chống đầu, ngước đầu nhìn nóc nhà, thỉnh thoảng lại đưa ngón út vào trong lỗ tai ngoáy ngoáy, thỉnh thoảng còn len lén ném cho mẫu thân mình một ánh mắt khinh bỉ.
Tại lúc nàng loay hoay buồn chán, đang bấm đốt mấy ngón tay giống như đoán mệnh thì, Rầm! Văn Giản Tuệ đột nhiên vỗ bàn, khiến nàng giật nảy mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mẫu thân chỉ vào mình giận dữ, “Con nhìn con xem, còn giống một cô nương sao? Tướng ngồi không giống ngồi, đứng không giống đứng, đi ra ngoài để người ta nhìn thấy sẽ cho rằng là người không giáo dục, gia đình có chút đứng đắn ai có thể lấy loại mặt hàng như con? Muốn gả cho một nhà tốt như tỷ con sao, kiếp sau đi! Phạt con đêm nay phải thêu ra một đóa hoa!”
Tiện thể mắng nữ nhi một trận, rồi đứng lên muốn rời đi, trong miệng còn không quên lẩm bẩm, “Làm sao chẳng có kẻ nào tới đây truyền lời chứ, thợ may tại sao còn chưa tới, cái nhà này ta không đi theo dõi sát sao là không được rồi.”
“Ta ta ta…” Văn Nhược Vị đưa ra một ngón trỏ, muốn để mẫu thân nhìn xem trên ngón tay vì thiêu thùa may vá mà bị đâm ra mấy cái lỗ máu.
Văn Giản Tuệ nào có tâm tư gì để ý tới nàng, đưa tay đẩy tay nàng ta ra rồi bước nhanh rời đi.
Vẫn còn duỗi tay, Văn Nhược Vị ngưng nghẹn không nói nên lời, dần dần trên mặt hiện lên vẻ bi phẫn, vung tay nói: “Các mẹ già đều một đống lời vô dụng! Các ngươi đều có việc vui, chỉ mình ta không may, ta đã trêu người nào chọc người nào chứ?”
Sau khi phát tiết hai câu, vai rũ xuống, đầu vô lực buông thõng, giống như quỷ treo cổ đứng ở cửa vào lung lay, vuốt sau váy một cái, trực tiếp ngồi xuống ngưỡng cửa, hai tay chống cằm, chu miệng, dáng vẻ không cao hứng.
Chỉ chốc lát sau, Chung Nhược Thần đến phía sau, đẩy vai nàng ta một cái, “Vị Vị, đứng lên đi, lát nữa mẹ nhìn thấy em ngồi lên ngưỡng cửa lại sẽ mắng em bây giờ.”
“Mắng chửi thì mắng chửi đi, chỉ cần các ngươi hài lòng là được.” Văn Nhược Vị phẫn hận thốt lên, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, chống đỡ cằm có vẻ rất thất vọng, “Tỷ, tỷ nói xem, tỷ gả cho một người như thế, Cống bảng Hội Nguyên, còn là Hội Nguyên đầy điểm trăm năm khó gặp, qua mấy ngày nữa rất có khả năng còn là Trạng nguyên nha. Hai tỷ muội ruột, tỷ lập gia đình với đẳng cấp cao như thế, bảo ta về sau làm sao bây giờ a. Ta nhưng không muốn trượng phu tương lai của ta thấp hơn trượng phu của tỷ một bậc a, mẹ khẳng định sẽ đem so sánh nói bên này tốt bên kia không tốt, ta không vui a!”
Chung Nhược Thần ngẩn ra, không nói tới thật đúng là không nghĩ về chuyện này, vừa nói như vậy mới phát hiện, muội muội muốn tìm được một người đạt được điều kiện tiêu chuẩn như phu quân tương lai của mình là chuyện gần như không có khả năng, liền từ phía sau vịn hai vai muội muội, nhẹ nhành an ủi: “Sẽ không, tương lai Vị Vị nhất định có thể tìm được như ý lang quân càng tốt hơn.”
Văn Nhược Vị thầm ước mơ, “Ừm, nhất định, phu quân tương lai của ta, văn là Trạng nguyên chi tài, võ là cái thế anh hùng…”
Tào phủ.
Suốt một đường được hạ nhân quan tâm thi lễ, Hứa Phí trở lại trong viện của mình, vừa tiến vào trong phòng liền thấy Tào Hành Công ngồi ngay ngắn trong đó, mà Trùng Nhi thì khoanh tay đứng ở trước mặt.
Hứa Phí hành lễ chào, “Cậu, cậu trở về rồi.”
Tào Hành Công cười nói: “Không còn cách nào, sáng sớm đã có việc, bây giờ chúc mừng ngươi vẫn còn kịp. Ai…” Ánh mắt ông ta quan sát gã từ trên xuống dưới, hài lòng nói: “Tào gia ta cuối cùng cũng đã có một Cống sĩ rồi, Tiểu man ngưu lúc đó bây giờ đã trở thành Cống sĩ rồi, thật quá tốt!”
Hứa Phí vội nói: “Nhờ có cậu…”
Tào Hành Công nhấc tay ra hiệu ngừng lại, hất đầu ra hiệu với Trùng Nhi, nói, “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Trùng Nhi hơi khom người, cúi đầu, buồn bã đi qua bên người Hứa Phí, vậy mà lại không có bất cứ thể hiện gì.
Hứa Phí cảm thấy ngạc nhiên, đã bị cậu mắng hay sao? Gã lập tức dò hỏi, “Cậu, có phải Trùng Nhi làm cho ngài không vui hay không? Nếu như thật sự có điểm nào không đúng, mong ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho, tiểu tử Trùng Nhi này thật sự không tệ, vừa hiểu chuyện vừa chịu khó…”
Tào Hành Công kiên nhẫn nghe gã khen ngợi một hồi, sau đó chuyển hướng đề tài, “Nghe nói Liệt châu Giải Nguyên kia xếp hạng thứ mười ba Cống bảng, trước đó vài ngày còn chủ động tới nhà chúng ta chơi đùa với ngươi một ngày. Hôm nay ngươi chính là đi ra ngoài cùng hắn sao?”
Hứa Phí: “Đúng vậy, tên là Chiêm Mộc Xuân. Trước lúc khai bảng, chúng ta đã hẹn nhau hôm nay cùng đi xem, cháu trai ta cũng không tiện nuốt lời.”
Tào Hành Công khẽ xua tay, “Ta không có ý trách ngươi ra ngoài đi dạo lung tung. Đã là đồng hương Liệt Châu, lại là cùng khóa, nếu đã kết bạn với nhau thì nên qua lại nhiều một chút. Nhớ kỹ, có thể cùng chơi đùa với nhau mới tính là bằng hữu, nếu không nói giao tình gì đó đều là hư giả. Chiêm Mộc Xuân này cũng không tệ lắm, ngươi có thể qua lại nhiều hơn, tiêu dùng trong phương diện này có thể trực tiếp tìm đến phòng thu chi để lĩnh, có hiểu ý ta không?”
Hứa Phí gật đầu, “Vâng, hiểu rồi cậu.”
Tào Hành Công: “Nghe nói ngày ấy tới nhà chúng ta, còn có cả A Sĩ Hành mà ngươi thiếu tiền kia, nghe nói lần này hắn đã thi đậu Hội Nguyên, còn là Hội Nguyên trăm năm khó gặp.”
“Đúng vậy, hôm nay còn cố ý nhìn xem bài làm của hắn.” Hứa Phí nói đến việc này thì nhịn không được gãi mặt, “Cậu, loại người này, vậy mà có thể thi đậu Hội Nguyên đầy điểm, ta thật sự không thể tin được. Mấy thứ hắn viết ra đó, ta xem thế nào đều thấy không giống là do hắn viết ra.”
Tào Hành Công a một tiếng, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Hứa Phí: “Có phải cũng có lừa dối gì hay không? Với người này chảu còn là có phần hiểu rõ, thật sự không giống do hắn viết.”
Tào Hành Công: “Ngươi hiểu rõ sao? Nếu như ta không có tra ra được hắn ở tại Chung phủ, có một số việc ngươi sợ là còn sẽ tiếp tục hiểu lầm, ngươi hiểu rõ hắn điểm nào? Đề thi ngươi đã sớm biết được, nếu như để ngươi làm thoải mái, ngươi xác định ngươi có thể bắt được Hội Nguyên đầy điểm không?”
“Ách…” Hứa Phí tức thì ậm ậm à à.
Tào Hành Công vỗ vỗ hai tay lên tay vịn ghế, “Hứa Phí, lòng đố kị là khó tránh khỏi, nhưng không nên bởi vì đố kị mà ảnh hưởng đến sức phán đoán bình thường.”
“Cháu… Cậu, cháu thật sự không đố kị hắn.”
“Được rồi, giữa ngươi và ta không cần phải tranh luận, mỗi thế hệ có chuyện của mỗi thế hệ, đám người chúng ta đây sớm muộn sẽ già, gia tộc sớm muộn sẽ giao cho thanh niên các ngươi, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết một ít đạo lý.
Loại thi Hội này, dù cho có gian lận được cũng không ai dám gian lận ra thành tích như vậy, người đầu óc có bệnh mới sẽ làm chuyện như vậy, đến thi Đình thì làm sao bây giờ? Ngươi cảm thấy A Sĩ Hành đó giống loại người ngu xuẩn đó sao?
Ta mặc dù không phải là loại người học hành nghiêm chỉnh như các ngươi, nhưng ta vẫn hiểu biết một ít đạo lý, như văn chương mà các ngươi làm, văn không có tuyệt đối tốt, dù cho biết rõ đề thi trước cũng chưa chắc có thể làm được đầy điểm, huống hồ còn là bốn môn đầy điểm.
Cho nên nha, Hứa Phí, ngươi không thể không thừa nhận, A Sĩ Hành này vẫn là rất có tài hoa. Hơn nữa, có một số việc ngươi biết rõ ràng hơn nhiều so với người khác, chính bản thân ngươi đã trải qua chuyện Liệt châu Văn Hoa học viện, đề đố chữ còn chưa đưa ra, hắn đã chuẩn bị cho việc lấy đệ nhất, sự tự tin phải lớn bao nhiêu mới dám nói như vậy chứ?
Kết quả ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, toàn bộ cử tử Liệt Châu tham gia dự thi có kẻ nào có thể vọng theo bóng lưng hắn không? Ngay cả Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân kia cũng kém hắn thật xa, có phải hay không? Lại so sánh với lần thi Hội này, chẳng lẽ còn chưa thể nói rõ vấn đề hay sao? Người nào đều có lý do hoài nghi hắn gian lận, Hứa Phí, duy độc ngươi không nên a!”
Hứa Phí bị nói cho có chút ngượng ngùng, xem như đã bị nói cho tỉnh ngộ rồi, chắp tay thở dài nói: “Cậu giáo huấn chính phải, A Sĩ Hành quả thực là một người thâm tàng bất lộ.”
Tào Hành Công: “Cho nên a, vốn là bằng hữu, không cần phải bởi vì việc một món tiền nhỏ mà canh cánh trong lòng. Người đều có khuyết điểm, nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của người ta không buông, đó mới là khuyết điểm lớn nhất, sẽ khó có thành tựu. Hơn nữa, giữa bằng hữu với nhau ngoại trừ cần qua lại nhiều chút, còn phải chú ý tín nhiệm mới đúng, chuyện đã đáp ứng thì phải làm được, ngươi nói có đúng hay không?”
Hứa Phí cảm thấy trong lời ông ta nói có ẩn ý, nghi hoặc chờ ông ta nói tiếp.
Một mực giảng đạo lý, Tào Hành Công chợt mỉm cười, “Ta nhớ kỹ ngươi đã có nói, ngươi từng đồng ý với A Sĩ Hành, chỉ cần A Sĩ Hành vượt qua thi Hội, ngươi sẽ chuyển Trùng Nhi cho hắn, là có chuyện này đi?”
“…” Hứa Phí tức thì á khẩu không trả lời được, cuối cùng đã minh bạch dụng ý khi cậu nói những lời này. Sau khi định thần lại, gã vội nói: “Cậu, Trùng Nhi dù sao cũng là một người sống, không thể xem như đồ vật đưa tới đưa lui, nếu không Trùng Nhi làm sao có thể chịu nổi? Huống hồ lúc đó quả thực là bởi vì tình huống đặc thù, là vì bảo mệnh cháu mới hư tình giả ý, mà bản thân A Sĩ Hành cũng không muốn, cho nên…”
Tào Hành Công ngồi đó đưa tay đè xuống, ngắt lời nói: “Việc này không quan trọng, quan trọng là ngươi đã có ước định với người ta rồi!”
Hứa Phí lắc đầu, “Cậu, dù sao Trùng Nhi đã theo cháu mấy năm nay, hơn nữa hắn thật sự rất tốt, chịu khổ chịu cực, lại chịu khó, đổi người khác cháu sẽ không quen.”
Tào Hành Công sắc mặt hơi trầm xuống, “Không quen có thể làm quen, lẽ nào ta tập quen bắt người quỳ xuống hay sao?”
Hứa Phí lập tức hoảng sợ, cúi đầu.
“Nơi này là Kinh thành, ngươi sẽ đặt chân nơi đây, hiện tại cần phải thay đổi tật xấu này cho ngươi!
Ta đã có chú ý về người bên cạnh ngươi, Trùng Nhi là tốt, đúng là không tệ, chính bởi vì hắn tốt cho nên mới xứng xem như lễ vật, lẽ nào phải đưa cho người ta một kẻ hết ăn lại nằm để người ta chán ghét sao?
Ngươi nhớ kỹ, chỉ có tặng người đồ vật tốt, người ta mới sẽ cảm thấy tốt, có thể lưu lại bên cạnh người ta làm cho người ta luôn luôn cảm thấy đồ tốt mới là càng tốt.
Quen biết A Sĩ Hành khi còn bình thường chính là ưu thế của ngươi, hắn đáng giá ngươi qua lại nhiều hơn, hữu ích cho con đường làm quan của ngươi trong tương lai.
Việc này cứ định như thế đi. Ngày mai ngươi dẫn Trùng Nhi đi, ta sẽ dặn dò lão Ngụy theo các ngươi cùng đi một chuyến Đô phủ nha môn, sau khi đem nô tịch của hắn thay đổi cho A Sĩ Hành, ngươi lại dẫn hắn đến Chung phủ gặp mặt, tự mình đăng môn thực hiện lời hứa hẹn của mình, tự mình dẫn Trùng Nhi đưa cho hắn. Lời ta nói, ngươi đã nghe được chưa?”
Hứa Phí buồn bã đáp: “Cháu trai nhớ kỹ. Một chút nữa cháu sẽ đi tìm Trùng Nhi nói rõ.”
Tào Hành Công: “Không cần. Ngươi cũng đã nói, hắn là một con người, không phải lễ vật, ngươi thân là chủ nhân phải biết niệm cựu tình. Để ta làm ác nhân, ngươi cũng là bị ta bức bách bất đắc dĩ không còn cách nào khác. Tại trước lúc ngươi tới, ta cũng đã nói với Trùng Nhi xong rồi, hắn chỉ có thể đồng ý, không cần ngươi phải nói thêm cái gì. Tiền công cho Trùng Nhi mỗi tháng cũng không thể ngừng, ngươi vẫn phải định kỳ mỗi tháng đưa cho hắn, hơn nữa ngươi phải đưa gấp đôi, tiền cứ lấy từ phòng thu chi. Được rồi, hôm nay là ngày rất vui của ngươi, đáng giá ăn mừng, đêm nay toàn bộ phủ làm tiệc ăn mừng cho ngươi.” Nói xong đứng dậy vỗ vỗ vai Hứa Phí rồi rời đi.