Bán Tiên

Chương 9: Đồng cảm

Chương 9: Đồng cảm

Hắn muốn kiếm một nơi thanh tĩnh, định tìm ở phía mặt sau, kết quả phát hiện thấy những người lộ diện tụ tập tốp năm tốp ba ở mặt sau đa số là các thí sinh khá lớn tuổi, thoáng nhìn tướng mạo liền biết là những người thi rớt khóa trước bây giờ đi thi lại.
Đa số những người này có quan hệ không tốt tại địa phương hoặc không thể tìm được vị trí quan chức dự khuyết hợp ý, nhưng chưa từ bỏ ý định nên tiếp tục tham gia thi Hội, thử đánh cược thời vận một phen.
Loại người đã không có quan hệ, vừa không tìm được vị trí bổ khuyết, và một mực thi không đậu này, chính bản thân họ cũng không muốn giao tiếp làm quen với những tân nhân kia, cũng không muốn cùng tân nhân đi tranh cái gì, lại càng không muốn nhìn thấy bộ dáng không biết trời cao đất rộng của đám tân nhân đó. Họ đều là người từng trải, thành thành thật thật chủ động ở tại phía sau cùng.
Nhìn thấy ánh mắt bài xích của những người này, Dữu Khánh cảm thấy ở lại phía sau cũng không thích hợp với mình, hắn đành quay đầu đi ngược lại, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tìm một vị trí ở khu vực trung gian, chọn một căn nhà không có người ở, lên tầng hai, chọn đại một căn phòng vào đó ở cho xong việc.
Hắn vừa mới ném đồ xuống, còn chưa kịp ngồi, hành lang bên ngoài đã truyền đến những tiếng bước chân vui vẻ.
Tiếng bước chân một mạnh một nhẹ, rõ ràng là hai người. Dữu Khánh quay đầu lại, nhìn ra ngoài, nhìn thấy có bóng người thoáng hiện nơi cửa vào, một thư sinh xuất hiện.
Người thư sinh này thực sự rất gây ấn tượng.
Mặt đen, lông mày rậm mắt to, không tính cao nhưng khôi ngô, lưng hùm vai gấu, nhìn không giống thư sinh, trái lại giống như một người nông dân, màu da đen đó rõ ràng là do phơi nắng.
Nhưng gã vậy mà lại mặc trang phục nho sinh, thoáng nhìn có vẻ tinh thần phấn chấn hăng hái.
Bên cạnh khung cửa, một cái đầu nghiêng nhìn vào bên trong, là một thiếu niên tuấn tú có vẻ nhút nhát, mặt có hơi bẩn, rõ ràng là thư đồng của thư sinh.
“A Sĩ Hành?” Thư sinh mặt đen nhìn chằm chằm tấm thẻ bài treo trên cửa, sau đó rõ ràng sửng sốt, “Làm sao lại chạy tới nơi này?”
Trái tim Dữu Khánh đập mạnh một cái, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ là người nhận biết A Sĩ Hành?
Thư sinh mặt đen nhìn chăm chú vào người ở trong phòng, rồi cất bước đi vào, chắp tay cười nói: “Xin chào Sĩ Hành huynh, tại hạ là Hứa Phí.”
Dữu Khánh trong lòng cảnh giác, đáp lễ: “Chào Hứa huynh. Hứa huynh đăng môn là có việc gì sao?”
Hứa Phí quay đầu lại chỉ vào thiếu niên ở phía sau, “Trùng nhi nhà ta nói, trong tòa nhà này có người tới ở. Ta cố ý tới đây chào hỏi. À, đúng rồi, mấy ngày trước khi ta vừa mới đến đây, lúc đó khi đi tìm phòng đặt chân, hình như từng nhìn thấy tên của Sĩ Hành huynh treo tại trước cửa một căn phòng khác, không biết có phải là ta nhớ lầm rồi hay không.”
Dữu Khánh bình tĩnh đáp: “Hẳn là ngươi nhớ lầm rồi.”
Hứa Phí cười sang sảng, nhấc tay vỗ vỗ trán, dáng vẻ xấu hổ, đột nhiên ánh mắt gã sáng ngời, nhìn thẳng tới thanh kiếm đặt ở trên bàn, bước nhanh qua bên người Dữu Khánh, cầm lấy thanh kiếm vào tay, xoẹt, rút ra nửa đoạn, gã hưng phấn cười hắc một tiếng, “Trọng kiếm! Sĩ Hành huynh cũng luyện võ cường thân sao?”
Dữu Khánh có phần phản cảm với vị khách không mời mà đến này, lập tức đi tới đẩy chuôi kiếm, đẩy kiếm trở vào bao, thuận tay thu kiếm về, hỏi: “Còn có việc?”
“Ách…“Hứa Phí sửng sốt, nhận ra được đối phương không muốn tiếp đón mình, gã muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng tức giận nói: “Sĩ Hành huynh, ta tới đây là muốn trông báo cho ngươi biết trước một tiếng, ta sớm tối đều sẽ luyện công, có khả năng gây ra chút tiếng động, sợ sẽ làm ầm ĩ đến ngươi. Nếu như có gì quấy rầy, ta tại nơi đây xin lỗi trước.” Gã chắp tay khom người tạ lỗi.
Dữu Khánh: “Không sao. Ta có phần mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Đã nói lời trục khách rồi, Hứa Phí còn có thể làm gì, đành phải ngượng ngùng cáo lui.
Tới chạng vạng tối, tiếng đập cửa vang lên, đang giam mình trong phòng, Dữu Khánh nghe tiếng bước chân liền biết là Hứa Phí tới, hỏi: “Chuyện gì?”
Ở ngoài cửa, Hứa Phí dùng giọng điệu cẩn thận thăm dò, hỏi: “Sĩ Hành huynh, có muốn cùng đi Trầm Hương trai ăn cơm hay không?”
Dữu Khánh: “Không cần.”
Hứa Phí: “Thuận tiện đem về chút cho ngươi?”
Dữu Khánh: “Ta không đói bụng.”
Hắn muốn duy trì một khoảng cách với mọi người, hắn không muốn để lại ấn tượng khắc sâu với bất cứ kẻ nào. Chính hắn cũng không biết mấy ngày trôi qua rồi, mình làm thế nào sống sót.
Bên ngoài yên tĩnh một lúc, sau đó có tiếng bước chân nặng nề rời đi.
Đêm đó, cũng không thấy có động tĩnh luyện công quấy nhiễu như gã đã nói.
Ngày hôm sau, Dữu Khánh từ sáng sớm đã chạy ra Triêu Tịch viên, thừa dịp ít người, hắn chạy tới Trầm Hương trai ăn một bữa no nê, rồi thuận tiện đóng gói một đống đồ ăn đem về.
Khi trở về, đi tới dưới lầu thì hắn nghe được tiếng gió thổi vù vù, cũng nhìn thấy dưới ánh nắng ban mai không ngừng lấp lóe ánh đao, hắn nhìn thấy Hứa Phí cầm một thanh đại trảm đao trong tay, đang vung múa tập luyện, mồ hôi đầm đìa, trông rất có hình có dạng.
Nhưng với trong mắt Dữu Khánh, đó chẳng qua chỉ là một người bình thường luyện võ, không có tu luyện nội công, đối phó một ít người thường còn được, so với cảnh giới chân chính thì còn có một khoảng cách.
Nói trắng ra chính là, Hứa Phí này còn chưa luyện ra được cảnh giới gì.
Chân chính công nhận cảnh giới, cao nhất là “Bán Tiên”, thứ nhì là “Huyền Sĩ”, xếp cuối là “Chân võ “.
Huyền Sĩ và Chân Võ lại chia làm ba đẳng cấp nhỏ, phân biệt là Sơ đẳng, Thượng đẳng và Cao đẳng.
Tu vi của Dữu Khánh nằm tại cảnh giới Chân võ thượng đẳng, gọi tắt là Thượng Võ cảnh giới.
Nếu như hỏi Dữu Khánh rằng cảnh giới Thượng Võ này so sánh với thực lực của Hứa Phí có chênh lệch lớn như thế nào, thì hắn có thể so sánh với tiêu chuẩn như sau: Tiêu chuẩn cơ bản của Sơ Võ là có thể thắng mười tên binh lính tinh nhuệ năng chinh thiện chiến, Thượng Võ thì có thể thắng mười tên Sơ Võ, Cao Võ thì có thể thắng mười tên Thượng Võ.
Về phần cảnh giới cao nhất Bán Tiên, tên như ý nghĩa, tương đương với một nửa Tiên nhân. Đó đã là tồn tại truyền kỳ, trong toàn bộ thiên hạ, có thực lực này, từ cổ chí kim đều chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ai cao ai thấp ngoại nhân cũng không biết rõ. Vì vậy mà cảnh giới này chưa từng có phân chia kỹ hơn, chỉ gọi chung là Bán Tiên.
Tuy vậy, việc Hứa Phí luyện đao ít nhiều vẫn khiến Dữu Khánh có phần kinh ngạc, đa số văn sĩ lấy kiếm làm trang sức, có mấy người đọc sách khiêng đại đao múa may chứ, không sợ nhục với sự nhã nhặn sao?
Chú ý thấy Dữu Khánh đã trở về, Hứa Phí ngừng luyện đao, cầm ngược đao lại, sải bước đi tới, vui cười chào hỏi, “Sĩ Hành huynh, có hứng thú luận bàn đao kiếm một chút không?”
“Kiếm chỉ là tùy thân đem theo, không biết chơi đùa.” Dữu Khánh ném lại một cầu rồi lập tức rời đi.
Hứa Phí vò đầu, nhìn theo bóng người đi lên lầu.
Thiếu niên thư đồng Trùng nhi tiến gần tới, bàn tay vân vê mũi, giọng nói trong trẻo nói: “Công tử, người này thật quái gở a.”
Hứa Phí than thở: “Là do đám gia hỏa kia ức hiếp người quá đáng. Trong lòng hắn có khả năng không thoải mái, nếu không sẽ không đến ở trong tòa nhà không có người nào này. Hơn nữa, ngay cả thư đồng cũng không có, có thể thấy gia cảnh cũng không tốt… Từ ngày hôm qua, sau khi tới đây liền trốn ở trong phòng, ngay cả cơm cũng không ăn. Chúng ta tận lực thông cảm cho hắn chút đi.”
Đôi mắt Trùng nhi vụt sáng, gật gật đầu, trong ánh mắt có sự đồng cảm.
Ngày hôm qua, bên này cho rằng đã nhận sai người, nhưng lúc ăn cơm tối xong trở về thì nghe được người ta bàn tán Giải nguyên Chiêm Mộc Xuân đang ở đâu, Hứa Phí có thể xác nhận người lúc trước ở trong căn phòng đó chắc chắn không phải là Giải nguyên, lúc này mới kịp hiểu ra, lúc trước không có nhớ lầm, A Sĩ Hành chính là ở trong căn phòng đó, bây giờ hắn dời đến nơi đây, rõ ràng là bị người bức ép chuyển đi.
Bị thiệt thòi không dám hé răng, im lặng trốn đến một góc, ngay cả cơm tối cũng không ăn, có thể biết được tâm tình của hắn như thế nào, hơn nữa còn không có thư đồng chăm sóc, chủ tớ hai người suy nghĩ mà thấy bùi ngùi cho hắn.
Vì vậy, đối với việc Dữu Khánh bất cận nhân tình như vậy, hai người cũng không có gì phản cảm, trái lại càng thêm đồng cảm.
Trở lại trong phòng, Dữu Khánh cũng không biết mình đã để lại ấn tượng khắc sâu cho người khác, hắn ném gói đồ ăn sang một bên rồi ngã ra giường, nằm thẳng cẳng giết thời gian.
Nằm qua nửa buổi sáng, cảm thấy thật buồn chán, dù sao cũng không có việc gì làm, hắn dứt khoát thay đổi y phục, đem đi xuống giếng nước ở dưới nhà để giặt.
Khi đến nơi, cạnh giếng nước đã có người, không phải ai khác, chính là thư đồng Trùng nhi của Hứa Phí, đang ngồi chồm hổm bên giếng giặt quần áo.
Ánh mắt hai người đối diện nhau một cái, Dữu Khánh ném y phục xuống, đi múc nước, sau khi xách được nước lên, Trùng nhi ở bên cạnh rụt rè nói, “Công tử không ngại cứ trở về ôn bài đi. Trùng nhi có thể tiện thể giặt giũ giúp ngài, phơi khô xong Trùng nhi sẽ đưa đến cho ngài.”
Dữu Khánh lạnh lùng nói: “Không cần.” Rồi cũng ngồi xuống giặt giũ.
Vì vậy Trùng nhi cúi đầu, cũng không tiếp tục hé răng.
Dữu Khánh có thể nhận thấy được thư đồng này thỉnh thoảng lại len lén nhìn mình, mà hắn thỉnh thoảng cũng liếc nhìn thư đồng này một chút, nhận thấy khuôn mặt thư đồng cũng rất xinh đẹp, đôi mắt to sáng long lanh, chỉ là trên mặt tựa như vĩnh viễn rửa không sạch, từ lần gặp gỡ ngày hôm qua đến bây giờ, trên mặt đều luôn dính bẩn.
Còn có chính là quá gầy, vóc người nhỏ gầy, làn da cũng đen như phơi nắng.
Mặt trời chính ngọ, rồi hạ dần về chân trời phía Tây, trời chậm rãi tối đen, lại một ngày trôi qua.
Đêm tối lấp lánh vô số ánh sao, sau khi luyện công thu đao, Hứa Phí nhận lấy khăn mặt do Trùng nhi đưa tới, lau mồ hôi trên mặt, gã ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Dữu Khánh, nhìn thấy trong phòng tối đen như mực, một chút ánh đèn cũng không thấy.
“Bữa trưa không đi ăn, cơm tối tiếp tục không đi ăn sao?”
“Một mực không đi ra ngoài.”
“Nếu cứ như vậy, thân thể làm sao chịu nổi!”
Tòa nhà này chỉ có hai vị thí sinh này ở lại, chỉ có hai hộ như thế mà thôi.
Đêm đã khuya, khi định nghỉ ngơi thì chợt có sai dịch xuất hiện phía dưới lầu, gọi to, “Các cử tử trong phòng tạm thời đi ra ngoài nghe báo, có chuyện quan trọng thông báo.”
Gọi liên tục mấy lần, rất nhanh liền khiến Hứa Phí và Dữu Khánh bị kinh động phải đi ra.
Đối diện với hai người, sai dịch dặn dò: “Sáng ngày mai, Châu Mục đại nhân sẽ tới thăm mọi người, cho nên sáng mai sẽ ăn cơm sớm một canh giờ, đừng phân tán, sau khi ăn xong mọi người cần tập kết chuẩn bị, mong rằng nhị vị để tâm.”
Nghe nói có nhân vật cấp cao nhất Liệt châu sắp tới, Hứa Phí hơi kinh, cung kính chắp tay nói: “Vâng!”
Dữu Khánh cũng chắp tay đáp ứng…
Mặt trời vừa mới nhú lên, khu vực trung tâm Liệt châu phủ thành, tại Mục phủ, trong hiên các có khách tới, đích thân Châu mục Lư Cát Ngỗi bồi tiếp.
Người tới râu dài như mực, dung mạo trong sáng, khí độ bất phàm, là danh sĩ của Liệt châu, Linh Thực sư số một Liệt châu - Địch Tàng.
Lư Cát Ngỗi là nhân vật số một trong chính quyền Liệt châu, mặt vuông tai lớn, mũi như mũi ưng, khí độ cũng bất phàm, vừa nhìn chính là người ở lâu trên vị trí cấp cao.
Khi hai người vào chỗ, phẩm trà nói chuyện phiếm, có hạ nhân bước nhanh tới bẩm báo, “Đại nhân, Ngư Kỳ tiên sinh đã tới rồi.”
“A!” Lư Cát Ngỗi và Địch Tàng nhìn nhau cười, phất tay nói: “Mau mau cho mời.”
Không bao lâu sau, hạ nhân dẫn một nam nhân thân khoác áo choàng đen đi đến. Người tới mũi ưng mặt dài, râu tóc hoa râm, cho người ta có cảm giác là kỳ nhân dị sĩ, đích xác coi như là kỳ nhân dị sĩ, đồng dạng là danh sĩ của Liệt châu, Giải Yêu sư số một Liệt châu.
Châu mục Lư Cát Ngỗi cười ha ha chắp tay chào, “Ngư Kỳ tiên sinh, cuối cùng cũng chờ được ngươi trở về.” Nói xong đưa tay mời ngồi.
Ngư Kỳ và Linh Thực sư Địch Tàng gật đầu chào nhau, người sau hỏi: “Nghe Lô đại nhân nói, Ngư huynh đi U Giác phụ?”
U Giác phụ, tên như ý nghĩa, là một khu vực thông thương trong xó xỉnh u ám.
Là nơi giang hồ chợ đen tụ tập, ngư long hỗn tạp, một khu vực không ai quản lí, có quy củ của riêng mình, tại trên giang hồ cũng có địa vị đặc thù của mình.
“Chính phải, tối hôm qua mới từ U Giác phụ trở về.” Sau khi ngồi xuống, Ngư Kỳ lại hỏi Lư Cát Ngỗi, “Đêm qua, khi ta mới vừa về, đại nhân liền sai người chuyển lời, hẹn hôm nay gặp mặt, không biết có gì dặn dò?”
Hiện tại không cần có hạ nhân hầu hạ, Lư Cát Ngỗi tự mình châm trà cho hai người, “Sĩ tử tập hợp châu phủ, ít ngày nữa sẽ vào kinh thành, hôm nay dự định đi học viện thăm một chút, nếu hai vị đại sư nhàn rỗi, không ngại cùng đi.”
Ngư, Địch nhìn nhau, rõ ràng đều có chút ngạc nhiên, loại trường hợp này gọi hai người bọn họ đi theo làm gì? Nhất là hiện tại yêu nghiệt hoành hành, đang muốn gây bất lợi cho những thí sinh kia.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất