Chương 8: Thoái nhượng
Với động tĩnh ngoài cửa sổ, Dữu Khánh chỉ liếc mắt nhìn xem rồi lập tức rụt đầu về, cũng không muốn biết.
Với hắn mà nói, hắn cần phải cân nhắc tới khả năng A Sĩ Hành quay trở lại, cho nên chuyến này càng ít người nhận biết hắn sẽ càng tốt, tốt nhất là toàn bộ mọi người đều bỏ qua hắn là tốt nhất.
Để cho người ta nhìn thấy ‘A Sĩ Hành ‘ giả cũng không sao, chỉ cần không khiến người ta lưu lại ấn tượng là được, vài năm sau không còn người nào sẽ nhớ rõ.
Vì vậy Dữu Khánh biết chuyến này mình cần phải cô độc, cần phải hành động một cách kín tiếng.
Sau một lúc yên tĩnh như vậy, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, có người lẩm bẩm: “A Sĩ Hành?” Trong giọng nói thể hiện sự nghi hoặc, sau đó tiếng bước chân lại đi xa.
Những ngày kế tiếp, thí sinh càng ngày tới càng nhiều, Dữu Khánh cũng ý thức được gian phòng này của mình có khả năng thực sự là một vị trí tốt, số người chạy đến trước cửa nhìn xem gian phòng này có trống hay không rất nhiều, hắn có phần hối hận với việc lựa chọn nơi này.
Về sau, ngay cả cửa hắn cũng không muốn bước ra khỏi.
Với những thí sinh khác, các việc lặt vặt cũng như việc dọn dẹp, giặt giũ thì đã có thư đồng làm, những công việc cần đi lại cũng có thư đồng, thậm chí ăn cơm gì gì đó cũng có thư đồng đi Trầm Hương trai lấy cơm canh, còn hắn thì chuyện gì cũng phải tự mình đi làm, tự cảm thấy bản thân mình có phần gây chú ý.
Cũng có thí sinh khác không có thư đồng, chỉ là người ta tương đối bình thản, mà hắn thì có chút chột dạ.
Đây là một quãng thời gian tương đối gian nan trong cuộc đời hắn.
Kéo dài đến ngày thứ mười bốn, ngoài phòng truyền đến một đống tiếng bước chân, cũng truyền đến âm thanh nói chuyện.
“A Sĩ Hành? Trong các ngươi có người nào quen biết không?”
“Trong danh sách thi Hương, xếp hạng trước ba mươi khẳng định không có cái tên này.”
“Nghe nói lần này thông qua thi Hương vào kinh thành chỉ có một trăm bảy mươi lăm người, những khóa trước báo danh thi lại chính là một trăm bốn mươi ba người, tổng cộng là ba trăm mười tám người vào kinh thành đi thi, không biết vị này có phải là khóa trước hay không.”
“Trong tay người nào có bản sao danh sách thi Hương không? Lấy ra nhìn xem.”
Cái quỷ gì? Bên trong phòng, đang nằm trong bóng tối Dữu Khánh bỗng nhiên ngồi dậy, không biết bên ngoài có chuyện gì.
“Tìm được rồi, các ngươi xem, A Sĩ Hành, xếp hạng một trăm lẻ sáu.”
“Ha hả, xếp sau một trăm, còn chạy đi thi làm gì, không bằng ở nhà ôn tập nhiều hơn chút.”
Một tràng tiếng cười nói thể hiện sự chế nhạo vang lên.
Cười nhạo tự nhiên là có nguyên nhân, Cẩm quốc có bốn mươi mốt châu, mỗi khóa số thí sinh được tham gia kì thi đại khảo đều quá hàng vạn, sau khi thi Hội sau thường chỉ lấy hai ba trăm tên thu làm Tiến sĩ. Đương nhiên, cũng phải nhìn xem tình huống chất lượng tổng thể của thí sinh, nếu như thí sinh chất lượng cao tương đối nhiều thì cũng có trường hợp số lượng trúng tuyển đạt đến bốn năm trăm, cũng từng có lúc chất lượng thấp, số lượng trúng tuyển chỉ khoảng tám chín mươi người.
Nói cách khác, thành tích thi Hương tại mỗi châu xếp hạng từ sau khoảng một trăm là rất khó có hi vọng, gần như không có khả năng bước vào cánh cửa tiến sĩ.
Sự tình cũng không phải tuyệt đối, nhưng khi thi Hương phát huy không tốt mà có thể tỏa sáng tại thi Hội thì dù sao đó cũng là trường hợp rất hiếm.
Dữu Khánh nhấc tay vuốt bím tóc đuôi ngựa của mình, ai ngờ sờ hụt vào khoảng không, mới nhớ tới bây giờ đang cuộn tóc, hắn liền chuyển hai tay sang khoanh trước ngực, hừ hừ cười nhạt, cũng không biết đám người đọc sách này là nghĩ như thế nào, đi thi chỉ mới đạt được chút thành tích, chưa công thành danh toại thì đã cho rằng mình ghê gớm lắm, cũng không biết đọc sách vứt đi đâu.
Có người thở dài nói, “Chư vị, được rồi được rồi.”
Âm thanh cười nhạo ngừng lại, sau đó vang lên tiếng đập cửa.
Cóc cóc cóc cóc, tiếng đập cửa liên tục vang lên.
Dữu Khánh vốn không muốn để ý tới, nhưng nghĩ đến mình bây giờ là A Sĩ Hành nên vẫn đi ra mở cửa.
Ngoài cửa đứng dồn đống một đám thư sinh, tinh thần phấn chấn, khi cửa mở ra, bọn họ nhìn thấy Dữu Khánh thì đồng loạt chắp tay hành lễ, “Sĩ Hành huynh, tại hạ Tô Ứng Thao, tại hạ Phòng Văn Hiển, tại hạ Trương Mãn Cừ, tại hạ Phan Văn Thanh.”
Mấy người này xếp hạng thi Hương xem như là tương đối ở phía trước, vốn tưởng rằng báo ra đại danh của mình là có thể khiến cho đối phương nảy sinh lòng ngưỡng mộ.
Nào ngờ tình huống trong mong đợi cũng không có xuất hiện.
Dữu Khánh không biết bọn họ là ai, cũng không có hứng thú biết rõ những người này là ai, ngay cả hứng thú ghi nhớ tên tuổi cũng không có, sau khi chắp tay đáp lễ thì bình tĩnh hỏi: “Các ngươi có việc gì?”
Sự ngưỡng mộ, nịnh bợ và bắt chuyện trong tưởng tượng không xuất hiện, vẻ mặt bốn người lập tức cứng đờ, trong lúc nhất thời thực khó thể mở miệng nói ra chuyện muốn nói.
Bởi vì bọn họ muốn nói Dữu Khánh nhường lại gian phòng có vị trí tốt này cho bọn họ, nếu đối phương cất lời ngưỡng mộ, nịnh bợ thì bọn họ tự nhiên có thể thuận theo đó mà đưa ra lời đề nghị, nhưng bây giờ phải nói như thế nào chứ?
Thấy bọn họ không nói lời nào, Dữu Khánh cất lời tiễn khách: “Ta còn phải ôn bài, nếu không có việc gì, ta liền không tiễn.”
Bọn họ thật sự là không biết nên mở miệng như thế nào, lẽ nào nói, ngươi xếp hạng không cao bằng chúng ta, không có tư cách ở tại gian phòng có vị trí tốt như vậy?
Học viện này để cho thí sinh tự do lựa chọn gian phòng theo thứ tự đến trước đến sau chính là không muốn tạo ra cảm giác trọng người này nhẹ người kia, bởi vì họ biết rõ, thi Hương không tốt không có nghĩa là thi Kinh cũng không tốt, không đáng làm ra chuyện đắc tội người ta.
Lời muốn nói trong lòng như nghẹn lại nơi cổ họng bốn người, quả thực khó thể nói ra.
Thấy mấy người này vẫn không có hé răng, Dữu Khánh không tiếp tục để ý tới, trực tiếp đóng cửa lại.
Cuối cùng, Tô Ứng Thao rõ ràng có vẻ bất mãn đưa tay chặn cửa lại, mở miệng, “Muốn xin Sĩ Hành huynh giúp một việc.”
Dữu Khánh không muốn tiếp tục cuốn vào chuyện gì, chỉ có thể qua loa nói: “Tại hạ năng lực hữu hạn, sợ là không thể giúp được việc gì.”
“Đối với Sĩ Hành huynh mà nói, đây chỉ là chuyện tiện tay.” Tô Ứng Thao cất lời khách khí, rồi phất tay ra hiệu cho mọi người tránh sang một bên, chính gã cũng nghiêng người tránh sang một bên, đưa tay chỉ xuống dưới lầu, chỉ về phía một gã thư sinh nhã nhặn đứng ở trung tâm một đám thư sinh đang vây quanh, nói ra: “Vị đó chính là Giải Nguyên Chiêm Mộc Xuân, thủ khoa kì thi lần này. Chiêm huynh vừa mới đến, còn chưa tìm được căn phòng nào để đặt chân. Có một số việc nói vậy Sĩ Hành huynh cũng có thể nghĩ được, chúng ta ở tại nơi đây, quan to Liệt châu sẽ không quan tâm, nhưng có một số người tám chín phần mười là sẽ tới thăm.
Ngươi xem, những thí sinh tới trước đã sớm chọn lấy các gian phòng càng gần phía trước, Chiêm huynh chỉ có thể tìm gian phòng phía sau. Việc này vốn không có gì, nhưng Chiêm huynh dù sao cũng là thủ khoa, khi quan to Liệt châu tới, tất nhiên là sẽ gặp hắn, nếu chỗ ở xa thì thật sự không thích hợp. Vô luận là để quan to Liệt châu đợi lâu, hay là để cho Chiêm huynh đường dài chạy tới chạy lui, về tình về lí đều không thích hợp. Chúng ta đều là thí sinh một khóa, tình hữu nghị cùng khóa, nếu đã gặp được chuyện này, có phải nên giúp đỡ lẫn nhau hay không chứ?”
Lí do này rất tốt, ba người khác đều gật đầu tươi cười.
Phòng Văn Hiển nói: “Tô huynh nói có lý.”
Trương Mãn Cừ: “Không sai, là đạo lý này.”
Phan Văn Thanh: “Sĩ Hành huynh, đã là đồng môn, nên thông cảm cho nhau mới phải.”
Đạo lý chó má gì chứ? Dữu Khánh không có ngốc, mấy tên gia hỏa này rõ ràng là muốn nịnh bợ thủ khoa người ta, lại cứ muốn nói ra một đống lí do có vẻ nho nhã để tô son trát phấn, quả nhiên là trong đám đọc sách nhiều kẻ ngụy quân tử. Dữu Khánh thật sự muốn giơ chân đạp cho bọn họ một cước lăn xuống lầu, nhưng thể hiện ra ngoài còn là gật đầu đáp một tiếng, “Được.”
Hắn không nói nhiều lời, lập tức xoay người thu dọn hành lý, chỉ có một cái túi sách, cộng thêm một thanh bội kiếm, xách lên liền đi, cũng đưa tay lấy thẻ bài trên cửa xuống.
Thấy Dữu Khánh dễ nói chuyện như vậy, bốn người Tô Ứng Thao mừng rỡ tiến vào nhà nhìn nhìn, cũng có phần há hốc mồm, không biết tình hình của vị thí sinh này như thế nào, vậy mà ngay cả chăn mền cũng không có, gia sản ít đến mức không khỏi quá thuận lợi đi.
Nghèo nàn! Chính là bởi vì điều này, mấy người này càng thêm xem thường Dữu Khánh.
“Ta đi đưa tiễn Sĩ Hành huynh, các ngươi thu dọn phòng ốc một chút.” Tô Ứng Thao sai khiến một câu, vừa được đáp ứng thì lập tức bước nhanh ra cửa.
Bên trong phòng kỳ thực cũng không có gì để thu dọn, chỉ cần đem vật dụng không trật tự sắp xếp lại cho gọn gàng, Phòng Văn Hiển cầm lấy cái chặn giấy trên bàn học, nở nụ cười nói, “Vị Sĩ Hành huynh đó coi như dễ nói chuyện, vừa mở miệng liền đồng ý. Nếu đụng phải kẻ tính khí quật cường chỉ sợ bọn ta phải bối rối.”
Phan Văn Thanh xùy một tiếng, “Ngươi cho rằng thực sự dễ nói chuyện sao? Đó gọi là tự mình hiểu lấy, ngươi đổi một người xếp hạng thi còn thấp hơn hắn thử xem, chỉ sợ chưa chắc đã dễ nói chuyện như vậy.”
Trương Mãn Cừ ừ nói: “Kết quả xếp hạng sau một trăm, đối diện với những người như chúng ta quả thực không có sức lực nào. Trong lòng hắn hẳn là cũng rõ ràng, bản thân hắn cũng chỉ đi kinh thành thử thời vận, sau khi vấp phải trắc trở tự nhiên sẽ bỏ cuộc, sau này tự nhiên sẽ minh bạch, thành thành thật thật tại Liệt châu mưu cầu một cái vị trí viên chức mới là lẽ phải.”
Ngoài phòng, trên cầu thang, Tô Ứng Thao đuổi theo Dữu Khánh cùng nhau đi xuống lầu, gọi: “Sĩ Hành huynh, ta đi cùng ngươi tìm một căn phòng khác thích hợp hơn.”
Dữu Khánh có thể cảm giác được lòng đối phương hoàn toàn không đặt ở chỗ hắn, liền từ chối khéo: “Không cần phiền phức, ngươi cứ làm việc của ngươi đi.”
Tô Ứng Thao đã nhận ra được đây là một người không hòa đồng, liền biết hắn sẽ không để mình đi cùng, gã lập tức thuận thế cười nói: “Được, vậy thì nghe lời ngươi, về sau gặp lại. Tìm được phòng rồi thì có thể tới tụ tập cùng chúng ta.” Khi đi xuống hết cầu thang thì cũng kết thúc lời nói, gã liền vội vã chắp tay cáo từ.
Gã đi thẳng đến chỗ đám người đang tụ tập, tham gia vào trong đó, cười nói với Thủ khoa kì thi Hương đang đứng giữa đám đông: “Chiêm huynh, đã giúp ngươi dọn được một gian phòng hảo hạng, đây hẳn là một gian phòng có vị trí tốt nhất trong Triêu Tịch viên rồi, không ngại đi xem có hợp ý hay không.”
“Tô huynh thật sự là khách khí, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Chiêm Mộc Xuân chắp tay cảm tạ, hào hoa phong nhã, nồng ấm như ngọc, có thể được một đám người vây quanh nịnh hót như thế, cũng không khỏi người cũng như tên, như gió nhẹ mùa xuân, có thể nhìn thấy được vẻ xuân phong phơi phới lộ ra trên mặt, gã đã tiếp nhận sự thật mình là nhân vật ưu tú nhất nơi đây.
Một đám người nói nói cười cười vây quanh chàng thủ khoa cùng nhau đi tới xem căn phòng, vật họp theo loài, đều là một đám người vẻ mặt xuân phong phơi phới.
Đang đi vào sâu trong Triêu Tịch viên, Dữu Khánh cũng quay đầu lại nhìn vị Thủ khoa đó mấy lần.
Lúc trước, khi rảnh rỗi cũng sẽ rời núi đi dạo, cũng theo trong lời văn, lời kịch nghe được những cố sự yêu đương ngọt ngào lãng mạn giữa những thư sinh trên đường vào kinh thành đi thi cùng những nữ tử tuổi thanh xuân, kể về những chuyện kiểu như thầm hứa chung thân, kiểu như vì tương tư mà gầy ốm héo mòn nhưng không hối hận, cái gì mà thề non hẹn biển thi đậu trạng nguyên trở về cưới vợ, vân vân.
Đối với những chuyện này, Dữu Khánh cảm thấy rất hứng thú, nào ngờ A Sĩ Hành nghe được chỉ cười ha hả.
Trải qua A Sĩ Hành nói cho biết, hắn mới biết được, người vượt qua Châu phủ thi Hương đã là nửa cái viên chức dự khuyết, để cho một thư sinh văn nhược đã là quan viên dự bị trèo đèo lội suối bôn ba hoặc một mình tá túc trên đường đêm là loại chuyện chắc chắn không có khả năng xảy ra, như vậy quá nguy hiểm.
Người vào kinh thành đi thi là đã tiến vào hàng ngũ được triều đình tuyển chọn, triều đình muốn thông qua thi Hội để tuyển chọn được nhân tài từ trong những người đó, làm sao có thể để cho những người này dễ dàng gặp nạn? Mỗi châu đều sẽ phái người ‘áp giải’ những thí sinh này đưa đến kinh thành, vì vậy xếp hạng đầu thi Hương mới được gọi là ‘Giải Nguyên’, cho nên gần như trên đường đi không thể xảy ra những chuyện diễm ngộ giống như trong truyện kể.
Ở lại nơi nào đây?
Bị một đám người miệng đầy nhân nghĩa đạo đức đuổi ra khỏi phòng, Dữu Khánh không thể không một lần nữa đi dạo một vòng Triêu Tịch viên, tìm một căn phòng khác.
Đến lúc này, thí sinh đã tới được bảy bảy tám tám, những căn phòng ở vị trí thích hợp đều đã bị chiếm lấy.
Cũng may chỉ có hơn ba trăm người tham gia dự thi, mà nơi đây có đủ nhiều phòng trống, chỉ cần không sợ phiền phức, còn có rất nhiều cơ hội để chọn lựa.