Chương 91: Mỹ nam tử
Nhìn bộ dạng của A công tử, có vẻ đây là quý khách, người gác cổng không dám chậm trễ, vội vàng theo lời rời đi.
Một đường chạy đến ngoài cổng lớn, gã đứng trước xe ngựa cung kính nói: “Công tử cho mời, quý khách mời đi theo ta.”
Người xa phu tại trên càng xe lấy ghế đặt chân đặt xuống đất làm bậc cấp.
Cửa xe, một cây chiết phiến đẩy màn xe ra, nam tử tuấn tú chui ra, thân hình cao gầy thẳng tắp trên càng xe, làm cho người khác có cảm giác trên tuyết lĩnh thiên thu nổi bật một cây mai, lập tức khiến đôi mắt các hộ viện Chung phủ sáng ngời, đây là một mỹ nam tử hơi lộ ra vẻ biếng nhác phong tình.
Nam tử một tay chắp sau lưng, một tay cầm chiết phiến rất tự nhiên mà vỗ nhè nhẹ vào ngực mình, quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, sau cùng ánh mắt dừng lại trên bảng tên Chung phủ.
Có âm thanh móng ngựa đạp đạp lên đường truyền tới, là Đỗ Phì dẫn hai gã tùy tùng ra ngoài làm việc trở về.
Nam tử trên càng xe quay đầu lại thoáng nhìn về phía phát ra thanh âm, sau đó mới cất bước, ung dung bình tĩnh đạp một bàn chân lên ghế, tiếp đó một chân kia hạ xuống, theo hạ nhân cung thỉnh cất bước đi lên bậc cấp, cây quạt ở trong tay thả xuống lắc lư dao động, xoay vòng đùa nghịch.
Trở về tới nơi, Đỗ Phì siết cương dừng tọa kỵ, nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho hạ nhân, hơi nghi hoặc vòng quanh xe ngựa của khách tới đi một vòng, lúc này mới chậm rãi bước lên bậc cấp Chung phủ, dáng vẻ y nguyên là cẩn thận mỗi bước đi, đến cổng vào thì dừng lại hỏi người trông cửa, “Người nào, tới gặp ai?”
Người trông cửa đáp: “Không biết, người đến không thông báo tính danh và lai lịch, nói là bạn cũ của Đông viện A công tử, đã được A công tử chấp thuận.”
“Bạn cũ của Công tử?” Vẻ mặt Đỗ Phì kinh ngạc, lại lần nữa xoay người nhìn chằm chằm quan sát xe ngựa, thần sắc đầy hoài nghi đi vào cổng.
Bên trong, Lý quản gia đúng lúc đi ra, nhìn thấy bộ dáng của y, gọi: “Lão Đỗ, suy nghĩ gì vậy?”
Đỗ Phì ngẩng đầu, ngoắc tay gọi ông ta tới, hỏi: “Có nhìn thấy khách nhân vừa mới đi vào không?”
Lý quản gia: “Có thấy, mới gặp phải, là một mỹ nam tử rất bắt mắt, có bắt chuyện một chút, nói là khách nhân của công tử, đây là đợt khách thứ hai trong sáng nay.”
Đỗ Phì: “Vậy ngươi có biết người vừa rồi là ai không?”
Lý quản gia: “Khách nhân của Công tử còn có thể là người nào, hẳn phải là thí sinh cùng khóa đi? Người tới trước đó chính là vậy.”
Đỗ Phì lắc đầu, “Ta đã nhìn thấy hắn, hắn làm sao có thể là thí sinh lần này, hắn không phải, cũng sẽ không phải là thí sinh gì cả. Ngươi có biết hắn làm gì hay không?”
Lý quản gia chần chừ: “Mới đến, ta nào biết được, có vấn đề gì hay sao?”
Đỗ Phì nhìn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: “Triệu Hồng Thường của Thượng Bình phủ tại Nhan châu, người này, ngươi biết chứ?”
Lý quản gia ngạc nhiên, “Có nghe nói qua, nữ thủ phú của Thượng Bình phủ a, ngươi muốn nói cái gì?”
Đỗ Phì: “Lúc trước, khi viên ngoại trao đổi chuyện buôn bán với nữ nhân Thượng Bình phủ đó, theo viên ngoại dặn dò, ta đi tìm kiếm nền tảng của nữ nhân đó thì từng gặp được nam tử này, hắn là trai bao do nữ nhân kia dưỡng, chỉ là một tên ăn cơm nhuyễn.”
Lý quản gia lập tức kinh nghi, “Thượng Bình phủ Nhan châu và Trường Danh phủ Liệt Châu cách nhau xa xôi, công tử làm sao lại quen biết loại người này, ngươi không có nhận sai chứ?”
Đỗ Phì: “Sẽ không, hình dạng người này rất dễ nhớ, sẽ không nhớ lầm, còn có chiếc xe ngựa ở cổng vào, chính là xe của Triệu phủ, làm sao có thể nhận sai. Ta không còn nhớ tên của nam tử này, chờ trở về ta lục lọi tìm xem, lúc đó hẳn có ghi chép lại.”
Lý quản gia: “Có phải cũng là người của lão đại nhân hay không?”
Đỗ Phì lắc đầu, “Với khí khái của Lão đại nhân, sẽ không để người phía dưới ăn cơm nhuyễn.”
Lý quản gia lập tức có phần lo lắng, nhìn về phía Đông viện, sầu lo nói: “Cũng không biết công tử có biết lai lịch người này hay không, kết giao cùng loại người này, nếu để người ta biết rõ, có chút lời nói e rằng không dễ nghe. Lấy đại tiểu thư vốn đã dễ dàng dẫn tới hiềm nghi ăn cơm nhuyễn, thật vất vả thi đậu Hội Nguyên có thể xóa đi phương diện này, nhưng nếu như giao du với loại người này lại còn dương danh, vậy thì thật sự trở thành cá mè một lứa, phải khuyên công tử tự trọng a!”
Ai nói không phải chứ, Đỗ Phì yên lặng gật đầu.
Đông viện, Hứa Phí xem như đã nhận ra, vị Sĩ Hành huynh này không còn tâm tư ứng phó mình, cũng không biết là khách nào tới, có thể làm cho Sĩ Hành huynh vô cùng mừng rỡ như thế.
Mà thôi, đã như vậy, mình cũng không quấy rầy nữa, Hứa Phí thả nô tịch của Trùng Nhi lại trên bàn, rồi cất tiếng cáo từ.
“Ui, Hứa huynh, ta thật sự không cần.” Dữu Khánh gọi một tiếng, cầm nô tịch của Trùng Nhi lên định đuổi theo nhét trả về, vừa đúng lúc tân khách nhân tới ngoài cổng, đôi mắt Dữu Khánh sáng ngời lên, trong nháy mắt liền vứt chuyện Hứa Phí ra sau đầu.
Hứa Phí cũng thiếu chút nữa đụng phải khách tới, khách tới thuận tay nhấc quạt chống một cái, để tại ngực Hứa Phí, tránh khỏi hai người chạm vào nhau.
Hứa Phí vội vàng cất tiếng xin lỗi, rồi nhanh chóng nhường đường, nhưng nhịn không được đưa mắt nhìn khách tới kỹ chút, không nghĩ tới khách nhân của Sĩ Hành huynh lại là một vị mỹ nam tử phong độ ưu nhã.
Thấy Hứa Phí đã cáo từ, người gác cổng dẫn khách nhân tới lại đưa tay thỉnh Hứa Phí cùng đi.
Trùng Nhi đứng ở một bên cửa vào chính sảnh, lệ rơi đầy mặt, tâm loạn không đường hướng.
Hắn ta mắt mở trừng trừng nhìn Hứa Phí rời đi, muốn đi theo nhưng không thể hoặc là không dám, hiện tại mình đã không còn là nô bộc của Hứa Phí nữa, theo luật pháp chính quyền, mình đã trở thành nô bộc của Sĩ Hành công tử, nhưng Sĩ Hành công tử đã nói rất rõ ràng, không cần hắn, không thích hắn, không muốn hắn.
Hắn ta muốn đi lại không thể đi, ở lại thì không được người thích, ngoại trừ khóc ra, hiện tại hắn ta đã không biết nên làm gì bây giờ.
Dữu Khánh nào còn quan tâm đến hắn ta, vẻ mặt cười hắc hắc đi nghênh đón khách mỹ nam tử tới.
Mỹ nam tử vừa nhìn thấy là hắn, lập tức sửng sốt, đứng sững tại nguyên chỗ, đợi khi Dữu Khánh bước đến trước mặt, mới nhấc quạt đập vào trán hắn, “Tiểu tử, tại sao ngươi cũng ở đây, tới đây lăn lộn ăn ké sao?”
Dữu Khánh chắp tay, muốn bắt chuyện, chợt nhớ tới gì đó, quay đầu lại nói: “Trùng Nhi, pha trà.”
Tuy nói không cần Trùng Nhi, nhưng khi cất tiếng sai bảo Trùng Nhi thì vẫn rất thuận miệng, rất quen thuộc.
Trùng Nhi lau lau nước mắt, gật gật đầu, quay đi vào làm việc, đổ Linh Mễ trong bình ra, thu dọn xong xuôi, rót nước súc rửa ấm trà, chứa nước ném côn trùng vào đun sôi nước, làm việc liền mạch lưu loát, coi như là ở cạnh bên Dữu Khánh làm nhiều quen rồi.
Mỹ nam tử vừa nhìn thấy dáng vẻ Dữu Khánh, lập tức đã minh bạch, có ngoại nhân tại, không tiện nói chuyện, dính dáng việc bí ẩn của Linh Lung quan, liền không nhiều lời nữa, tại Dữu Khánh dẫn dắt chắp tay thả bộ bước đi, đồng thời đánh giá hoàn cảnh trong viện.
Hai người tiến vào trong phòng, khoanh chân ngồi xuống trên sập thấp uống trà, đúng lúc thấy Trùng Nhi đem Hỏa Tất Xuất giống như quỷ treo cổ xách ra khỏi ấm nước sôi nóng hôi hổi, dùng nước sôi này súc rửa ấm trà rồi đổ đi, tiếp tục súc nước sạch, lại thả côn trùng vào.
Xách con côn trùng thả vào trong nước, đây là pha trà? Trùng trà? Một màn cổ quái thu hút sự chú ý của mỹ nam tử, gã nhìn xem có phần sững sờ.
Rất nhanh, trong ấm trà bắt đầu bốc lên hơi nóng, nước dần dần sôi lên.
Mỹ nam tử lập tức cúi đầu lại ngẩng đầu, đưa đầu nhìn từ trên xuống dưới không ngừng, phía dưới ấm trà không nhìn thấy có than củi lửa, vươn đầu nhìn vào trong ấm trà, nhìn thấy con côn trùng ở bên trong đang phát quang phát nhiệt, tức thì kinh nghi không ngừng.
Dữu Khánh ở một bên nhìn cười hắc hắc, đã biết sẽ như vậy, cho nên mới bảo đem côn trùng pha trà cho gã xem, hắn rất thích nhìn thấy dáng vẻ như nông dân chưa thấy qua việc đời của vị này.
Nước đã nấu sôi, Trùng Nhi xách Hỏa Tất Xuất ra thả lại vào trong bình kim loại, bắt đầu ngâm trà cho hai người, một người dâng một chén.
Mỹ nam tử ngây ngây nhìn cốc trà nóng hôi hổi đưa tới trước mắt, vẻ mặt hoài nghi ngẩng đầu, hỏi: “Đây là trà?”
“Không phải trà còn có thể là thứ gì?” Dữu Khánh đưa tay nói: “Thỉnh dùng.”
Mỹ nam tử hơi nhíu trán, cây quạt gõ đập bàn, lại chỉ hướng Dữu Khánh, gằn từng chữ: “Ngươi uống trước!”
Dữu Khánh mắt trợn trắng, “Cần vậy không, làm như ta sẽ hạ độc hại ngươi vậy.” Dứt lời bưng cốc trà, ra hiệu cho gã xem cho kỹ, sau đó nhẹ nhàng thổi hơi nóng, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ chậm rãi uống.
Mỹ nam tử thật đúng là vươn dài cổ, với đầu tới, mở to hai mắt nhìn kỹ, dáng vẻ như rất sợ Dữu Khánh đùa giỡn lừa gạt.
Dữu Khánh cũng tuyệt vời, biểu diễn rõ ràng minh bạch, cứ thế mà một hơi đem chén trà nóng cưỡng ép uống hết non nửa chén mới bỏ xuống, “Lúc này đã yên tâm rồi đi?”
Mỹ nam tử: “Trà này có vị đặc biệt gì không?”
Dữu Khánh: “Không có, ngươi cứ yên tâm uống, chỉ là trà bình thường.”
Mỹ nam tử: “Ta đây vì sao phải uống nó?” Ngụ ý là, ta chưa từng uống trà sao? Phải uống thứ trà không yên lòng như thế này.
Dữu Khánh hết lời chống đỡ, than thở: “Đây chẳng phải là để cho ngươi được thêm kiến thức sao.”
Mỹ nam tử: “Kiến thức kiểu này, dùng mắt nhìn xem là được, không cần phải dùng miệng đi thử, buồn nôn.”
“Ta…” Dữu Khánh có phần không còn cách nào khác nữa, than thở: “Ngươi biết con côn trùng đó là thứ gì không?”
Mỹ nam tử không nói lời nào, xòe cây quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy quạt, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, chờ chính hắn tự nói cho hết lời.
Muốn thừa nước đục thả câu khiến cho gã phải tò mò mở miệng hỏi nhưng không được, Dữu Khánh đành phải tự mình giải thích, “Con côn trùng này tên là Hỏa Tất Xuất, là thứ mà U Nhai phát ra nhiệm vụ bắt lấy lần này. Ngươi ngẫm lại xem, đồ vật U Nhai muốn có thể là thứ bình thường sao? Lần này tới Kinh thành, khi đi qua Cổ Trủng Hoang Địa, ta tiện đường kiếm một con, thứ này quả thật là tốt a, ngay cả uống trà cũng thuận lợi.”
Nhìn hắn tiến vào trạng thái khoe khoang, mỹ nam tử bất động thanh sắc, tiếp tục phe phẩy cây quạt chờ hắn thổ lộ mục đích chân thực.
Quả nhiên, sau một phen khoe khoang xong, Dữu Khánh liền chuyển tới mục đích thực, “Đương nhiên, đồ vật mặc dù tốt, nhưng nếu là người đã xem thấy rồi, ta cũng có thể giá rẻ chút hiếu kính cho ngài.”
Thể hiện nghèo cho người thương, mỹ nam tử không hề dao động, nói: “Ngươi chỉ là mặt hàng vừa mới bò ra núi non nghèo nàn, mùi đất trên người còn chưa có tan hết, biết rõ thứ gì là đồ tốt sao? Nếu thật sự là đồ tốt thì với tính nết nước tiểu của ngươi, ngươi đã sớm dấu trong đũng quần xem như bảo bối rồi. Ngươi cảm thấy tốt thì giữ lại cho mình dùng đi, đừng nghĩ lừa gạt tiền từ chỗ ta, bớt lải nhải mấy câu, một hồi ta còn có thể cho ngươi mấy lượng bạc mua đường ăn.”
Mấy lượng bạc? Dữu Khánh trừng mắt, đang định lôi đống ngân phiếu ra nói cho gã biết, mình bây giờ còn có thể dùng mấy lượng bạc để đánh đuổi được sao?
Ngào ngờ mỹ nam tử nhìn chằm chằm Trùng Nhi, nhìn thấy Trùng Nhi lau nước mắt, nghẹn ngào khóc không ngừng, hai tay áo đều đã ướt đẫm nhưng vẫn có thể tiếp tục làm việc đâu vào đấy, trái lại hiếm thấy, cười nói: “Còn là lần đầu nhìn thấy bên người tiểu tử nhà ngươi có nữ nhân. Nha đầu, thế nào? Hắn khi dễ ngươi sao? Là đã ngủ ngươi, hay là ăn ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta giúp ngươi xả cơn giận này.”
Trùng Nhi lập tức vẻ mặt kinh hoảng, cuống quýt xua tay, không quản lau nước mắt nữa.
Dữu Khánh cũng thiếu chút nữa bị lời nói đó làm sặc chết, vỗ bàn nhắc nhở, “Ngươi có thể đừng có ác tâm như thế hay không, người ta là nam, không phải nữ, thị lực ngươi bị gì rồi?”
“Nam?” Cây quạt đang phe phẩy trong tay Mỹ nam tử khựng lại, thần tình ngưng trệ, hai mắt nhìn chằm chằm Trùng Nhi đang hoảng loạn, quan sát tỉ mỉ một hồi, hơi nghiêng tai, nhưng Trùng Nhi đã không còn khóc nữa, liền nói: “Việc này, chính ngươi nói cho ta, ngươi là nam hay là nữ.”
Trùng Nhi lập tức cẩn thận từng li từng tí đáp: “Là nam.”
Khi nghe lời này thì, lỗ tai mỹ nam tử có chút rung động, sau đó nhíu mày, lại phe phẩy cây quạt, nhìn chằm chằm Dữu Khánh hỏi: “Dân quê nhà ngươi có cặp mắt có thể nhìn ra đồ vật tốt, xác định hắn là nam, không phải nữ giả nam chứ?”