Bán Tiên

Chương 92: Tiểu sư thúc

Chương 92: Tiểu sư thúc

Lời nói này khiến ánh mắt Trùng Nhi càng thêm hoảng loạn.
Ta là dân thôn quê? Làm như xuất thân của ngươi tốt lắm vậy! Dữu Khánh dở khóc dở cười nói: “Đúng vậy, nhìn hắn có phần giống nữ nhân, nhưng thực sự là nam, chúng ta một đường cùng vào Kinh thành, ôm ôm kéo kéo cũng đã không biết bao nhiêu lần rồi, ta còn có thể không rõ hắn là nam hay nữ sao? Còn cụ thể thì sau này chúng ta nói tiếp.”
Mỹ nam tử ý vị sâu xa a một tiếng, “Đã ôm đã kéo qua a, vậy có thể là ta trông nhầm rồi.” Gã liếc mắt nhìn kĩ Trùng Nhi đang âm thầm đỏ mặt, khóe miệng hơi lộ ra nét mỉm cười, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Dữu Khánh phất tay ra hiệu, “Trùng Nhi, ngươi đến thư phòng của ta ở đó chờ đi.”
Trùng Nhi đã không còn khóc nữa, đột nhiên bị làm cho không còn tâm tư để khóc, lí nhí vâng dạ cúi đầu rời đi, thư phòng ở đâu hắn ta đã biết được.
Mỹ nam tử quay đầu lại nhìn theo, “Đáng tiếc là nam, nếu là nữ nhân thì chính là một phôi thai mỹ nhân a.”
Cúi thấp đầu, Trùng Nhi lập tức cất bước nhanh hơn, cũng không quay đầu lại, đổi lấy mỹ nam tử cất tiếng cười khẽ.
Không còn có ngoại nhân, Dữu Khánh cuối cùng đã yên tâm nói chuyện, “Sư thúc, ngươi sao lại chạy tới nơi này?” Vừa nói hắn vừa đem khối ngọc bội ra, đặt lên bàn trả cho người đối diện.
Vị trước mắt này không phải ai khác, chính là một trong hai gã đệ tử chân truyền còn sót lại của Linh Lung quan, đệ tử của thái sư thúc hắn, chính là người mà hắn thường gọi là tiểu sư thúc Linh Lung quan, tên là Chu Tân Nguyên.
Từ sau khi thái sư thúc Linh Lung quan qua đời, đệ tử của ông ta, cũng chính là tiểu sư thúc này, liền chính thức tiếp nhận chức trách của Thái sư thúc, hành tẩu giang hồ để kéo dài truyền thừa cho Linh Lung quan.
Trong Linh Lung quan, đệ tử tu luyện ‘Quan’ tự quyết, và đệ tử tu luyện ‘Âm’ tự quyết được phân công chức trách khác nhau.
Đệ tử Quan Tự quyết thông thường đầu óc đều tương đối linh hoạt năng động, cho nên trong tình huống bình thường đều là tiếp nhận Chưởng môn.
Đệ tử Âm Tự quyết thì bởi vì tính đặc thù của công pháp, có lợi trong đánh đánh giết giết, càng am hiểu tự bảo vệ mình, vì vậy mà được môn phái giao cho chức trách hành tẩu giang hồ.
Nói trắng ra chính là kiếm tiền, một đám người trốn ở trong núi vui chơi giải trí, hàng ngày chi tiêu gì gì đó không nói, tài nguyên tu luyện thì làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải có nguồn thu, nếu không làm sao tu hành.
Tổng thể mà nói, toàn bộ Linh Lung quan đều ở vào trạng thái trường kỳ lánh đời.
Điều này có liên quan với công pháp tu luyện của Linh Lung quan, yêu cầu thiên phú cá nhân cực cao.
Thí dụ như tu luyện Quan Tự quyết, để mở rộng quan hệ nhân, quả thì cực kỳ hao tổn tâm trí, càng khó thể tu luyện, thật sự không phải tùy tiện tìm một người nào đó là có thể tiếp thu truyền thừa.
Dữu Khánh vốn cũng không phải chỉ có ba vị sư huynh, có mười mấy người, mà đệ tử có thể được Linh Lung quan thu nhập môn đều đã trải qua đặc biệt chọn lựa, môn phái cũng không suy nghĩ tàng tư, giấu giếm bọn họ, đều hi vọng toàn bộ đệ tử được tuyển chọn vào môn phái có thể tu luyện công pháp Quan Thế Âm, nhưng công pháp này quá đặc biệt, có yêu cầu quá đặc biệt đối với thiên phú, dẫn đến những sư huynh đó bị loại dần dần trong quá trình môn phái dẫn dắt tu luyện, trở thành ngoại môn đệ tử, chính bọn họ cũng không biết có phân chia nội ngoại, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến ba vị sư huynh đó không phục Dữu Khánh làm Chưởng môn.
Cho nên đệ tử chân truyền của Linh Lung quan rất khó xuất hiện tình huống quy mô đám đông cùng tu luyện.
Vì vậy nội môn đệ tử luôn chỉ có hai ba người, trong quá trình từng đời truyền thừa thậm chí đã có xuất hiện trình trạng cục đứt đoạn truyền thừa, trong tình cảnh không còn cách nào, bất đắc dĩ đành phải giao phó cho đệ tử ngoại môn đáng tin, nhờ hỗ trợ tìm kiếm người truyền thừa thích hợp, từ đó khó khăn lắm mới có thể tiếp tục kéo dài.
Là một môn phái khó thể thịnh vượng, khó thịnh vượng liền dẫn đến thực lực hữu hạn, thực lực hữu hạn liền không dám phách lối, hơn nữa công pháp có tính đặc thù dễ dàng rước lấy ngoại nhân có ý lợi dụng, vì vậy bọn họ vô cùng ẩn nấp và kín tiếng.
Nhưng vì để môn phái tiếp tục tồn tại, dù sao cũng phải có người đi ra ngoài mạo hiểm.
Làm một nhiệm vụ có yêu cầu cao, vừa phải kiếm tiền thỏa mãn nhu cầu tài nguyên tu luyện cơ bản bên trong môn phái, còn phải đảm bảo sự an toàn cho chính mình, càng không thể bộc lộ môn phái, đồng thời còn gánh vác sứ mệnh từ trong thế tục tìm kiếm truyền nhân thích hợp cho Linh Lung quan.
Ngoại trừ việc không dễ dàng tìm được truyền nhân thích hợp, những phương diện khác vị tiểu sư thúc này đều đã làm được.
Cho nên trước đây, tại Linh Lung quan, Dữu Khánh tương đối ngưỡng mộ vị tiểu sư thúc này, bởi vì gã có tiền a. Mỗi lần tiểu sư thúc trở về Linh Lung quan, là giống như một nhà giàu mới nổi, hắn tận mắt nhìn thấy tiểu sư thúc tiện tay liền vứt ra một đống ngân phiếu cho Chưởng môn sư huynh, cũng chính là sư phụ của Dữu Khánh hắn.
Mà Dữu Khánh hắn thì ngước đôi mắt trông mong đi theo phía sau tiểu sư thúc nói ngon nói ngọt, sau đó khi tiểu sư thúc cao hứng liền sẽ ném một, hai lượng bạc thưởng cho hắn.
Trong Linh Lung quan, điều được mọi người mong đợi nhất chắc hẳn chính là việc tiểu sư thúc trở về núi.
Tiểu sư thúc Chu Tân Nguyên bình tĩnh nói: “Việc ta chạy tới đây có gì phải kỳ quái, mấy ngày nay đúng lúc ta có việc tại Kinh thành. Ngày hôm qua toàn bộ Kinh thành đột nhiên sôi trào lên, ta muốn không biết tên tiểu tử trong thôn đó đã tới Kinh thành cũng không được. Đi đến đâu cũng nghe thảo luận ồn ào a, nói cái gì mà thi Hội đạt Hội Nguyên đầy điểm, còn nghe nói tên hắn là ‘A Sĩ Hành’, tên này hẳn là trùng tên không nhiều, lúc đó ta đã hoài nghi là tên tiểu tử Cửu Pha thôn kia.
Sau khi nghe ngóng, đúng là Liệt châu Lương Đào huyện, vậy thì càng không sai rồi, việc vui lớn như vậy, chúng ta ở Kinh thành tự nhiên phải tới chúc mừng một chút, nói không chừng về sau có việc cần nhờ hắn hỗ trợ chứ. Tìm được địa chỉ ta liền đi đến đây. Ngươi là hộ tống hắn vào kinh, hay là mượn cớ tới chơi đùa? A Sĩ Hành đâu, bảo hắn tới gặp ta.” Nói xong gã đưa tay cầm ngọc bội lấy về.
Sở dĩ dựa vào miếng ngọc bội này tiến vào được Chung phủ mà không cần báo danh là bởi vì A Sĩ Hành nhận biết miếng ngọc bội này, biết ngọc bội này là của gã.
Những người thường gặp gã đều sẽ nhận biết đây là vật tùy thân của gã, huống hồ giữa A Sĩ Hành và miếng ngọc bội này còn có một chút cố sự.
Năm đó, Dữu Khánh thường hay thèm ăn, một lần được biết A Sĩ Hành sắp đi vào trấn, hắn len lén trộm lấy miếng ngọc bội này của gã, kín đáo đưa cho A Sĩ Hành, bảo y đi vào trấn thì thuận tiện đổi lấy chút đồ ăn ngon đem về. A Sĩ Hành không biết ngọc bội của ai liền làm theo, kết quả về sau bị gã điều tra ra được, hai tên tiểu tử đều bởi vì việc này mà bị gã đánh cho một trận.
Thì ra là bởi vì vậy mà tìm tới đây Dữu Khánh nghe xong ra sức vò đầu, cuối cùng toát ra một câu, “Việc này, sư thúc, đừng tìm nữa, người đang an vị ngay trước mặt ngài.”
“Hả?” Chu Tân Nguyên sửng sốt, lại lần nữa nhìn quanh nhìn quất, rồi vươn đầu nhìn ra phía sau Dữu Khánh, sau đó hơi ngưng thần lắng nghe, sau đó hỏi: “Trong viện chỉ có ba người, ngươi nói dóc cái gì vậy hả?”
Dữu Khánh chỉ chỉ vào mình, cực kỳ lúng túng nói: “Cái này…, ta chính là A Sĩ Hành mà ngươi muốn tìm.”
Chu Tân Nguyên đập nhẹ cây quạt trong tay lên bàn, “Lại ngứa da rồi hử?”
“Nếu như ngứa da, chỉ cần chịu đựng ngài đánh một trận là có thể hết. Ta đây trái lại hi vọng mình chỉ là ngứa da, có bị nện trăm lần cũng được.” Dữu Khánh ngồi đó than thở không ngừng, nốc một ngụm trà lớn vào miệng, phun lá trà trong miệng ra, “Sư thúc, nói thẳng đi, A Sĩ Hành bị thương không tới được, là ta tới thi thay. A Sĩ Hành mà ngài tìm kỳ thực chính là ta.”
“A…” Chu Tân Nguyên nghẹn họng, kinh ngạc quan sát hắn một hồi, phát hiện không giống nói láo, đang định dò hỏi chuyện gì xảy ra, bỗng giận tím mặt, “Đánh rắm! Trong bụng ngươi có mấy lượng mực ta còn không biết sao? Ngươi mà có thể thi được thành tích Hội Nguyên đầy điểm sao? Ngươi có tin hay không, ngươi nói ra như thế nào ta sẽ khiến ngươi phải nuốt trở lại như thế ấy?”
Bùm! Đầu Dữu Khánh nện tại trên bàn, dở khóc dở cười nói: “Mẹ nó, ai cũng nghĩ như vậy a. Chính ta cũng nghĩ như vậy, ta cũng cho rằng ta không thể thi đậu, cho đến tận bây giờ ta vẫn còn không hiểu rõ tại sao ta có thể thi đậu. Sư thúc, chuyện này sẽ chết người, ta khẳng định không qua được cửa thi Đình mấy ngày sau, ta đang suy nghĩ có nên bỏ chạy hay không đây.” Rồi hắn chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hi vọng nói: “Sư thúc, ngài tới vừa đúng lúc, luận bối phận ngài lớn, việc này ngài quyết định đi, xảy ra vấn đề tránh khỏi chỉ trách mình ta.”
Lời đã nói đến nước này, Chu Tân Nguyên cũng cảm thấy không ổn, hỏi: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
“Ôi, tên Trùng Nhi lúc trước, ngài cũng đã nhìn thấy, ta xem như đã gặp phải khắc tinh, chuyện này bị phá hoại thành ra như vậy đều là do hắn. Hắn hảo tâm trộm đề thi đưa cho ta, con đường đã tính toán trước đó đều đã bị hắn kéo lệch…”
Dữu Khánh đem đầu đuôi câu chuyện Trùng Nhi nghe trộm được Tào Hành Công nói chuyện với Hứa Phí, sau đó trộm đề thi đưa cho hắn, cũng nói rõ ra lai lịch của Minh tiên sinh, càng không thể bỏ sót quá trình đưa đề thi cho Minh tiên sinh giải đáp, sau đó mình liền mơ mơ màng màng thi đậu Hội Nguyên đầy điểm, nói hết một lần cho gã nghe.
Hắn không hạ thấp giọng, không sợ có người nghe trộm được, bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần tiểu sư thúc tại đây, gần như không thể xảy ra chuyện có người đến gần nghe trộm mà trốn được lỗ tai của tiểu sư thúc.
Sau khi nghe xong, Chu Tân Nguyên cũng choáng váng, “Lại có chuyện tà môn như vậy sao?”
“Ai nói không phải chứ, tà đến vô hạn, tên gia hỏa họ Minh đó, thi chín lần không đậu, ta tùy tiện đưa cái đề thi, ông ta chỉ tùy tiện làm, vậy mà đậu rồi, còn là đầu bảng Hội Nguyên đầy điểm, ai tin nổi chứ? Ngài nói xem, nỗi oan ức này của ta, phải đi đâu nói lý bây giờ? Sư thúc, ta ức đến sắp thổ huyết luôn rồi đây! Vấn đề là, mấy ngày sau còn phải thi Đình, ta nào dám đi a, đi chính là muốn chết a!” Dữu Khánh vỗ bàn kêu khổ.
Chu Tân Nguyên tựa hồ có phần lý giải được nỗi khổ của hắn, suy nghĩ một chút, phe phẩy cây quạt trong tay, thoải mái nói: “Việc này có gì mà không dễ làm, chuyện xảy ra ngoài ý muốn ngươi cũng không còn cách nào, A Sĩ Hành nghĩ không thông cũng chỉ có thể mặc hắn. Chuyện cho tới bây giờ, còn có gì phải do dự, chạy đi, trước tiên chạy đã rồi nói tiếp, nhanh chạy trở về, bảo A Sĩ Hành trốn đi, tìm không được A Sĩ Hành thực sự, ngươi trốn lâu trốn dài dần dần cũng sẽ trôi qua… Không được!”
Gã nhìn quanh nhìn quất, chợt đứng lên, “Gặp quỷ rồi! Ta đang yên đang lành, tự dưng chạy tới đây làm cái quái gì, nếu ngươi chạy mất, không chừng sẽ hoài nghi đến trên đầu ta. Ta ngọc thụ lâm phong như thế này, quá nổi bật, nếu Triều đình Cẩm quốc thật sự phát động tìm ta, ta chạy cũng không dễ chạy.”
Càng nói càng tức giận, đưa tay vung quạt đập vào trán Dữu Khánh, chỉ vào hắn, giận dữ, “Bình thường rất thông minh, không biết thi thay là tội lớn sao, không biết thi thay là sẽ rơi đầu sao? Ta thực không hiểu nổi, làm gì cứ phải giúp hắn đi thi thay, bây giờ hay quá rồi, ngươi làm ra chuyện quá nát như vậy, tám chín phần mười sẽ đem tới phiền hà cho ta, gây ra thảm án diệt môn, ngươi thì cao hứng rồi. Không được, ta không thể ở lại Kinh thành này được nữa, ta phải chạy trước, ngươi cũng chạy nhanh đi, nhanh nhanh thông báo cho A Sĩ Hành trốn đi, đừng đem toàn bộ Linh Lung quan đều kéo vào.”
Gã gập quạt lại, nhét ngọc bội vào trong đai lưng, bỏ mặc Dữu Khánh, xoay người lập tức rời đi, giống như gã nói, mình phải chạy trước.
Dữu Khánh cũng đứng lên, nhìn bóng lưng của gã, chợt buồn bã toát ra một câu, “Sư thúc, sư phụ ta đi theo Thái sư thúc rồi!”
Một chân vừa bước ra ngưỡng cửa, thân thể Chu Tân Nguyên giống như đột nhiên hóa đá, không chút động đậy, sau một hồi mới hờ hững đáp lại: “Nói bậy, tự tát vào miệng mình, ta cho phép ngươi nói lại lần nữa!”
Dữu Khánh buồn bã nói: “Sư phụ đã đi về cõi tiên rồi, trước lúc lâm chung, sư phụ lệnh cho ta phải hộ tống A Sĩ Hành vào kinh đi thi.”
Cho dù có một số việc không muốn đối diện, nhưng Chu Tân Nguyên rất rõ ràng, tiểu tử Dữu Khánh này vô liêm sỉ đến đâu cũng không thể lấy loại chuyện này ra để giỡn chơi, nguyên nhân chính vì nghe tin, biết rõ là sự thật nên đột nhiên tim mới như bị đao cắt, hai hàng nhiệt lệ cũng đột nhiên tràn ra trên bờ mi mỹ nam tử này, gã một âm thanh hít sâu rung động vang lên, đưa lưng về phía hắn nói ra: “Làm sao lại đi một người rồi, khi ta rời đi thì vẫn còn rất tốt, sư huynh còn trẻ, hắn một thân tu vi cũng không phải người đoản mệnh… Linh Lung quan không tranh cùng thế, không tổn hại âm đức, việc này là thế nào?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất