Bán Tiên

Chương 95: Sư đệ

Chương 95: Sư đệ

Trùng Nhi ngẩn người, không biết vì sao vị này muốn như vậy, giữa hai bên không giống như từng có quen biết, không rõ vì sao vừa gặp mặt liền đối xử với mình tốt như vậy.
Cầm lấy bản nô tịch vào tay, Dữu Khánh rõ ràng cũng cảm thấy không thích hợp, chất vấn: “Đến cùng ngươi muốn làm gì?”
Chu Tân Nguyên: “Ngươi làm không được thì để cho người Chung phủ dẫn ngươi đi làm, trả tự do cho nàng mà thôi, không có mất gì của ngươi.”
Việc Dữu Khánh muốn hỏi không phải điều này, hắn không có dự định cần đến Trùng Nhi, Trùng Nhi tự do hay không tự do hắn cũng không đặt nặng, vấn đề là không biết vị tiểu sư thúc này đột nhiên tâm huyết dâng trào làm ra chuyện như vậy đến cùng có ý gì.
Nhưng một số lời lại không tiện hỏi ngay trước mặt Trùng Nhi, muốn nói rồi lại thôi, đành phải “Ừm” một tiếng thể hiện đã biết rồi.
Lúc này, Chu Tân Nguyên mới nói với Trùng Nhi: “Thế nào, bây giờ gọi ta một tiếng ‘Sư phụ’ không quá mức đi.”
Trùng Nhi nơm nớp lo sợ, không biết nghe ai, lại càng không biết nên đáp lại như thế nào, vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt Dữu Khánh.
Việc này dễ làm, Chu Tân Nguyên mỉm cười, quay đầu lại nói với Dữu Khánh: “Nàng không biết cách, nào, ngươi dạy cho nàng biết cách làm lễ bái sư đi, đơn giản một chút là được.”
Dữu Khánh dở khóc dở cười hỏi: “Ngươi đùa thật ư?”
Chu Tân Nguyên cau mày: “Ngươi làm gì có nhiều tật xấu lề mề như vậy?”
Được rồi, Dữu Khánh bất đắc dĩ cất lời chỉ điểm: “Trùng Nhi, nếu người ta đã có ý tốt, ngươi dù sao không thiệt thòi gì, vẫn tốt hơn một đời đi theo Hứa Phí làm hạ nhân, dù sao đây cũng xem như là một lối ra, đồng ý thì nhận đi. Nếu đồng ý thì dập đầu ba cái, dâng một ly trà, gọi một tiếng ‘Sư phụ’ là được.”
Trùng Nhi không dám trèo cao, về sau bởi Dữu Khánh liên tục hất đầu ra dấu cùng với ánh mắt không ngừng cổ vũ của Chu Tân Nguyên, lúc này mới tràn đầy bất an mà quỳ gối trước mặt Chu Tân Nguyên, thành thành thật thật dập đầu lạy ba cái, vừa nhấc đầu liền phát hiện Dữu Khánh đã chủ động đưa tới một chén trà cho hắn, ý bảo hắn dâng cho Chu Tân Nguyên uống.
Trùng Nhi tự nhiên là nghe theo, hai tay dâng trà, rụt rè nói: “Sư phụ, mời dùng trà!”
Chu Tân Nguyên quay đầu lại thoáng nhìn trên bàn một chút, phát hiện đây không phải là trà dùng côn trùng nấu mà lúc trước mình không chịu uống sao, gã không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Dữu Khánh, lại thấy Dữu Khánh hai tay khoanh trước bụng, ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Hầu kết rung động một cái, Chu Tân Nguyên mới đưa tay tiếp nhận trà, nhắm mắt lại nhấp một ngụm, nhìn như đang nếm độc dược vậy, rồi đưa cốc trà trả lại, “Đứng lên đi.”
Trùng Nhi nhanh chóng nhận lấy cốc trà, đứng dậy, ngoan ngoãn đặt lại trên bàn.
Bộp! Chu Tân Nguyên đột nhiên vung quạt, hung dữ quất lên mông Dữu Khánh một cái, khiến cho Dữu Khánh giậm chân rống với gã, “Ngươi làm gì vậy?”
Chu Tân Nguyên đưa quạt chỉ hướng Trùng Nhi, “Từ hôm nay trở đi, nàng chính là sư muội của ngươi rồi, ngươi không thể tiếp tục bắt nạt nàng.”
Trùng Nhi cúi thấp đầu, trong ánh mắt có phần lưỡng lự bất định.
“Là sư đệ, là sư đệ!” Dữu Khánh chỉ kém chút xách tai người nào đó lên rống vào tai, gọi một nam nhân là sư muội, muốn làm hắn buồn nôn chết sao?
Rẹt! Chu Tân Nguyên xòe quạt mở ra, phe phẩy trong tay, “Được rồi, sư đệ thì sư đệ, ngươi cao hứng là được. Tốt rồi, nơi đây không thích hợp ta ở lâu, ta đi trước đây.”
Dữu Khánh lập tức nói: “Sư thúc, ngươi ở nơi nào? Đưa cái địa chỉ đi, có việc ta cũng dễ liên hệ với ngươi.”
Chu Tân Nguyên không nói ra nơi mình ở, đưa tay vào bên trong áo khoác, trên đai lưng của gã có treo mấy cái chuông nhỏ, chỉ lớn cỡ quả đậu Khấu, tháo xuống một cái đưa cho Dữu Khánh, “Ngươi đã biết cách dùng như thế nào, ta còn sẽ ở lại Kinh thành mấy ngày, trong phạm vi Kinh thành, có thể liên hệ với ta bất cứ khi nào.”
Dữu Khánh vừa nhận chuông liền lộ rõ nét vui mừng trên mặt, hắn vừa nhìn liền biết thứ này là mô phỏng chế tạo theo những chiếc chuông trên Linh Lung tháp. Đã rất nhiều năm hắn chưa nhìn thấy lại những chiếc tiểu chuông này rồi, chỉ nhớ rõ khi còn bé nhìn thấy Thái sư thúc từng dùng qua, bây giờ nhìn thấy vật này, có thể vững tin phạm vi nghe ngóng Âm Tự quyết của tiểu sư thúc đã đạt đến cảnh giới mới.
Hắn rút bông vải nhét trong chuông ra, lắc lắc chuông, lập tức nghe được âm thanh “Đinh đương” giòn giã dễ nghe, âm thanh không lớn nhưng cảm giác chấn động trong tai rất mạnh.
“Ngươi phải nắm chặt thời gian làm cho xong việc, hiện tại nàng là nô bộc của ‘A Sĩ Hành’, bây giờ ngươi phải giúp nàng xóa bỏ nô tịch, nếu tiếp tục kéo dài thì ‘A Sĩ Hành’ nhà ngươi không có lương tâm rồi.” Chu Tân Nguyên lưu lại một phen dặn dò ý vị sâu xa rồi rời đi, cây quạt gõ vào vai Trùng Nhi, “Trùng Nhi, không tiễn vi sư đi sao? Ngươi không cần phải nhìn sắc mặt hắn, về sau hắn chính là sư huynh của ngươi.”
Trùng Nhi vâng vâng dạ dạ, không dám nghĩ tới loại tiện nghi mà gã nói ra này, nói chung ngoan ngoãn đưa tiễn người đi là được.
Dữu Khánh cũng đã nghe ra thâm ý trong lời tiểu sư thúc nói, chủ nhân nô tịch Trùng Nhi là A Sĩ Hành chân chính, có một số việc hiện tại hắn có thể làm được, về sau thì không hẳn, lập tức cất chuông, cũng cùng đi theo ra ngoài. Sau khi hai người chia tay mỗi người đi một ngả, dọc đường hỏi thăm, rất nhanh liền tìm được Lý quản gia, Lý quản gia đang trao đổi công việc với nhân viên quản sự trong phủ.
“Cô gia.” Một đám quản sự dồn dập hành lễ.
Kiểu xưng hô này khiến Dữu Khánh nhức đầu, nhưng hiện tại tạm thời cũng chỉ có thể chịu đựng, hắn gọi Lý quản gia sang một bên nói chuyện.
Sau khi biết được ý định của hắn, Lý quản gia ngạc nhiên: “Tìm Minh tiên sinh?”
Dữu Khánh: “Đúng vậy, ta nhất định phải ngay mặt ông ấy nói lời cảm tạ, mong Lý thúc nhất định hỗ trợ tìm được cho ta.”
Lý quản gia xua tay, “Không phải, Minh tiên sinh đã đi rồi. Không cần ngươi nói, Chung phủ cũng muốn tìm ông ấy để cảm tạ, kết quả, ngày hôm qua Minh tiên sinh đã đến Lưu phủ từ chức gia sư, rời khỏi Kinh thành, nói là về quê hương phụng dưỡng lão mẫu, muốn ba năm sau tiếp tục tham gia một lần thi Hội gì gì đó.”
“Đi rồi?” Dữu Khánh cả kinh, truy hỏi, “Đi lúc nào?”
Lý quản gia: “Nói là chiều tối ngày hôm qua.”
Dữu Khánh: “Nhà ông ấy ở đâu?”
Lý quản gia: “Ông ta là người Triệu châu.”
“Triệu châu…” Dữu Khánh trong đầu ngẫm nghĩ nhớ lại phương hướng Triệu châu, lại hỏi: “Là cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa?”
Lý quản gia chần chừ: “Ngươi còn muốn truy theo hay sao?”
Dữu Khánh: “Không phải, chỉ là hỏi một chút, tính xem khi nào ông ấy có thể về đến nhà, ta cũng an tâm.”
“Công tử là người niệm cựu tình.” Lý quản gia gật đầu vuốt râu, thể hiện khen ngợi, sau một lúc suy tư, lão ta nói ra: “Lưu phủ không có nói rời đi bằng phương tiện gì, nhưng với thân thể đó của ông ta, sợ là không chịu nổi cưỡi ngựa xóc nảy, khả năng đi bộ cũng không lớn, ông ta không phải là người không thuê nổi xe ngựa, khả năng đi xe ngựa trở về sẽ lớn nhất.”
Dữu Khánh lập tức trong lòng có cơ sở, trực tiếp giao bản sao nô tịch của Trùng Nhi cho lão ta, “Lý thúc, xóa bỏ nô tịch, tìm người biết làm việc này đi theo ta một chuyến.”
Lý quản gia cầm lấy nhìn xem, di một tiếng, “Hôm nay mới chuyển sang sở hữu của ngươi, bây giờ ngươi đã muốn xóa bỏ?”
Dữu Khánh: “Hôm nay tên họ Hứa kia mới đưa tới.”
“Đã là một phen ý tốt của người ta…”
“Lý thúc, người kỳ thực là ta đòi tới, trên đường vào Kinh thành, Trùng Nhi chiếu cố cho ta, ta đã đáp ứng khi đến Kinh thành sẽ giúp hắn xóa bỏ nô tịch.”
“Nga, thì ra là có ân với công tử, việc này dễ làm, ta đây liền đi sắp xếp.”
Dữu Khánh bảo lão ta đi sắp xếp trước đi, đang định trở về Đông viện, nào ngờ Lý quản gia kéo hắn lại, “Công tử, có việc muốn thỉnh giáo.”
Dữu Khánh: “Ngươi nói.”
Lý quản gia: “Khách nhân mà công tử vừa mới tiếp đãi tại Đông viện có phải họ Bạch?”
Họ Bạch? Dữu Khánh thoáng sửng sốt, hắn không biết Tiểu sư thúc hành tẩu giang hồ có dùng tên thật hay không, không tiện bộc lộ cái gì, liền hàm hồ hỏi: “Ngươi hỏi việc này làm gì?”
Lý quản gia: “Có phải tên là Bạch Thương Thủy?”
Bạch Thương Thủy? Dữu Khánh thử hỏi: “Ngươi làm sao mà biết được?”
Vậy là đúng rồi, Lý quản gia lập tức đau đầu, “Công tử làm sao lại quen biết với loại người như vậy, quen biết lúc nào?”
Dữu Khánh không hiểu: “Quen biết trên đường vào Kinh thành, thế nào, có vấn đề gì sao?”
Lý quản gia như thở phào nhẹ nhõm, “Mới quen biết thì tốt. Thật sự, công tử, với loại người này nên duy trì khoảng cách thích hợp, không nên thâm giao mới tốt, nếu không sẽ có tổn hại danh dự của ngươi.”
Dữu Khánh hoài nghi: “Không đến mức vậy a? Nghe lời ngươi nói như vậy, lẽ nào biết hắn hay sao, lẽ nào hắn là ác nhân tội ác tày trời gì đó?”
Lý quản gia: “Không đến mức là tội ác tày trời, ta cũng không biết hắn, nhưng Đỗ Phì từng gặp qua. Nhan châu có một nữ Thủ phú tên là Triệu Hồng Thường, Bạch Thương Thủy này chính là trai bao của Triệu Hồng Thường đó, nói trắng ra chính là một tên ăn cơm nhuyễn. Thân phận địa vị công tử bây giờ há có thể giao thiệp qua lại với loại người này, công tử thi đậu Hội Nguyên, hắn liền đăng môn tới chơi, tâm tư chỉ sợ cũng chưa chắc đơn thuần.”
Trai bao? Dữu Khánh chấn kinh, bỗng cảm thấy buồn cười, dựa vào năng lực của tiểu sư thúc, đáng giá đi ăn cơm nhuyễn? Tên cũng có khác, có lẽ chính là đã nhận sai người rồi. Hắn cũng không tiện lấy thân phận chân thực của tiểu sư thúc ra giải thích gì với bên ngoài, đằng hắng nói: “Được, ta nhớ kỹ.”
Sau đó bảo Lý quản gia trước tiên an bài người đến cổng chờ mình, hắn thì trở về nơi ở.
Khi trở lại Đông viện, hắn phát hiện Trùng Nhi đã trở về trước một bước, đang thu dọn trà cụ trên bàn.
Vừa thấy hắn trở về, Trùng Nhi lập tức đứng dậy khom người, dáng vẻ rất câu nệ, đã không còn tình trạng lau nước mắt khóc nhè, nhưng cũng không dám có giác ngộ gì gọi là ‘Sư đệ’.
Quan hệ giữa hai người ngược lại dường như không còn thân cận giống như trước đây, hình ảnh sôi nổi cao hứng chạy tới gọi ‘Sĩ Hành công tử’ tựa hồ không còn nữa.
Dữu Khánh cũng tùy ý buông tay, không quấy rầy hắn ta làm việc, trực tiếp đi đến thư phòng của mình, đóng cửa lại, sau đó lấy tiểu chuông ra, lung lay lắc lắc đinh đương vang ở trong tay.
Sau một lúc dao động, bên tai mới truyền đến một tràng âm thanh nói nhỏ, chính là giọng của tiểu sư thúc, “Thứ này không phải để cho ngươi đung đưa chơi đùa.”
Lúc này Dữu Khánh nói vào hư không: “Sư thúc, đã tìm được hướng đi của Minh tiên sinh, đại khái là về quê hương rồi…” Hắn đem lời Lý quản gia nói về hướng đi cùng thời gian đại khái nói ra, “Chiều tối ngày hôm qua mới đi, tới hôm nay xe ngựa hẳn chưa đi được bao xa.”
Thanh âm Tiểu sư thúc, “Vậy còn do dự gì nữa, đuổi theo a.”
Dữu Khánh: “Sư thúc, việc này ta không tiện làm, hiện tại Chung phủ xem ta như bảo vật, ta đi đâu cũng phái theo ít nhất hai tên hộ vệ. Còn có, nếu cừu gia của A Sĩ Hành có tâm, e rằng đã biết rõ ta là A Sĩ Hành rồi, ta ra khỏi thành chạy loạn sợ là không thuận tiện a!”
Bên tai lặng im một hồi mới lại vang lên giọng tiểu sư thúc, “Đã biết rồi, ta sẽ xử lý. Mặt khác, ta nói lại lần nữa, không được khi dễ đồ đệ ta!”
Dữu Khánh hết chỗ nói rồi, còn làm như thật sự vậy, Linh Lung quan thu đồ đệ từ trước đến nay tinh tế tuyển chọn rất nghiêm ngặt, lúc nào trở nên hời hợt qua loa như thế chứ? Nhưng nghĩ đến chỉ là ký danh đệ tử, cũng liền lười nghiêm túc, “Vâng, đã biết. Đúng rồi, sư thúc, ngươi lăn lộn trên giang hồ, là dùng tên gì?”
Âm thanh bên tai nói: “Không liên quan đến chuyện của ngươi, quản tốt chính ngươi là được.”
Thanh âm lúc này tuyệt tích, Dữu Khánh gọi liền mấy tiếng cũng không có đáp lại, đành phải đi ra thư phòng, đúng lúc gặp phải Trùng Nhi vừa đem trà cụ rửa sạch sẽ quay về, cố ý tiến lên mấy bước, ngăn cản ở trước mặt Trùng Nhi.
Trùng Nhi hèn mọn khom người, “Công tử.”
Dữu Khánh mặt mày sa xầm: “Thực không dám, bây giờ đã trở thành sư đệ ta rồi.”
Trùng Nhi bối rối đến đỏ mặt, cũng không hiểu giữa vị này và vị kia đến tột cùng là quan hệ như thế nào, vội lắc đầu, “Ta nghe công tử phân phó.”
Dữu Khánh: “Những công việc lặt vặt này, sau này ai làm?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất