Thế cục của Sính Đô đã tới đến thời điểm gay gắt nhất.
Vệ Uẩn cần trở về.
Nhưng hắn lại không ngờ lần này hắn đi, đã thu được tin dữ của phủ Nam Bình Hầu.
Trên đường Vệ Uẩn trở về từ Dịch Đan quốc, Khải Hòa đế đã làm Tín vương và Vưu hoàng hậu phát hiện manh mối.
Biết Khải Hòa đế đã tỉnh lại, Tín vương và Vưu hoàng hậu không kìm nén được nữa.
Bởi vì bọn họ rất rõ nếu lỡ mất cơ hội này, sau này chẳng còn cách xoay người nữa.
Đây vốn là một ván cược được ăn cả ngã về không.
Tín vương vội vã muốn giành lấy quyền điều khiển mấy vạn binh nên đã bắt đầu vừa đe dọa vừa dụ dỗ Nam Bình Hầu cương trực, người trước giờ không đứng trong phe phái nào cả.
Trước khi Vệ Uẩn bày trận đã ngầm nhắc nhở Nam Bình Hầu – người bị Khải Hòa đế phái đi canh giữ biên cương thông qua Tề Tế.
Nhưng cuối cùng, vì Tín vương và vương tử Dịch Đan quốc trong ngoài cấu kết, đã khiến cho Nam Bình Hầu chết ở biên cương xa xôi.
Liên lụy đến mấy ngàn tướng sĩ trong doanh trại mà ông đã vất vả nửa đời bồi dưỡng bị vây khốn tàn sát, tử thương thảm trọng.
Ngay cả thân là Thế tử phủ Nam Bình Hầu Tề Tế cũng bị Tín vương bí mật bắt vào tư lao.
Buổi tối cùng ngày, Vệ Uẩn trở về, công chúa Hòa Dục Triệu Thư Vi tới gặp hắn.
"Là ta không thể giành trước một bước cứu Tề Tế..." Giờ phút này, Triệu Thư Vi giả dạng nam tử, mang mặt nạ bạc, khi nói chuyện, nàng rũ mắt, giọng nói trầm trọng.
Vệ Uẩn đứng trong viện một lúc, đôi tay dưới tay áo rộng nắm chặt thành quyền.
"Vệ Kính!"
Hắn gọi một tiếng lớn, đôi mắt đã hợp lại lệ khí như sương lạnh.
Vệ Kính lập tức phi thân đến, dừng trước Vệ Uẩn, chắp tay hành lễ, "Đại nhân."
"Bây giờ Thịnh Nguyệt Kỳ đang ở đâu?" Giọng nói Vệ Uẩn càng trầm lãnh, quanh thân như bao phủ không khí tiêu điều.
"Đã ở ngoại thành Sính Đô."
Vệ Kính cung kính nói.
Vệ Uẩn nghe vậy, lập tức giành lấy thanh trường kiếm trong tay Vệ Kính, muốn đi ra ngoài viện.
Triệu Thư Vi thấy Vệ Uẩn xoay người sắp rời khỏi, vội vàng nói, "Đại nhân, hiện giờ Tín vương đã bao vây cấm cung, trong cấm cung cũng bị Vưu hoàng hậu khống chế, phụ hoàng đã bị vây khốn trong Chiêm Tinh Các một ngày một đêm..."
"Công chúa đã có biện pháp ra ngoài, thì còn có thể về đó."
Triệu Thư Vi còn chưa nói xong đã bị Vệ Uẩn cắt ngang.
Triệu Thư Vi tạm dừng một lúc, lại thấy Vệ Uẩn xoay người nhìn nàng, "Lúc này, công chúa không nên ở chỗ này, người hẳn nên bên cạnh phụ hoàng của người, chuyện này, chẳng lẽ còn muốn ta nhắc nhở người sao?"
Bóng cây trong sân lắc lư, ánh đèn vàng lay động.
Triệu Thư Vi đứng ở chỗ đó, bởi vì mang mặt nạ, cho nên căn bản không thấy rõ biểu cảm lúc này trên mặt nàng ấy ra sao, nhưng đôi mắt phượng đã có chút lập loè.
Như Vệ Uẩn lời nói.
Tín vương phát động cung biến, nghiễm nhiên muốn đoạt quyền tối nay.
Mà trong đêm nguy hiểm rung chuyển như vậy, đây có thể là cơ duyên của nàng ấy.
Đêm nay, Tạ Đào ngủ cực kỳ không yên ổn.
Trong mơ luôn có một người kéo một thanh trường kiếm sắc bén cọ xuống bậc thềm bạch ngọc tạo ra âm thanh chói tai, có máu nhỏ xuống cổ tay hắn, nhiễm vào chuôi kiếm, chảy xuống đất từng chút một cùng với máu của người khác hòa vào trên thân kiếm, nhỏ xuống đất.
Kim quan đã rơi, dây ngọc nhiễm máu.
Tóc đen tán loạn, vạt áo tung bay.
Nàng vẫn không nhìn rõ dáng vẻ hắn.
Lúc đó, di động đặt bên gối cô đang tản ra ánh sáng vàng nhạt, Vệ Uẩn ở một thời không xa xôi khác đã không nghe thấy âm thanh la bàn hoàng đạo chuyển động.
Bởi vì xung quanh hắn toàn là máu thịt tung bay, đó là máu tươi dày đặc bắn ra khi cổ của kẻ khác bị đao kiếm cắt ngang.
Vô số tiếng kêu thảm thiết đan cài nhau, còn lại là âm thanh đao kiếm chạm nhau, mũi tên xé gió lao đến...
Cấm cung chịu đựng mấy đời vương triều của Đại Chu đã hóa thành địa ngục trùng trùng.
Vệ Uẩn đi từng bước lên bậc thang dính máu, Tín vương đứng ở chỗ cao nhất.
Thấy Vệ Uẩn rút kiếm tiến đến, sắc mặt Tín vương xanh mét, giành lấy trường cung trong tay kẻ bên cạnh, rút một mũi tên dài đặt lên dây cung, mũi tên sắc bén nhắm ngay Vệ Uẩn đang đi từng bước lên trên.
Đáng tiếc, cung tên cũng chẳng so kịp tốc độ của viên đạn.
Khoảnh khắc mũi tên nhọn đánh úp, Vệ Uẩn rút kiếm ngăn cản, thân kiếm phá vỡ tên dài, chém thành hai đoạn.
Ngày Vệ Uẩn trở về, Niên Kế Đường xuất hiện.
Hắn muốn mang Thiệu Tuấn Khang về thời không thứ ba, lại bị Vệ Uẩn cản lại.
"Nếu thời không thứ ba không tính toán giết hắn, vậy ta cũng chẳng có đạo lý để hắn tồn tại rời khỏi đây." Đối với với kẻ này, Vệ Uẩn đã chịu đựng một lần.
Lần này, hắn sẽ không bỏ qua Thiệu Tuấn Khang.
Gương mặt to tròn của Niên Kế Đường hơi giãy giụa, sau một lúc mới nói, "Cái kia... Vệ đại nhân, chuyện này không liên quan đến lão đại ta, cũng không liên quan đến ta, ta cũng vừa được thả..."
Hắn muốn giải thích rất nhiều, nhưng lúc này sốt ruột, ngược lại nói không nên lời.
"Người để lại, ngươi đi là được." Thái độ của Vệ Uẩn vẫn rất cương quyết.
"... Được." Niên Kế Đường gãi đầu suy nghĩ, ngay cả lý do trở về cũng tìm được rồi.
Dù sao tên đồ chơi Thiệu Tuấn Khang nhất định phải chết, chết trong tay ai cũng không khác biệt.
Mà chuyện của tên lão đầu trọc đã bại lộ, lăn khỏi vị trí cục trưởng, hiện tại đã bị áp giải về Thần giới vấn tội.
Lúc này ở thời không thứ ba, lão đại hắn mới là người có chức quan lớn nhất.
Vì thế Niên Kế Đường lập tức thẳng lưng rời khỏi.
Đã không còn Thiệu Tuấn Khang, Tín vương muốn giết Vệ Uẩn đã không phải là một chuyện dễ dàng.
Nói đến cùng, tuy Thiệu Tuấn Khang biết chế tạo súng ống, nhưng sử dụng súng ống vẫn còn gà mờ, trước sau ám sát Vệ Uẩn hai lần cũng không chính xác, còn không thể đánh vào chỗ hiểm.
Một đêm đổ máu, xác đổ trăm dặm.
Toàn bộ cấm cung sắp trở thành một tòa thành máu.
Mà đêm nay, Tạ Đào ở một thời không khác bừng tỉnh lúc nửa đêm, sau đó không ngủ được nữa.
Lòng cô vẫn không có cách nào bình tĩnh.
Sau đó, cô mặc áo ngủ đơn bạc, một mình đứng trước cửa sổ sát đất nhìn bầu trời đen nhánh bao phủ vườn hoa nhỏ, tay vẫn cầm di động của cô.
Cô cứ đứng như vậy suốt một đêm.
Đến khi phía đông hửng sáng, bầu trời đen nhánh bị xé thành một cái túi để lộ sắc xanh trắng, ánh mặt trời rơi xuống vạn dặm, rơi vào mỗi một góc trong cấm cung Đại Chu.
Máu chảy xuôi, thi thể ngang dọc khắp nơi.
Tín vương, bại.
Vào đêm nay, đội quân kỵ binh vẫn được nắm giữ trong tay Vệ Uẩn trong lời đồn rốt cuộc cũng hiện diện.
Kỵ binh nhẹ nhàng vào thành, lặng lẽ không một tiếng động.
Gần như chỉ có ngàn người, nhưng ai nấy đều mang khí thế và võ công vượt xa người thường, vì thế khi hai bên giằng co, dù nhân số rơi vào thế yếu, Vệ Uẩn vẫn thắng Tín vương.
Mà đại quân bị Tín vương lặng lẽ điều khiển bên ngoài Sính Đô đều bị Thái phó Hứa Địa An kịp thời điều khiển về quân đội ngăn ở ngoài cửa thành.
Hai quân giằng co, không ai hành động thiếu suy nghĩ.
Vì thế sự việc đã vượt quá mưu tính của Tín vương, quân đội hắn chờ chung quy vẫn không thể vào thành.
Sắc trời dần sáng lên,
Rõ ràng chỉ là tháng 9, nhưng sáng hôm nay lại có một tầng sương mù mông lung.
Tín vương bị nhốt vào đại lao, tạm chờ phân phó.
Ngày đó Khải Hòa đế thấy tình thế cuối cùng cũng được ổn định, lúc này lại mắc bệnh nhưng vẫn không quên kiên trì ăn đan dược, sợi dây căng chặt trong đầu hai ngày hai đêm được thả lỏng, lại bị bệnh.
Một giây trước khi hôn mê, ông ta bắt lấy bàn tay của công chúa Hòa Dục —— bắt lấy người từ trước đến nay luôn bị ông ta xem nhẹ, bị ông ta coi thường nhưng trong thời khắc sinh tử đã lựa chọn ở bên cạnh ông ta ngăn cản mọi phong ba bão táp ở bên ngoài giúp ông ta, ra lệnh cho nàng ấy ban rượu độc cho Vưu thị.
Ngày đó Triệu Thư Vi đi gặp vị Vưu hoàng hậu thường xuyên vờ hiền lương, nhưng trước sau vẫn không cam lòng khi Khải Hòa đế đối xử bất công với Tín vương - người cùng là con nối dõi của ông ta.
Thấy Vưu thị hiện giờ tóc mai hỗn độn, dáng vẻ chật vật đầy người, Triệu Thư Vi thở dài, nói:
"Phụ hoàng thích ai, nguyện ý nhân nhượng ai, sủng ai, thậm chí là giao quyền lực vào tay ai... Đây vốn không phải là chuyện mẫu hậu có thể tính toán."
Vưu thị ngồi trên phượng tòa, vốn nhìn chằm chằm Triệu Thư Vi và thị nữ Khi Sương sau khi hai người đẩy mở cửa điện, lúc đó ánh nắng chiếu vào rải đầy đất.
Nhưng khi bà ta nghe thấy những lời này của Triệu Thư Vi, bỗng nhiên nhìn nàng, "Hòa Dục, nếu ngươi thật lòng nghĩ như vậy thì sẽ không xả thân liều chết giúp bệ hạ."
Vưu thị nói xong lại cẩn thận đánh giá công chúa Hòa Dục luôn chưa từng được bà ta để vào mắt.
Tuy rằng mẹ đẻ nàng ta đê tiện, nhưng đã ban cho nàng ta dung mạo này, đúng thật là khuynh quốc khuynh thành, tuyệt diễm vô song.
Triệu Thư Vi trước mặt người khác luôn tươi cười đón chào, thậm chí đối với những nô tài đê tiện trong cung cũng đều hòa khí, tuy là công chúa, nhưng rốt cuộc cũng vô tích sự.
Nếu không phải nàng ta luôn thích lấy lòng Hòa Lam và Hoà Duyệt, chỉ sợ tại thâm cung này, nàng ta càng giống như cỏ rác.
Vưu thị vẫn chỉ xem nàng ta là bình hoa vô tích sự, nhưng đến nay, bà ta mới bừng tỉnh, đây nào phải là miếng gỗ mục nát sâu đâu, đây rõ ràng là con dao luôn ẩn giấu sự sắc bén của nó sau khi rút đi lớp rỉ sắt.
"Hòa Dục, trước đây, thật ra ta đã nhìn lầm ngươi." Ánh mắt Vưu thị càng ngày càng lạnh, cũng càng thê lương.
Bà ta cười khẩy.
Vưu thị nhiều năm dốc sức vì Tín vương, lôi kéo lòng người vì để con trai của bà ta có cơ hội cạnh tranh với Thái tử.
Bà ta chỉ xem kẻ địch của con trai bà ta chỉ có một Thái tử.
Lại chưa từng nghĩ rằng trong hậu cung, dưới mí mắt của bà ta lại ẩn giấu một chủ tử rất có dã tâm.
"Mẫu hậu, đây là rượu phụ hoàng ban cho người."
Triệu Thư Vi nghe vậy, chỉ giơ tay chỉ vào ly rượu trong tay Khi Sương, nhàn nhạt nói một câu.
"Người uống đi."
Lúc đó, Vệ Uẩn vừa bước ra cửa cung, Vệ Kính vội vàng tới, "Đại nhân!"
"Thế tử gia, Thế tử gia, hắn..."
Vệ Kính cầm chặt thanh kiếm trong tay, sau một lúc cũng chẳng nói được chữ nào.
Mà Vệ Uẩn nhìn thấy biểu cảm của hắn như thế thì đã có dự cảm không tốt, ngón tay chợt cuộn tròn, không hiểu sao giọng nói có chút căng thẳng, "Ta bảo ngươi cứu người, người ở đâu?"
Vệ Kính và Thiệu Lê Âm bên cạnh hai mặt nhìn nhau, lập tức quỳ gối trước mặt Vệ Uẩn.
"Đại nhân, chờ thuộc hạ tìm được tư lao của Tín vương, Thế tử gia... Đã, đã không còn."
Vệ Kính cúi đầu, cuối cùng cũng nói ra lời này.
Lúc hắn đuổi tới nơi, Thế tử phủ Nam Bình Hầu Tề Tế đã không còn hơi thở.
Trong khoảnh khắc đó, dường như Vệ Uẩn bị sét đánh trúng, đảo lui ra sau, gương mặt dính máu trắng bệch tràn đầy vẻ không dám tin.
Xung quanh là tướng sĩ vừa trải qua một trận chém giết, bọn họ trơ mắt nhìn về quốc sư trẻ tuổi đứng đó, tóc tai rối bù, đôi mắt toàn là tơ máu.
"Triệu, Chính, Vinh!"
Vệ Uẩn gần như nghiến răng nói ra ba chữ này, lệ khí lan tràn đáy mắt.
Hắn rút thanh kiếm trong tay Vệ Kính, sau đó xoay người lên ngựa, cầm dây cương quất ngựa giơ móng trước, hí vang một tiếng, sau đó vụt chạy.
"Đại nhân!"
Thịnh Nguyệt Kỳ đuổi theo mấy mét cũng không kịp.
Hôm nay, quốc sư Vệ Uẩn ngăn cản Tín vương khởi binh tạo phản. Tín vương và Dịch Đan quốc cấu kết, dùng số tiền khổng lồ và tình báo mua bán lẫn nhau để đổi lấy mấy trận đại chiến thắng lợi, chân tướng cũng được chiếu cáo khắp thiên hạ.
Cũng vào hôm nay, Vệ Uẩn rút kiếm, một mình xông vào nhà giam Đại Lý Tự, tự mình tru sát Tín vương.
Dường như thế cục tạm thời yên ổn.
Nhưng đây chỉ là những gì bá tánh cho rằng.
Không nghĩ rằng bão táp lớn hơn còn chưa đến.
Ngày hạ táng Tề Tế, Thịnh Nguyệt Kỳ rốt cuộc gặp Vệ Uẩn nhốt mình trong phòng suốt hai ngày.
Đôi mắt Vệ Uẩn thoạt nhìn vẫn lạnh lẽo bình thản, dường như trên thế gian này không có gì có thể lay động nội tâm kiên cường lạnh như băng của hắn.
Nhưng Thịnh Nguyệt Kỳ lại biết giờ phút này đáy lòng Vệ Uẩn đang thừa nhận tra tấn như thế nào.
Dù Thịnh Nguyệt Kỳ chưa từng qua lại với vị Thế tử gia kia, nhưng hắn nhưng cũng biết vị Thế tử gia kia không đơn giản chỉ là ân nhân cứu mạng của Vệ Uẩn mà còn là bạn thân duy nhất ở đây sau khi hắn trở về Sính Đô.
Có thể trở thành bạn thân do Vệ Uẩn chính miệng thừa nhận, vị Thế tử gia này đã là sự tồn tại cực kỳ quan trọng ở chỗ Vệ Uẩn.
Mà mất đi bạn thân như vậy, đau khổ trong đó sẽ đau xuyên tim thấu xương cỡ nào chứ.
Đồng Bội bị Vệ Uẩn đặt trong hộp trên án thư.
Lúc Thịnh Nguyệt Kỳ đi vào đã cảm ứng được.
Dù sao cũng là đồ vật từng đi theo hắn, giữa Thịnh Nguyệt Kỳ và Đồng Bội, hoặc ít hoặc nhiều vẫn lưu giữ cảm ứng với nhau, nên khi nhìn thấy Vệ Uẩn đưa lưng về phía hắn, mặc quần áo sau bình phong, Thịnh Nguyệt Kỳ suy tư một lúc, lấy số phấn vàng ít ỏi còn sót lại trên người đổ vào lư trầm trước án thư.
Sau đó, hắn cầm lấy Đồng Bội đi đến gian phòng phía trong, đưa cho Vệ Uẩn, "Đại nhân, đừng quên cái này."
Vệ Uẩn vẫn không tỏ vẻ gì, vẫn giống như trước đây, nhưng mặt mày càng u ám và tính tình kiệm lời hơn trước.
Nhưng khi hắn hạ tầm mắt nhìn Đồng Bội, rõ ràng biểu cảm hắn dao động.
Cuối cùng, hắn chẳng không nói gì, chỉ nhận lấy Đồng Bội trong tay Thịnh Nguyệt Kỳ, cầm trong tay, sau đó vén rèm đi ra ngoài.
Khoảnh khắc hắn bước ra khỏi cửa phòng, Thịnh Nguyệt Kỳ đã kịp thời đi tới án thư gian ngoài, dùng mồi lửa bật lửa phấn vàng trong lư hương.
Mắt thấy vạt áo Vệ Uẩn đảo qua ngạch cửa, Thịnh Nguyệt Kỳ nghĩ thầm khoảng cách như vậy hẳn đủ rồi.
Chỉ cần trong phạm vi nhất định, mượn sự dẫn dắt của Đồng Bội và Phượng Vĩ Lân, phấn vàng vẫn có thể mang một người vốn ở một thời không khác đến đây như Vệ Uẩn thường châm lửa phấn vàng.
Đến khi khói đặc lượn lờ, hình dáng cô gái dần dần rõ ràng, Thịnh Nguyệt Kỳ biết mình tính toán không sai.
Bầu trời không biết khi nào đã có mưa rơi xuống, nhưng bất luận Vệ Uẩn đến trước mộ của Tề Tế hoặc là trên đường trở về cũng không bung dù.
Vệ Kính luôn đi theo hắn rất cẩn thận, thế nhưng còn run sợ hơn so với trước đó.
Thời tiết u ám như vậy, tiếng mưa rơi tí tách làm người khác phiền chán giống như là ngày nên đưa tiễn.
Vệ Uẩn vẫn trầm mặc.
Không ai biết trong lòng hắn anh suy nghĩ chuyện gì.
Tạ Đào nhìn thấy Vệ Uẩn mặc áo gấm màu chàm đi trong mưa, lúc xuất hiện trong sân, hắn đứng ở hành lang rất lâu, cũng nhìn nàng rất lâu, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nàng cầm lấy cây dù giấy đặt ở lan can, căng dù đạp lên bậc thang dính nước mưa, chạy đến chỗ hắn.
Vệ Uẩn nghe tiếng bước chân quen thuộc, theo bản năng vừa ngẩng đầu nhìn thấy cô gái mặc áo hoodie màu tím, quần jeans đậm màu, mang giày bata trắng cầm dù giấy màu xanh khói chạy đến chỗ hắn.
Bước chân hắn sững lại, đứng trong viện, để mặc nước mưa thấm ướt vạt áo, đầu vai, thậm chí là mái tóc đen nhánh của hắn.
"Vệ Uẩn..."
Tạ Đào chạy đến trước mặt hắn, như muốn nói gì, nhưng lại không biết giờ này khắc này nên nói gì.
Nàng nhón chân, nỗ lực muốn hắn đứng vào dù, chắn tất cả nước mưa vì hắn.
Thậm chí sau lưng nàng đã bị nước mưa làm ướt, nàng cũng không phát giác.
Tạ Đào ôm eo hắn, vẫn cố chấp chống dù phía trên hắn, lúc nhìn hắn, nàng không nói gì cả, nhưng lại vô cớ làm Vệ Uẩn hai ngày gần đây đều bình tĩnh cắn chặt răng, môi mỏng hơi hé, chung quy nhịn không được đỏ hốc mắt khi nhìn hình ảnh ngược mơ hồ trong đôi mắt trong trẻo của nàng.
Chỉ có nàng,
Có thể làm hắn giống như đê vỡ vào giờ phút này, rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, để nó lật úp rồi tuôn trào như hồng thủy.
Luôn là nàng,
Làm hắn không có cách nào duy trì biểu hiện giả dối bên ngoài.