Băng Hà Tận Thế: Ta Có Một Cái Máy Bán Hàng Siêu Cấp

Chương 38: Mơ Tưởng Hão Huyền

Chương 38: Mơ Tưởng Hão Huyền
Trước sự bác bỏ thẳng thừng của Thẩm Hằng, nam tử có chút lúng túng, nhưng lại không thốt nên lời.
Hắn còn muốn mua vật tư nữa chứ.
Lại sợ làm trái ý Thẩm Hằng, chọc giận anh ta.
Nếu anh ta không bán, vợ con trong nhà biết làm thế nào bây giờ?
Hắn lại quay đầu nhìn những người khác, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người đến mua vật tư đã đi xuống lầu, đổ dồn về đây.
Nhưng mọi người đều không nói một lời, chỉ yên tĩnh xếp hàng chờ đợi.
Nam tử cuối cùng đành câm nín, cúi đầu đứng im.
"Được rồi, 3000!"
Thẩm Hằng đưa 3 bao mì ăn liền cho chuyên gia khí tượng.
Ông lão môi run lên, cuối cùng thở dài, sau khi quét mã thanh toán xong, liền run rẩy rời đi.
Rất nhiều người tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng đều lộ ra vẻ mặt không đành lòng.
Thẩm Hằng trong lòng cười lạnh.
Một đám đứa ngốc!
Chờ người ta có dị năng rồi, vợ của các ngươi, tất cả đều sẽ là đồ chơi của người ta!
Bây giờ những kẻ đáng thương kia, đến lúc người ta vùng lên chà đạp, chúng có thương tiếc vợ của các ngươi mà chậm lại đà chà đạp của mình không?
"Xếp hàng ngay ngắn!"
Có người đã tiến lên phía trước, những người khác thấy thế, cũng dồn dập chen lấn xông tới.
Thẩm Hằng gầm lên giận dữ không chút khách khí: "Ai không xếp hàng cho đàng hoàng, ta sẽ không bán! Có hiểu thế nào là tới trước tới sau không? Khi nào xếp thành hàng, khi đó mới giao dịch!"
Nghe vậy, mấy người đang tập trung ở phía trước với vẻ mặt lúng túng đành lùi về sau xếp hàng.
Trên đường, có người thì thầm rằng "Thời tiết quá lạnh, bán cũng quá chậm" liền bị Thẩm Hằng không khách khí răn dạy một trận.
Phùng Liễu mặc bộ quần áo mùa đông dày cộp của Từ Siêu, xếp hàng ở cuối đội ngũ, lạnh đến mức phải giậm chân liên tục.
Nàng cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, nghĩ muốn chen ngang lên phía trước.
Thế nhưng sau khi Thẩm Hằng răn dạy xong, nàng lại đành ấm ức lùi về cuối đội.
Người đàn ông này, không có chút nào hiểu thương hương tiếc ngọc a.
Nàng cũng không hề nhận ra, người bán vật tư chính là Thẩm Hằng.
Dù sao Thẩm Hằng hiện tại võ trang đầy đủ, trên mặt hầu như được che kín hoàn toàn, căn bản không thể nhìn rõ dung mạo.
Chỉ cảm thấy âm thanh có chút quen tai.
Có điều nàng cũng không nghĩ nhiều về Thẩm Hằng.
Cái thứ rác rưởi đó, e rằng giờ này đã đông chết rồi.
Nghĩ tới đây, nàng cười lạnh một tiếng không thành tiếng.
Đối với Thẩm Hằng, nàng đã sớm thiếu kiên nhẫn.
Nếu không phải thấy Thẩm Hằng mỗi tháng còn có thể kiếm được không ít tiền nhuận bút nộp cho mình, nàng đã sớm đòi chia tay rồi.
Như vậy cũng tốt.
Nếu như Thẩm Hằng còn sống, thì mình còn phải mua một suất mì ăn liền cho hắn nữa.
1000 khối 1 bao mì ăn liền, hắn xứng ăn à?
Bây giờ tuy là tận thế, nhưng mọi người vẫn tuân thủ quy tắc, sau khi nghe Thẩm Hằng trách cứ, ai nấy đều im lặng không nói gì, mà chỉ yên lặng đứng xếp hàng, căn bản không dám chống đối.
Chỉ vài ngày nữa thôi, mọi người liền hoàn toàn không còn như vậy nữa.
Nói không chừng sẽ có kẻ động thủ cướp giật vật tư cũng nên!
Thẩm Hằng thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng hắn chút nào cũng không lo lắng.
Hai cây súng lục trên người, cùng với thần tí nỏ trên cánh tay phải, mang lại cho hắn sự tự tin rất lớn.
Tất cả các chủ hộ đang xếp hàng, khi đi tới trước mặt Thẩm Hằng đều lộ ra nụ cười, chủ động đưa ra lịch sử trò chuyện (trên WeChat), rồi thành thật mua hàng.
Mà Thẩm Hằng, cũng chủ động tặng kèm một bao mì ăn liền, hoặc một cái chân giò hun khói, đại loại vậy cho không ít các khách hàng lớn giao dịch hơn vạn; ai nấy đều rất vui mừng.
Cho đến một lát sau, đoàn người phía sau truyền đến tiếng huyên náo, không ít người dồn dập quay đầu lại.
"Ồn ào cái gì vậy? Giữ trật tự!"
Thẩm Hằng cau mày gầm lên.
"Đó là... Một Viên Hạt Cát Nhỏ!"
Có người nhìn về phía sau, thấp giọng kinh ngạc thốt lên.
Đây chính là mỹ nữ nổi tiếng, đại võng hồng hiển hách trong tiểu khu này mà!
Rất nhiều nam nhân đều theo bản năng quay đầu, nhìn về phía đối phương.
Một Viên Hạt Cát Nhỏ ăn mặc quần áo dày, thậm chí còn đeo khẩu trang, nhưng ai mà ngờ, dù vậy nàng vẫn bị nhận ra.
Nàng chỉ có thể lúng túng gật đầu chào mọi người, ra hiệu cho họ tiếp tục xếp hàng.
"Ăn mặc phong tao như vậy, võng hồng gì chứ, khác gì đi ra bán thân đâu!"
Phùng Liễu tức giận bất bình.
Một Viên Hạt Cát Nhỏ tuy ăn mặc quần áo dày, che lấp vóc người hoàn mỹ, nhưng nàng phảng phất trời sinh đã mang theo ánh sáng hào quang, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt cũng đủ khiến người ta chú ý.
Thẩm Hằng đúng là thật hài lòng.
Không hổ là đỉnh lưu võng hồng a.
Nhan sắc này đúng là tuyệt phẩm!
Khác hẳn Hoắc Miêu, Trần Thấm, nữ nhân này sở hữu một khuôn mặt có thể mê hoặc chúng sinh.
Cộng thêm một đôi mắt hồ ly, dù cho chỉ cần nhìn ngươi một cái thôi, là ngươi đã cảm thấy nàng đang dẫn dụ ngươi.
Hoắc Miêu được coi là nữ thần cao lãnh, Trần Thấm thì lại thanh thuần và xinh đẹp.
Ba người phụ nữ, mỗi người một vẻ riêng biệt.
...
Theo số vật tư bên người Thẩm Hằng giảm đi, số người xếp hàng cũng dần dần ít đi.
Những người đã mua được vật tư, liền ôm đồ vật vội vã chạy về nhà.
Tuy trong lòng bọn họ oán giận Thẩm Hằng bán giá quá cao, nhưng trước mắt trong cái thời tiết khắc nghiệt đến mức thái quá này, còn có thể nói được gì?
Dù cho có muốn báo cáo, thì cũng phải đợi sau khi trận tuyết này ngừng lại, trật tự được khôi phục, rồi mới tiến hành báo cáo thì hơn?
Một bộ phận không nhỏ người mang theo tâm lý như vậy.
Ở chỗ Thẩm Hằng tiêu tốn mấy vạn, nhưng rồi sẽ đợi sau khi xã hội khôi phục, để báo cáo Thẩm Hằng.
Đến lúc đó, khi báo cáo Thẩm Hằng về việc tăng giá vật tư vùn vụt, phần chênh lệch vượt quá quy định, hắn còn phải ngoan ngoãn hoàn trả lại cho mọi người!
Mọi người cũng đều không khách khí, thậm chí còn có người lúc mua còn đề nghị mua thêm nhiều hơn nữa.
Ngược lại số tiền kia sau này còn có thể trở lại túi tiền của mình, lo lắng cái nỗi gì!
Bất quá đối với những yêu cầu này, Thẩm Hằng tất cả đều từ chối.
Số hàng hắn lấy ra, chính là số mà mọi người đã đặt trước trên WeChat.
Máy bán hàng bên trong đúng là có thể mua bất cứ lúc nào, nhưng ngay cả khi mình mua xong, thì lại phải lấy ra bằng cách nào?
Hắn cũng không muốn bị người khác bàn tán, trở thành tiêu điểm!
Mình chỉ cần im lặng làm giàu là được, những kẻ kiêu căng thường chết sớm.
Rất nhanh, liền đến phiên Phùng Liễu.
"Ca ca, vừa nãy em có liên lạc với anh trên WeChat..."
Phùng Liễu yểu điệu mở miệng nói với Thẩm Hằng, lấy điện thoại di động ra cho anh ta xem lịch sử trò chuyện của hai người.
"Hả, ngươi chính là cái đồ dâm dê đấy à."
Thẩm Hằng cố ý nói.
Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp như trước, dù là Phùng Liễu cũng nhất thời không thể nhận ra.
"Ngươi, ngươi nói cái gì đó."
Phùng Liễu sắc mặt đỏ chót, vẻ mặt thẹn thùng.
Thật là một tên đàn ông hạ cấp!
Trong lòng nàng tức giận mắng.
Có điều, trước mắt nàng còn muốn giữ quan hệ tốt với Thẩm Hằng, tự nhiên không thể nói ra những lời đó.
Người phụ nữ Phùng Liễu này có sắc đẹp mê người, đúng là có mắt nhìn người tài tình đây.
Thẩm Hằng trong bộ ba "Cao phú soái", đã chiếm đủ các yếu tố cao và soái.
Thế nhưng dù vậy, Phùng Liễu vẫn không hài lòng về Thẩm Hằng.
Dù cho Thẩm Hằng có liều sống liều chết nỗ lực kiếm tiền, mỗi tháng thu nhập hơn vạn, Phùng Liễu vẫn lạnh nhạt với anh ta.
Trái lại cùng Từ Siêu càng đi càng gần, cuối cùng cùng Từ Siêu lên giường.
Trước mắt người đàn ông bọc kín toàn thân này, tuổi tác, dung mạo đều không nhìn rõ, lại vẫn mở miệng đùa giỡn mình.
Nếu là trước đây, nàng đã sớm tát cho một bạt tai rồi!
Nàng cố nén buồn nôn, cố nặn ra một nụ cười: "Ca ca, em vừa nãy nhìn thấy, anh tặng kèm không ít vật tư cho những người khác mà. Em cũng đã mua đồ hơn một vạn rồi, anh không thể tặng em chút gì sao?"
"Ngươi muốn cái gì? Muốn chân giò hun khói của ta để nếm thử không?" Thẩm Hằng cười khẽ.
"Ôi chao, anh còn nói nữa!"
Phùng Liễu ngượng ngùng hờn dỗi: "Em vừa nãy không mua bếp ga mini, ca ca anh có thể tặng em một cái không?"
Ngươi mẹ nó vẫn đúng là dám mở miệng thật đấy.
Một cái bếp ga mini hơn một trăm nghìn, lão tử bán hàng hơn một vạn đây!
Mua có mấy bao mì ăn liền, ngươi còn muốn bắt lão tử tặng kèm cái bếp lò sao?
Thẩm Hằng ngẩng đầu lên nói: "Nghĩ thì đẹp đấy, nhưng sau này đừng hòng mà nghĩ đến."
"? ? ?"
Phùng Liễu sững sờ ở tại chỗ.
"Bếp lò là bán riêng, đừng nghĩ chuyện tốt đẹp như thế!"
Thẩm Hằng cười nhạo.
Phùng Liễu mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng vẫn gật đầu, cố kìm nén lửa giận tiếp nhận túi hàng, rồi vội vàng nói: "Ca ca, vậy em đi đây."
"Đi thôi."
Thẩm Hằng chẳng buồn cho Phùng Liễu thêm bất cứ thứ gì, thiếu kiên nhẫn phất phất tay.
Phùng Liễu tức giận xoay người rời đi.
Nàng nhìn thấy người khác mua vật tư hơn một vạn, Thẩm Hằng còn chủ động tặng đồ cho họ nữa.
Đến phiên ta, ta cũng tốn hơn một vạn cơ mà, ngươi chết tiệt chẳng đưa cái gì cả!
Thẩm Hằng căn bản không để ý đến.
Hiện tại số tiền Phùng Liễu mua đồ, nói trắng ra đều là tiền của mình đưa cho nàng!
Lão tử cầm lại thuộc về mình tiền, có vấn đề à?
Nói thật, Thẩm Hằng hiện đang muốn giết chết đôi gian phu dâm phụ Từ Siêu và Phùng Liễu này, quả thực dễ như ăn cháo.
Nhưng Thẩm Hằng cũng không có làm như thế.
Tận thế vừa mới bắt đầu, hắn có thừa thời gian thong thả mà chơi đùa!
Nếu như dễ dàng giết chết hai người bọn họ, thì còn gì là thú vị nữa?
Hắn muốn khiến hai con chó này phải trải qua sự thống khổ và tuyệt vọng tột cùng, sau đó rồi mới chấm dứt mạng sống của chúng!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất