Chương 106: Chiến lợi phẩm(2)
Lần bế quan này đã khiến Thái Âm Đạo Dẫn pháp tiến thẳng vào đại thành, tức là đạt đến cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ.
Tất cả chân khí trên người đều chuyển hóa thành Âm Quỳ Chân Thủy.
Vung tay lên là xuất hiện chân khí bàng bạc đầy trời, giống như dòng sông to lớn mênh mông không dứt.
Chân khí hóa thành Âm thủy cũng cường hóa thân thể đạt đến mức xưa nay chưa từng có, có thể xem như là pháp khí hình người.
“A a! Không thể nào!”
Đối mặt với nguy cơ xưa nay chưa từng có, Cức Không hoàn toàn tỉnh táo lại, tức giận không cam lòng kêu lên.
Hắn không biết vì sao thực lực của người trước mắt này lại trở nên mạnh mẽ như thế.
“Đạo hữu, mời giết nhanh lên!” Lục Khiêm cười niềm nở một tiếng.
Đánh giá của Lý Độ về hắn thực sự không sai.
Bề ngoài nhìn như cũng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mãnh liệt như lửa.
Dùng tất cả để cược, sau đó giành chiến thắng, triệt tiêu con đường sống của kẻ địch, hưởng thụ tất cả kích thích mà sự mạo hiểm mang tới.
Thất Sát Âm Phù kiếm đâm xuyên qua đầu Cức Không, sau đó Âm hỏa vừa phun ra, cả người của hắn ta đã hóa thành tro tàn, chỉ để lại Lân giáp và Ma đao.
Sau đó hắn ngồi xổm xuống, sờ soạng lên người Cức Không một phen.
Sau khi cưỡng chế thu phục được cường địch, điều vui sướng nhất không gì bằng đó chính là… thu chiến lợi phẩm.
Tên gia hỏa này bước ra từ trong sự nổ tung nên đa số đồ vật trên người đã bị đốt rụi, chỉ để lại Lân Giáp và Ma Đao.
Lục Khiêm thu hai đồ vật này vào trong túi Hồ Thiên.
Cũng là đủ rồi, mặc dù bề ngoài vật phẩm có bị tổn hại, nhưng dù sao cũng là một pháp khí.
Giữ lại để mình dùng hay là lấy về đi bán đều là lựa chọn không tệ.
Kì này trở về phải đổi một bộ pháp thuật khác hoặc là kiếm một phương pháp Luyện Khí luyện đan.
“Không đúng, còn có các ngươi…” Lục Khiêm bỗng nhiên quay đầu, cười nhạt với đôi nam nữ ở ngoài vài dặm.
“Ra tay!” Nam tử rống to, trường kiếm ở sau lưng phóng lên cao.
Cơ thể của hai người chấn động, đang nhấc chân đi nhanh thì dừng lại.
Cũng không phải do Lục Khiêm đuổi theo, mà là ở phía trước có mười mấy người giấy mang dáng vẻ quỷ dị đang đứng.
Áo liệm màu đỏ thẫm, mặt trắng má hồng, trên khóe miệng là nụ cười quỷ dị, tiền giấy bay lả tả đầy trời.
…
Mười hai người giấy đứng ở trước mặt bọn họ lặng yên không một tiếng động.
Sương đen u ám dâng lên, người giấy như ẩn như hiện.
Mặc dù trên mặt là nụ cười nhưng lại không phát ra âm thanh nào, cảnh tượng có vẻ im lặng một cách khủng bố.
Với khoảng cách vài dặm, thì không thể di chuyển tới trong nháy mắt.
Nói cách khác bọn họ đã sớm bị người khác theo dõi.
“Các ngươi nhìn lâu như vậy, đã nhìn đủ chưa?”
Bóng người của Lục Khiêm xuất hiện ở giữa sương mù, như ẩn như hiện.
“Tiền bối, chúng ta chỉ đi ngang qua vì né tránh tranh đấu, không phải là cố ý.” Trên mặt nam tử lộ ra nụ cười khó coi.
Câu nói này của hắn ta cũng không sai, ngoài mấy chục dặm thật sự có hai đám người sống mái với nhau, thậm chí có dính đến cao thủ Dưỡng Thần kỳ.
Vốn định tìm một chỗ ẩn núp, kết quả lại phát hiện Lục Khiêm, vì thế nổi lên lòng tham.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta hối hận không thôi, tại sao trước đó không nghe lời người ta khuyên chứ.
“Có lẽ là vậy.” Lục Khiêm cầm kiếm phù trong tay, ‘soạt’ một tiếng, thân kiếm Âm hỏa bắn ra.
“Ta liều mạng với ngươi!” Trong lòng nam tử đã quyết tâm, lấy trường kiếm ở phía sau ra.
Trong miệng nữ tử lẩm bẩm, ngâm nga âm tiết kỳ lạ.
Lục Khiêm đạp bộ tiến lên, áo đen phát ra ánh sáng đen nhánh, bao phủ toàn bộ cơ thể vào trong, Chân Thủy vờn quanh người giống như Giao Long.
Đầu đội khăn Xung Hòa, người mặc áo bào đen phóng khoáng.
Âm hỏa có ánh sáng màu xanh chập chờn, biểu lộ như ẩn như hiện, ẩn hơn phân nửa vào trong sương đen.
Ở bên ngoài còn có mười mấy âm binh vây quanh.
Toàn thân còn giống quỷ vật hơn U Minh quỷ vật.
“A a!! Chết đi cho ta!” Sắc mặt của nam tử lộ ra vẻ dữ tợn, không biết là sợ hãi hay tức giận.
Phi kiếm đâm xuyên qua ngực của Lục Khiêm.
Không đợi nam tử vui mừng, chỉ thấy Lục Khiêm hóa thành một đám sương đen, vào giây tiếp theo lại biến về hình người.
Thì ra là do áo đen đã phát huy tác dụng.
Áo đen khiến con người hóa thành sương đen để né tránh công kích.
Sau mấy lần lên xuống Lục Khiêm xuất hiện ở trước mặt nam tử, ánh sáng màu xanh dài ba thước chặt đứt cổ của nam tử.
Cái đầu bay lên cao, khi rơi xuống đất thì trừng mắt, chết không nhắm mắt.
Miệng vết thương ngay chỗ cắt ra bị sức nóng mãnh liệt làm đọng lại ngay lập tức, không có máu tươi phun ra.
“A! Đừng mà!”
Người yêu bị giết, khuôn mặt của nữ tử trở nên vặn vẹo, hai mắt đỏ đậm.